Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 62: Khủng bố như vậy! Thật sự thê thảm cực kỳ




Không biết qua bao lâu, Tống thị mở mắt tỉnh lại.

Chợt cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.

Thế nhưng, toàn thân có thể khôi phục cử động.

Tất cả mới vừa rồi là nằm mơ sao?

Đúng, nhất định là đã nằm mơ.

Thế nhưng sờ đũng quần một cái thấy ướt nhẹp.

Khi nhìn vào vị trí ngực, có một vết phỏng nhẹ. Đây là lửa ma trơi đốt, bà ta nhớ rất rõ, lửa quỷ này ngay cả nước cũng dập không tắt.

Hơn nữa, móng tay nữ quỷ đó rạch một cái thì đã xuất hiện ma trơi.

Thật sự có quỷ, thật sự có quỷ.

Không phải mơ rồi.

Bà nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, mỗi một màn cũng y như nguyên bản.

Bây giờ, ánh mặt trời chiếu rọi vào trong nhà của bà khiến cho tất cả trở lại bình thường. Mà vừa rồi trong nhà âm u khủng bố, khắp nơi đầy lửa ma trơi.

Đúng rồi, lòng bàn tay của nữ quỷ đó lóe ra một đường sáng vàng ném dưới sàng, bảo cho bà ba mươi lượng vàng.

Tống thị vô cùng nhanh nhẹn đứng lên, cầm lấy một xẻng nhỏ, trực tiếp đào dưới sàn.

Tiếp đó...

Bà ta kinh ngạc sững sờ!

Thật sự có vàng, mấy chục cục.

Cái này còn chưa phải là kinh người nhất.

Lại thêm không thể tưởng tượng nổi chính là số vàng này bị đóng băng. Nói cho đúng là ở trong một cái hộp bằng nước đá.

Phía trên hộp nước đá còn in chữ: Muốn chết hay là muốn sống?

Thật sự có quỷ, bằng không trời đang nóng thế này làm gì có hộp băng.

Chỉ có địa ngục mới có băng giá, số vàng này tuyệt đối là nữ quỷ cho.

Tống thị hướng về phía hộp nước đá này ra sức lạy lục.

- Nữ quỷ tỷ tỷ, muội muốn sống, muội muốn sống. Tỷ yên tâm, muội biết phải làm sao.

- Đến khi quan phủ bảo muội chỉ chứng Thẩm Lãng, muội sẽ lập tức cắn ngược một cái bảo Tống Nghị chồng muội đá con trai bị thương, muội nhất định quả quyết Điền Hoành bảo muội vu cáo Thẩm Lãng.

Ngay khi Tống thị không ngừng dập đầu, cái hộp băng lại dần dần tan chảy, những lượng vàng bên trong càng thêm lấp lánh chói mắt.

- Cảm ơn tỷ tỷ, cảm ơn tỷ tỷ. - Tống thị cảm thấy đây nhất định là nữ quỷ đáp lại bà ta.

Nghĩ vớ vẩn, trời nóng thế này, hộp băng mỏng như vậy, được moi ra xong, chắc chắn sẽ phải tan chảy rất nhanh.

Sau đó Tống thị nắm những lượng vàng này lên rồi bày ra đất đếm.

Vừa đúng ba mươi.

Kế tiếp còn có ba trăm lượng vàng nữa.

...

Trong một khe suối hẻo lánh phía sau núi thôn Phong Diệp.

Thẩm Lãng có chút lưu luyến không nỡ cởi bộ váy xanh lơ mà thay y phục đàn ông.

Mặc đồ con gái, quả nhiên là một trải nghiệm vô cùng kỳ lạ à nha.

Nhất là khi hắn mặc đồ nữ còn đẹp hơn cả đàn bà.

Nếu mình đi Thái Lan thì làm gì có mấy em nữ hoàng chuyển giới sau này nổi danh khắp bốn bể.

Oẹ!

Thẩm Lãng vội vàng bỏ những suy nghĩ kỳ quặc này ra khỏi đầu.

Kế tiếp, hắn càng thêm lưu luyến khi đốt trụi cái bộ váy màu lam và những vật dụng khác.

Bày trò như hồi nãy mới tuyệt đối hoàn hảo.

Bất kể là phosphorus (phốt pho) trắng để làm ma trơi hay là quặng Kali Nitrat chế tạo ra hộp nước đá, hoặc là kim bạc để đâm vào ngực Tống thị.

Tất cả những chuyện này dù còn kẽ hở, nhưng Tống thị đã uống thuốc gây ảo giác nên cảm giác 100% hiện thực.

Sau khi đốt trụi mọi thứ, Thẩm Lãng chạy về phủ Bá Tước.

Đang đi trên đường, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, chẳng lẽ vợ mình phát hiện thiếu một bộ váy hay sao?

Chắc không đâu, quần áo nàng nhiều như vậy.

Nhưng mà, nhỡ ra nàng phát hiện thì sao?

Phát hiện thì thế nào? Lẽ nào nàng biết là mình trộm?

Vậy nhỡ ra nàng cảm thấy là mình trộm thì sao?

Tuyệt đối không thể nói là trộm để mặc, như vậy nàng sẽ cảm thấy ta là biến thái, thân đàn ông trong lòng của nữ nhân bỗng nhiên hóa thành tỷ muội thì xấu hổ gần chết.

Vậy mình nên giải thích thế nào?

Cũng không thể nói ra, nương tử, ta kìm lòng không đậu nên trộm váy nàng làm chút chuyện không thể cho ai biết nên cuối cùng váy dơ mất, buộc phải đốt sạch.

Chuyện đầu tiên này, hình tượng của Thẩm Lãng ta đây coi như tan nát sao?

...

Trong thành Huyền Vũ.

Đứa em trai cùng cha khác mẹ của Đại Ngốc, Tống Sung đã chết.

Gã đang trong cơn mộng tưởng tiến cung bỗng tắt thở, thậm chí ngay cả cặp trứng hoại tử của gã vẫn còn chưa thiến xong.

Phụ thân của Đại Ngốc Tống Nghị toàn thân run rẩy, nhìn xác con trai mình run giọng nói:

- Vì cái gì? Vì cái gì kia chứ?

Giọng Điền Hoành nói bình thản:

- Ngươi cảm thấy là tội danh đá bị thương một thiếu niên vô tội lớn hơn, hay là tội đá chết lớn hơn?

Tống Nghị đương nhiên hiểu.

Chỉ bất quá, ông ta cảm thấy đứa con trai vào cung làm thái giám cũng là đường ra, tội danh đá thiếu niên vô tội cũng đủ đem cầm tù Thẩm Lãng rồi.

Nhưng mà, thật không ngờ đám người Điền Hoành sử dụng thủ đoạn độc ác, trực tiếp giết chết con trai của Tống Nghị.

Nhưng mà, ở sâu trong nội tâm ông ta không nghĩ đến sao? Đây rõ ràng là vấn đề ma quỷ, không thể miệt mài theo đuổi.

Điền Hoành thản nhiên nói:

- Giết người đền mạng, hoàng tử phạm pháp vẫn cùng tội như thứ dân.

Đương nhiên nửa câu sau là Điền Hoành bịa, nhưng ít ra nói cho có vần vè, cũng chẳng mấy ai để ý.

Điền Hoành bèn hỏi thủ hạ:

- Sứ giả Tổng đốc đại nhân đã tới chưa?

- Sắp đến. - Điền Thất đáp:

- Thế tử phủ Bá Tước Huyền Vũ thế tử cùng Kim Mộc Lan, tự mình dẫn đầu kỵ binh nghênh tiếp hai mươi dặm.

Điền Hoành lại hỏi:

- Thái Thú đại nhân cũng tự cùng đi sao?

Điền Thất nói:

- Đúng vậy.

Điền Hoành thở dài nói:

- Mọi việc đã chuẩn bị, gió đông cũng tới, Thẩm Lãng chết chắc rồi!

Điền Thất nói:

- Đây vốn là một nhân vật như con chó, dù cho leo lên phủ Bá Tước, cũng là một con chó.

- Đúng vậy, nghiền chết con chó hoang chẳng qua là thuận tiện, lật đổ phủ Bá Tước mới là mục đích chủ yếu. - Điền Hoành nói:

- Một khi Thẩm Lãng bị bắt bỏ vào ngục, liền lập tức đeo gông xiềng vào người nhà của hắn, đâm thủng xương bả vai, đưa đến mỏ, trực tiếp cưỡng bức lao động đến chết.

Điền Thất nói:

- Vâng.

Tiếp tục, Điền Hoành nói:

- Tống Nghị, về nhận vợ ngươi đi, mặc đồ tang vào, hoá trang thê thảm một chút, mang đi phủ Bá Tước chỉ ra và xác nhận Thẩm Lãng mang tội giết người, ả là nhân chứng tại chỗ duy nhất. Còn những nhân chứng khác cũng phải chuẩn bị thỏa đáng.

Mắt Tống Nghị rưng rưng đáp lời:

- Vâng.

Điền Hoành nói:

- Không phải chỉ một đứa con trai à? Còn có thể sinh nữa, giết chết Thẩm Lãng xong, ngươi tới làm đình trưởng trấn Hàn Thủy.

Thân thể Tống Nghị chợt một phen run rẩy, cất giọng bi thương nói:

- Vâng! Đa tạ đại nhân đề bạt.

...

Tống Nghị cưỡi ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà.

Phát hiện vợ mình ở vào trạng thái kỳ quái nào đó, có vẻ đặc biệt chật vật, hơn nữa trên người còn có mùi khai, hai con mắt đỏ rực, dường như muốn phát điên vậy.

Nhưng mà, ông ta chẳng cảm thấy nghi ngờ gì, chẳng qua là cảm thấy vợ đau lòng quá độ.

Hơn nữa lại đau lòng đến không cầm được, có thể thấy được vợ mình thật sự thương con.

Tống Nghị cất giọng thê thảm:

- Nương tử, vết thương của Sung nhi quá nặng trị không khỏi, nó… nó đi rồi!

Thân thể Tống thị run lên bần bật, ngẩng đầu nhìn về phía chồng mình.

Mặc dù trong lòng có chuẩn bị, nhưng khi nghe đến tin dữ này, nước mắt của bà vẫn trào ra.

Bà ta là người tham lam yêu tiền, ích kỷ đê tiện, nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột thịt của bà.

Nếu là bị thiến đưa vào cung đi, chí ít hiện giờ bà còn chút tưởng nhớ.

Bây giờ, không còn người, đương nhiên lòng bà đau như cắt.

- Nữ quỷ tỷ tỷ quả nhiên không có gạt ta, tỷ quả nhiên không có gạt ta!

- Điền Hoành, ngươi thật là ác độc, lại thực sự giết con trai của ta, tên Tống Nghị này thậm chí còn tệ hơn cầm thú.

Gương mặt Tống thị tức khắc trở nên dữ tợn, hai mắt tràn đầy thù hận.

- Tên súc sinh Thẩm Lãng giết con trai của chúng ta, chúng ta phải báo thù. - Tống Nghị run giọng nói:

- Nương tử, nàng phải tỉnh lại, chỉ có giết chết Thẩm Lãng mới báo thù cho con trai, nó trên trời có linh thiêng mới có thể nhắm mắt.

Tống thị trong lòng cười nhạt:

- Nếu không phải nữ quỷ tỷ tỷ, ta đã bị cái tên cầm thú này lừa gạt mất rồi.

Tống Nghị nói:

- Nương tử, nàng yên tâm, phủ Thành Chủ, phủ Thái Thú, thậm chí sứ giả Tổng đốc đại nhân đều có thể làm chỗ dựa cho chúng ta. Nàng là nhân chứng tại chỗ duy nhất, phải chỉ chứng Thẩm Lãng đá chết con trai chúng ta, bắt nó đền mạng, nàng hiểu không?

Đôi mắt sung huyết của Tống thị nhìn chằm chằm người chồng, giọng bà khản đặc:

- Thiếp biết, thiếp đương nhiên biết nên làm như thế nào.

Tống Nghị nói:

- Đi, chúng ta mặc vào đồ tang, mang theo xác của Sung nhi đến phủ Bá Tước lấy lại công đạo, nhất định phải để cho Thẩm Lãng đền mạng.

Tiếp tục, Tống Nghị nhớ lại lời Điền Hoành, nhất định phải để cho vợ thảm một chút, phải ra vẻ như đau khổ khi chịu tang con.

Nhưng mà ông ta phát hiện thật nhanh, không cần trang phục, bởi vì bây giờ hình dạng của vợ mình đã đặc biệt thảm.

Vì để tăng thêm hiệu quả chân thật, để tăng thêm bi thảm lấy được sự đồng tình của mọi người, ngay cả quần ông ta cũng không bảo vợ thay, cứ để một thân đầy mùi khai.

Tiếp đó, Tống Nghị mang theo vợ, điều khiển xe ngựa hướng thành Huyền Vũ phóng đi!

...

Đi tới trước mặt Điền Hoành.

Điền Hoành nhìn từ trên xuống dưới Tống thị một lúc lâu, tiếp đó bịt mũi.

Tống Nghị này làm việc lão luyện độc ác, quá giống như thật, quá thảm.

Tống thị này tóc tai bù xù, hốc mắt hãm sâu sung huyết, ánh mắt dại ra, biểu cảm dữ tợn.

Hơn nữa, trên người còn có vết thương và vết phỏng.

Còn không cầm được tiểu cả ra quần.

Với vợ mình còn ra tay độc ác như thế, nhân tài này có thể bồi dưỡng thật tốt.

Điền Hoành nói:

- Lệnh lang đã chết, ta cũng đặc biệt đau lòng, xin Tống phu nhân hãy nén bi thương. Nhưng mà đệ muội yên tâm, lấy tư cách là trưởng quan của chồng đệ muội, chuyện này ta nhất định quản đến cùng, nhất định vì vợ chồng hai người đòi lại công đạo này!

Tiếp đó, ông ta chợt rút ra đại kiếm, chém cái bàn trước mặt thành hai khúc.

- Giết người đền mạng, dù cho Thẩm Lãng là phủ Bá Tước Huyền Vũ cô gia cũng không ngoại lệ!

- Đi, ta đây sẽ mang hai người đến phủ Bá Tước, đòi lại một công đạo!

Tiếp tục, Điền Hoành nhìn phía Tống thị nói:

- Đệ muội chắc biết phải làm như thế nào rồi chứ.

Tống thị đưa mắt lên, ánh mắt tàn độc đầy hận thù để cho Điền Hoành cũng phải run rẩy.

Tống thị nhấn mạnh từng chữ:

- Ta đương nhiên biết phải làm sao, ai giết người thì kẻ đó phải đền mạng.

Mỗi một chữ này đều tràn đầy cừu hận thấu xương.

Điền Hoành mừng rỡ.

Đúng, chính là cái trạng thái này, đúng là dáng vẻ thù hận ngập trời.

- Đi nào, đến phủ Bá Tước Huyền Vũ, bắt Thẩm Lãng đền mạng!

Điền Hoành ra lệnh một tiếng.

Mấy người võ sĩ Hắc Y bang mang cái xác tái mét thê thảm của Tống Sung, mang theo vợ chồng Tống Nghị hướng phủ Bá Tước Huyền Vũ đằng đằng sát khí.

Phía sau bọn họ, trọn mấy trăm người theo, những người này cũng là côn đồ du đãng thành Huyền Vũ, toàn bộ cũng là đồ tử đồ tôn của Điền Hoành.

Dọc theo đường đi, còn có thật nhiều những tên vô lại và đám dân chúng vô tri cùng thêm vào đội ngũ.

Từ mấy trăm người, lập tức bành trướng đến một hai ngàn người.

Trong lòng Điền Hoành càng thêm đắc ý, Bá Tước đại nhân à, ngài không phải yêu dân như con sao?

Bây giờ, ta đây mang mấy nghìn người hùa nhau đòi lại công bằng, xem ngài có giao Thẩm Lãng ra hay không.

Thẩm Lãng, để ta xem mày chết thế nào!

Vừa đi, đám bang chúng của Hắc Y bang đồng thanh hô vang:

- Giết người đền mạng, giao ra Thẩm Lãng. Giết người đền mạng, giao ra hung thủ!

...

Chú thích của Bánh: Tuột danh sách mới, cảm giác trống rỗng quạnh hiu. Các huynh đệ à, lưu sách vào đi. Mặt khác, cầu xin phiếu đề cử… a.

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Kyle ơi, mau về dịch phụ!