Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 3 - Chương 71: Thành chủ mời




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người Hạ Như Phong, khoảnh khắc trông thấy nữ tử trong mắt đều hiện lên một tia kinh diễm, lúc phục hồi tinh thần lại khóe miệng chỉ nở nụ cười khinh thường.

Nàng có biện pháp cứu ông ta? Chẳng lẽ nàng lại là luyện dược sư hay sao? Cho dù nàng là luyện dược sư, cấp bậc cũng chưa đến thất phẩm, cũng vẫn không cứu được gia chủ trước của An gia An Nhiên.

"Ta biết ngươi rất thiên tài, chỉ là..." An Tình hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía nữ tử có khuôn mặt tuyệt mỹ bên cạnh, mày không khỏi khẽ nhíu, giọng nói hơi lo lắng, có lẽ chính nàng cũng không thể tin được, Hạ Như Phong có thực lực kia cứu phụ thân của nàng.

Đối mặt với sự nghi ngờ của An Tình, Hạ Như Phong chỉ là lạnh nhạt cười, nhún vai, nói: "Không thử thì sao biết không thể?"

An Tình âm trầm nhìn sự tự tin tỏa ra trên khuôn mặt của Hạ Như Phong, trong giây lát nhớ lại vẻ mặt lâm nguy không sợ của nàng hai ngày trước kia, hình như cho dù khi nào thì nữ tử này vẫn duy trì một phần bình tĩnh và tự tin, không khỏi khiến người ta nguyện ý tin tưởng lời của nàng.

"Được, ta tin tưởng ngươi." Trầm tư trong giây lát, An Tình vẫn gật đầu.

"Chất nữ, con không hiểu lòng người hiểm ác, sao có thể tùy tiện tin tưởng một người xa lạ chứ? Sao con biết nàng ta không phải muốn hại nhị đệ kia của ta?" Khóe miệng của An Bình cong lên một nụ cười khinh thường, đôi mắt sắc bén nhìn lướt qua Hạ Như Phong, rồi mới nhìn về phía An Tình, giọng nói chứa tia trào phúng.

Sắc mặt của An Tình lạnh dần, lạnh lùng nhìn An Bình, nắm chặt nắm đấm, nói: "Có lẽ, muốn hại phụ thân ta, chỉ có mỗi một mình ngươi đi? Hơn nữa Như Phong cô nương nàng ấy không phải là người xa lạ gì, nàng ấy là ân nhân cứu mạng của ta, bằng không, ta đã sớm chết ở trong tay thích khách rồi."

Nghe vậy, An bình đầu tiên là kinh hãi, dù thế nào ông cũng không thể ngờ rằng, nữ tử này có thực lực cường hãn như vậy, ông lại chính là tổn thương ở trong tay của nàng, mà nữ tử này, tuyệt đối không thể giữ lại.

Hít sâu vào một hơi, trong mắt An Bình xẹt qua một tia sát ý, tuy sát ý kia rất nhanh bị dấu đi, nhưng vẫn bị Hạ Như Phong dễ dàng bắt được.

"Đi thôi!" An Tình quay đầu, nhẹ giọng nói với Hạ Như Phong, từ đầu tới cuối ánh mắt của nàng không nhìn An Bình một chút.

Hạ Như Phong xoa mũi, thản nhiên gật đầu, sau đó ở dưới dẫn dắt của An Tình đi về phía phòng ngủ của An Nhiên, vừa mới đẩy cửa phòng ra, thì có một bóng dáng nhỏ bé chạy ra, xông vào trong lòng An Tình.

"Đại tỷ, rốt cuộc tỷ cũng trở lại" Tiểu chính thái nâng khuôn mặt đáng yêu lên, khuôn mặt đầy nước mắt, cắn chặt môi nhỏ bé, mắt to trong veo như nước nhìn đến An Bình đi ở phía sau An Tình, không che dấu địch ý và cừu hận chút nào.

"Kỳ Nhi, trong khoảng thời gian này vất vả cho đệ rồi." An Tình xoa đầu của tiểu chính thái, trong mắt tràn đầy sủng nịch: "Để cho chúng ta vào xem phụ thân đi!"

An Kỳ gật đầu, chỉ là lúc An Bình muốn đi vào phòng, một mình chắn trước cửa, ngăn cản con đường của ông ta, mắt to sáng rực như bảo thạch đen oán hận lườm An Bình: "Nơi này không phải chỗ ngươi nên đến."

Sắc mặt của An Bình âm trầm, ông không thể ngờ rằng, tiểu súc sinh An Kỳ này, trước mặt nhiều người như vậy lại khiến cho chính mình khó xử, sớm muộn gì cũng có một ngày ông muốn tỷ đệ bọn họ chết không được tử tế!

"Ầm!"

Tiếng cửa đóng khiến cho An Bình thu hồi suy nghĩ, ông nhìn cửa phòng đóng chặt, sát khí trong mắt bắn ra bốn phía, lập tức trở lại, có chút xấu hổ cười: "Nhị đệ ta hắn không ổn, nên tâm tình của hai tỷ đệ bọn họ không tốt, hy vọng các vị đừng trách móc."

Tất cả mọi người cứ thế nói chuyện khác, không có ai nhắc lại việc này, với tranh đấu của huynh đệ An gia, mọi người Thanh Bình thành đều nhìn ở trong mắt, sao không biết nguyên do trong đó chứ, chỉ là đương gia chủ An gia về sau sẽ là An Bình, bọn họ nịnh bợ còn không kịp, sao có thể có can đảm nghị luận chuyện này?

Trong phòng, trừ An Nhiên nằm ở trên giường ra, chỉ có bốn người tiểu chính thái An Kỳ, An Tình, Y Lạc và Hạ Như Phong.

"Ông ấy chỉ là bị thương bình thường mà thôi, chỉ là lâu rồi không trị liệu nên mới như thế, các ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ăn đan dược chữa thương thất phẩm vào ông ấy sẽ có thể bình phục." Ánh mắt chỉ thản nhiên nhìn An Nhiên, Hạ Như Phong đưa ra một kết luận, ngón tay nàng vuốt cằm, giọng lạnh nhạt nói.

"Như vậy... ." An Tình nhất thời sợ run một chút, trong mắt hiện ra một tia hi vọng.

An Kỳ chớp mắt to, kinh ngạc nhìn Hạ Như Phong, bộ dáng của đại tỷ tỷ này thật là đẹp mắt, nhưng nàng có năng lực cứu phụ thân sao? Toàn bộ Thanh Bình thành, đại khái cũng chỉ có luyện dược sư cấp cao của phủ thành chủ và Thanh Xuyên đại sư có năng lực này.

Đáng tiếc tuy quan hệ giữa thiếu thành chủ và đại tỷ không bình thường, hắn cũng không thể khiến cho luyện dược sư cấp cao luyện chế đan dược cho phụ thân, mà Thanh Xuyên đại sư lại bị đại bá thu mua, tự nhiên buông tha cho tính mạng của phụ thân.

"Đan dược thất phẩm, chỗ này ta có." Hạ Như Phong vươn tay ra, trên lòng bàn tay xuất hiện một viên đan dược trong suốt màu xanh, phát ra tia sáng chói mắt, không tự giác đã chiếu chói mắt mọi người: "Đây là Thanh Huyết Đan thất phẩm, có công hiệu chữa thương, cho ông ấy ăn vào thì sẽ không sao."

Trong mắt An Tình hiện lên vui sướng, ngay cả nàng không phải là luyện dược sư, cũng có thể nhìn ra viên đan dược này đúng là đan dược thất phẩm, nếu có đan dược thất phẩm trị thương, nói không chừng phụ thân thật sự có thể khỏe lại.

Nhận lấy đan dược, An Tình đi đến đầu giường của An Nhiên, thật cẩn thận nhét đan dược vào trong miệng ông, đan dược vào miệng lập tức hòa tan, "Ừng ực" một tiếng, được ông nuốt xuống, khoảnh khắc đan dược vào bụng, khuôn mặt tái nhợt dần khôi phục huyết sắc.

Nam tử trung niên nằm ở trên giường từ từ mở hai mắt ra, ánh mắt nhìn xung quanh bốn phía, lúc nhìn thấy một đôi nữ tử vây xung quanh ở bên cạnh mình, hơi sửng sốt một chút: "Tình Nhi, Kỳ Nhi, các con làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

"Hu hu!" Tiểu chính thái An Kỳ trực tiếp nhào vào trong lòng của An Nhiên, nước mắt làm ướt tấm chăn ở trên người ông, nhưng mà nước mắt vẫn cuồn cuộn không ngừng từ trong hốc mắt rơi xuống.

Hai tròng mắt của An Tình cũng rưng rưng, vụng trộm lau nước mắt, trong mắt không che dấu vui sướng chút nào.

"Ầm!"

Trong giây lát, An Tình quỳ xuống trước mặt Hạ Như Phong, cúi đầu, cảm kích nói: "Như Phong cô nương, ngươi không chỉ đã cứu ta ở trong tay thích khách, còn cứu tính mạng của phụ thân, đại ân đại đức của ngươi cuộc đời này An Tình ta đều không có gì lấy để báo đáp, chỉ là về sau An Tình ta quyết định nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ với ngươi." An Kỳ nhìn An Tình và Hạ Như Phong, đi đến bên cạnh An Tình, cũng quỳ gối trước người Hạ Như Phong với nàng, giọng nói tuy có vẻ ngây thơ, nhưng lại lộ ra một tia kiên quyết: "Còn có ta."

"Các ngươi đều đứng dậy đi!" Hạ Như Phong khẽ đưa tay nâng lên, tỷ đệ An gia cảm nhận được một sức lực kéo bọn họ lên, nhất thời hai người đều kinh ngạc nhìn phía về Hạ Như Phong, nhất là An Kỳ, ánh mắt nhìn Hạ Như Phong lóe ra tia sáng, vẻ mặt sùng bái.

"Việc này với ta mà nói chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, An Tình, nếu ngươi cảm ơn ta, còn không bằng cảm ơn chính ngươi, bởi vì cử chỉ nhân từ lúc đầu của ngươi, nên ta mới giúp cho ngươi." Hạ Như Phong nàng cũng không phải là người thích xen vào việc của người khác, nhưng mà nếu không phải lúc trước An Tình cứu nàng trở về, lúc nàng hôn mê nói không chừng sẽ bón ăn cho linh thú, hơn nữa ở lúc nguy hiểm, An Tình lựa chọn cầu tình để cho nàng rời khỏi, vì vậy An gia gặp phải nguy hiểm, sao nàng có thể không để ý chứ?

"Tình Nhi, xảy ra chuyện gì vậy?" An Nhiên nhướng mày, đôi mắt đen nhìn về phía An Tình, tuân hỏi. An Tình cắn môi, quay người lại, đối mặt với An Nhiên, nói hết tất cả những chuyện đã xảy ra sau khi ông hôn mê với ông, nghe thấy mấy ngày qua An Tình s chịu cực khổ và đối mặt với ám sát, trong lòng An Nhiên nổi lên lửa giận, khuôn mặt anh tuấn âm trầm.

"Tình Nhi, Kỳ Nhi, mấy ngày này, các con chịu khổ rồi." Cảm xúc của An Nhiên dịu xuống, từ trên giường đứng lên, vươn tay, một tay nắm một cái, kéo bọn họ vào trong lòng, khẽ thở dài, trong ánh mắt đầy đau lòng: "Về sau, phụ thân sẽ bảo vệ các con, các con sẽ không bị tổn thương gì nữa."

An Tình và An Kỳ an tâm rúc vào trong lòng An Nhiên, giờ phút này, bọn họ toàn tâm hưởng thụ loại cảm giác an tâm này.

"Vị cô nương này, nói như vậy, ngươi là một Chân Linh nhất cấp?" Anh mắt của An Nhiên nhìn về phía Hạ Như Phong, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt: "Vừa rồi đan dược thất phẩm cứu trị cho ta, cũng là của cô nương ngươi? Nếu ta không đoán sai, cô nương hẳn là người đến từ đại gia tộc gì đó đi? Ta nghĩ rồi, không có gì có thể báo đáp cô nương, từ nay về sau, An gia ta nguyện ý phụng dưỡng cô nương làm chủ."

Loại thiên tài như nàng này, có năng lực tùy tiện lấy ra đan dược thất phẩm, tất nhiên là đệ tử trong đại gia tộc nào đó, nếu như có thể phụng nàng làm chủ, nói không chừng An gia cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, Tình Nhi cũng có một thân phận có thể xứng đôi với Y Lạc, cũng sẽ không cần nhìn phương hướng thành chủ phủ mà ảm đạm hao tổn tinh thần.

Nói đến cùng, ông làm quyết định này chỉ bởi vì nữ nhi của ông.

Huống chi, người trong thế lực lớn như nàng, sẽ không dòm ngó vào một An gia nhỏ bé của ông, cho nên An gia vẫn do ông dẫn dắt, chỉ là chính ông có thêm một người muốn nguyện trung thành mà thôi.

Ý tưởng của ông không tệ, đáng tiếc có một cái đã đoán sai, đó chsinh là Hạ Như Phong cũng không phải là người trong thế lực lớn gì, cho dù thực lực của Đông Phương thành cũng không kém, ít nhất mạnh hơn so với An gia, nhưng ở Thiên Minh Giới ngọa hổ tàng long này, cũng không tính là cái gì.

Hạ Như Phong thản nhiên cười, vốn định từ chối yêu cầu của ông, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, một ý tưởng nảy lên trong lòng. Nàng chỉ biết là có lẽ Tà sẽ ở Thiên Minh Giới, nhưng cũng không biết vị trí Tà Tông ở đâu, nếu phát triển danh khí của nàng lên, không phải Tà có thể mượn điểm này mà biết mình đã đi vào Minh Giới tìm hắn? Như thế nàng sẽ có thể nhìn thấy Tà nhanh hơn.

"Đựợc, nhưng ta là một người có dã tâm." Hạ Như Phong thâm trầm nhìn An Nhiên, khóe miệng khẽ cong, đôi mắt đen lóe ra tia sáng khác thường: "Nếu như ta tiếp nhận An gia của ngươi, ta chỉ cần An gia giúp ta thỏa mãn dã tâm, các ngươi có thể làm được không?"

"Trên đời này, vốn là cá lớn nuốt cá bé, chỉ cần đại nhân phân phó, ta tất nhiên sẽ đi hoàn thành giúp ngươi."

"Tốt lắm, ta sẽ dùng thời gian ngắn nhất để tăng lên thực lực toàn bộ An gia, sau đó các ngươi hãy giúp ta chinh phục các thế lực lớn nhỏ xung quanh thành trấn."

"Cái gì?" An Nhiên đột nhiên cả kinh, ông chưa từng đoán trước được, mục tiêu của nàng không chỉ là Thanh Bình thành, càng muốn khuếch tán đến thành thị xung quanh, mày không khỏi nhíu lại: "Đại nhân, không phải ta không muốn đi giúp ngươi làm việc này, chỉ là lấy thực lực của chúng ta..."

"Yên tâm, sẽ có người giúp ngươi, Khôi Mị, xuất hiện đi!"

Đầu ngón tay của Hạ Như Phong chỉ ở không trung một chút, giữa sóng gợn lưu chuyển, triệu hồi thư trôi nổi ở dưới nóc phòng, theo tiếng quát của nàng, một bóng dáng màu đỏ từ từ xuất hiện ở trong mắt mọi người.

Chỉ thấy nam tử xuất hiện ở hư không, tóc đỏ không gió tự bay, áo lụa đỏ nổi lơ lửng hư ảo xung quanh, đôi mắt xanh kia lóe ra tia lạnh lẽo khiếp người, ánh mắt thái độ có bễ nghễ thiên hạ, giống như vạn vật đều không cao ngạo bằng hắn vậy, cả người như yêu mỵ, chỉ là vừa đứng ở nơi đó, đã tỏa ra một cổ khí thế cường đại.

Nhưng mà, lúc nam tử nhìn về phía nữ tử tuyệt sắc bên cạnh, lạnh lẽo trong mắt xanh chỉ một thoáng rút đi, trong mắt tràn đầy ủy khuất, môi mọng khẽ cong, nói: "Lần sau ta không muốn tiến vào địa phương quỷ quái kia nữa, ta chỉ muốn bồi ở bên cạnh ngươi. . ."

Khóe miệng của Hạ Như Phong đột nhiên co rút, có chút không nói gì sờ mũi, rồi thu ánh mắt từ trên người Mị Mị trở về.

"Đây là bạn của ta, hắn sẽ giúp ngươi mở rộng thế lực." Nói đến đây, Hạ Như Phong ngừng một chút, rồi mới tiếp tục nói: "Nhưng ta cần ngươi lan truyền tên của ta ra ngoài, để cho toàn bộ Thiên Minh Giới đều biết, An gia là thế lực của ta, ngươi có thể làm được không? Đương nhiên, ngươi vẫn là gia chủ An gia."

"Việc này không thành vấn đề, tất cả do bạn đại nhân làm chủ."

Dứt lời, anh mắt của An Nhiên nhìn Khôi Mị, trong lòng đột nhiên hút khẩu khí lạnh, tự nhiên ông cảm nhận được nam tử rất mạnh, nam tử cường hãn như thế lại chỉ là triệu hồi thú của nàng, như vậy nàng tất nhiên là đến từ thế lực cường đại, nhận nàng làm chủ, có lẽ là chuyện chính xác nhất mà cuộc đời này mình đã làm.

"Ngươi lập tức báo thực lực của An gia cho ta một chút, mặt khác, đều giết hết những người không phục của ngươi đi." Hạ Như Phong từ từ xoay người, giọng nói nhẹ như gió, giống như với nàng mà nói, giết người đơn giản như ăn cơm thôi.

"Vâng, đại nhân." An Nhiên vội vàng đáp, sau khi Mị Mị hiện thân, hắn càng thêm vâng theo mệnh lệnh với Hạ Như Phong.

Ánh mắt An Tình phức tạp nhìn Hạ Như Phong, chỉ là nàng cũng rõ ràng, có lẽ Hạ Như Phong có thể dẫn dắt An gia đi đến cường thịnh...

Ngoài cửa, An Bình và tất cả mọi người đang không chút để ý chờ đợi, không cần trong giây lát, cửa phòng được đẩy ra, sau khi Hạ Như Phong và yêu mị sóng vai đi ra, An Nhiên một tay kéo An Tình, một tay kéo An Kỳ cũng theo sát đi ra ngoài cửa, sau khi nhìn đến An nhiên bình yên vô sự, mọi người cũng không khỏi trợn tròn mắt.

"Nhị. . . Nhị đệ... Ngươi không có việc gì sao?"

"Đại ca, ngươi là đang mong ta gặp chuyện không may sao?" An Nhiên khinh thường cong khóe môi lên, ánh mắt đảo qua mọi người đứng ở phía sau An Bình, lớn tiếng nói: "Từ nay về sau, ta vẫn là gia chủ An gia, hơn nữa nay về sau An gia nguyện trung thành với Như Phong đại nhân, bất luận kẻ nào An gia đều không thể có ý nghĩa khác, nếu không, trục xuất khỏi cửa, hoặc là, chết!"

"Cái gì?"An Bình nhất thời ngẩn ra, trong mắt hiện lên tia sắc bén, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm An Nhiên: "Nhị đệ, đây là ngươi đang giao An gia cho người người, sao ngươi xứng đáng với liệt tổ liệt tông An gia?"

"Đại ca, có vẻ ngươi là người không có tư cách nói nhất." Trong mắt An nhiên hiện lên tia lạnh lẽo, có lẽ là nhĩ đến An Bình chết tiệt này dám phái thích khách đến ám sát nữ nhi của mình, trong lòng ông bùng lên căm giận ngút trời, mạnh mẽ ngăn chặn tức giận trong lòng, lãnh ý ở khóe miệng An Nhiên càng sâu: "Hơn nữa, ta là gia chủ An gia, chuyện An gia, đều do ta làm chủ."

"Ngươi..." An Bình bị tức đến sắc mặt xanh mét, nhưng cũng biết, An Nhiên đã bình phục, thì không phải mình có thể đối phó.

"Ha ha, An gia chủ, chúc mừng thân thể ngươi bình phục."

"An Nhiên gia chủ..."

Vốn vì An Bình tiếp quản An gia mà các thủ lĩnh của thế lực nhỏ mang đại lễ đến Thanh Phong thành, lúc này thấy An Nhiên không việc gì, đều là đạo đức giả vấn an, nhưng mà với gương mặt của thế lực này, trong mũi của An Nhiên phát ra một tiếng hừ lạnh, trực tiếp không nhìn tất cả mọi người.

Ông có thể không quên, trong khoảng thời gian mình bị trọng thương này là bọn họ bỏ đá xuống giếng.

"Ha ha, hình như nơi này rất náo nhiệt!" Ngay lúc  này, trên trời không truyền đến một giọng nói thản nhiên lại lộ ra một tia uy nghiêm.

Mọi người cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy nam tử trung niên hai tay đặt ở sau lưng, đón gió mà đứng, đứng thẳng ở trên hư không, đôi mắt sắc bén nhìn mọi người xung quanh, khóe miệng cong lên nụ cười thản nhiên: "Lạc nhi, con nên về phủ rồi chứ?"

Cơ thể của Y Lạc run lên, ánh mắt nhìn An Tình, nhưng vẫn đi về phía nam tử trung niên, nói: "Phụ thân, sao người đến đây?"

"Ta không đến, con ngay cả nhà cũng không quay về?" Nam tử trung niên nhíu mày, ánh mắt hơi bất mãn nhìn về phía Y Lạc, có thể nghe ra áp chế lửa giận từ trong giọng nói của ông.

"Thành chủ đại nhân, không biết hôm nay đại nhân đến đây là có chuyện gì?" An Nhiên đi ra cung kính ôm quyền, với thành chủ của Thanh Bình thành này, An Nhiên vẫn duy trì một tia tôn kính, nhưng nếu ông ta mạnh mẽ phá hư hạnh phúc của nữ nhi mình, như vậy làm phụ thân, ông tự nhiên sẽ vì nữ nhi của mình mà đi tranh thủ.

Ngay cả An Tình chưa bao giờ nói qua cái gì, nhưng mà An Nhiên lại biết, nàng có tình cảm với với Y Lạc.

Y Quan Lận chưa trả lời, mắt lạnh đảo qua mọi người ở đây, khi nhìn thấy Hạ Như Phong và Khôi Mị, híp mắt lại: "Hai vị này, không phải là người của Thanh Bình thành ta đi? Không biết hai vị đến Thanh Bình thành ta, có gì muốn làm sao?"

Ánh mắt của ông ta dừng ở trên người yêu quái, ông thân là Chân Linh bát cấp, tự nhiên cảm nhận được khí thế cường đại quanh người nam tử này. Không nghĩ đến nhất, nam tử này cũng là Thánh Linh.

Toàn bộ Thanh Phong thành chỉ có một Thánh Linh, đó chính là phụ thân của mình, nếu hai Thánh Linh đại chiến ở Thanh Bình thành, ảnh hưởng sẽ rất nghiêm trọng, cho nên ông không thể không làm rõ lai lịch của hai người này.

"Bẩm báo thành chủ, vị cô nương này là chủ nhân của An gia ta, mà vị này. . . Còn lại là bằng hữu của nàng..." Lời nói của An Nhiên dừng một chút, giải thích như thế, dù sao không có sự cho phép của Hạ Như Phong, ông là sẽ không nói ra thân phận triệu hồi thú của Khôi Mị.

"Chủ nhân An gia?" Y Quan Lận sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn về phía Y Lạc bên cạnh, ông biết, hỏi An Nhiên sẽ không hỏi ra cái gì, cũng may Y Lạc hẳn là biết gì đó, trở về hỏi hắn như vậy là đủ rồi, suy nghĩ một chút, ông phục hồi tinh thần lại, khuôn mặt hiện ra một nụ cười chút còn được cho là thân thiện: "Năm ngày sau là mừng thọ của gia phụ, đến lúc đó còn mời gia chủ An gia đến tham gia."

Tuy là nói chuyện với An Nhiên, nhưng ánh mắt của ông lại nhìn về phía Hạ Như Phong và Khôi Mị, hiển nhiên là vì hai người ngoài này đến mới An gia.

Mọi người lâm vào ngạc nhiên, không rõ vì sao thành chủ phải để ý hai người này như thế?

Chỉ là sau khi nói xong lời này, Y Quan Lận kéo Y Lạc, tung người nhảy lên trời không, biến mất ở trong mắt mọi người...