Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Quyển 6 - Chương 12: Sát thủ, sát thủ, nàng vì giết người mà đến




Hình như bọn hắn vĩnh viễn không thể nắm bắt được suy nghĩ của nữ nhân này.

Tuy biết nàng quái lạ đến mức nào nhưng vẫn sẽ bị nàng phá tung giới hạn, giống như đáy vực càng lúc càng sâu.

Gì đây? Gì đây?

A….vì muốn làm một kẻ hữu dụng không ăn cơm trắng, nàng lại muốn cống hiến vì quốc gia.

Hừ! Bậy bạ!

Chắc chắn là trong lòng nàng đang tính toán cái gì đó, tính toán từng li từng tí.

Tuy biết vậy nhưng đây vẫn không phải là vấn đề.

Vấn đề là…

“Ài…”

“Ôi…”

“Ài…dà…”

“Chao ôi…”

Trên hành lang bằng gỗ liên tiếp vang lên những tiếng thở dài.

Phóng mắt nhìn thì thấy bốn nam nhân anh tuấn đến nghịch thiên đang đồng loạt cau mày, than ngắn thở dài.

“Giờ sao? Ai có thể cản nàng lại đây?” Liễu Hành Vân nhìn lên trời xanh, rầu rĩ hỏi.

Không sai, vấn đề là ai có thể ngăn cản nàng?

Thôn cô kia có một cái đặc điểm lớn nhất là--- Bướng bỉnh.

Nàng chắc chắn là cái loại người chỉ chọn một hướng, cả đời cứ chăm chăm đường đó mà đi.

Nhớ có lần bọn họ đi chơi, nàng nhầm hướng, chẳng nhận thức được đâu là Nam đâu là Bắc. Tạ Vãn Phong nói nàng vài câu, nàng lập tức nổi giận, dưới cơn giận dữ, nàng đánh đố với Tạ Vãn Phong, nàng nói nếu nàng đi sai đường vậy chắc chắn là không thể trở về.

Kết quả là…

--- 
Kết quả là Mai Vũ thật sự nhầm đường. Mà đúng hơn nữa là từ lúc bắt đầu nàng đã chẳng đi về. Bởi vì hắn chính là đứa trẻ xui xẻo phải cõng nàng về.

Đừng bao giờ so độ cứng đầu với Mai Vũ, nàng sẽ cùng ngươi so tới cùng.

Ba nam nhân đồng loạt lắc đầu, thúc thủ vô sách (*).

(*) Thúc thủ vô sách= bó tay hết cách.

“Nếu như có thể ngăn nàng thì ta đã sớm cản lại từ tám trăm năm trước rồi.” Bách Bất Duy rung đùi, ngậm cỏ nói.

Hiếm lắm mới có hôm trời đẹp mà bọn hắn lại cứ phải phiền lòng vì nữ nhân không có não nào đó.

“Đúng, ngăn không được, vậy đành phải theo nàng thôi.” Hoa Tử Nguyệt thở dài, mệt mỏi nói.

Hôm nay đúng là đủ mệt.

“Rốt cuộc là tại sao nàng lại muốn tòng quân? Chẳng lẽ là vì để linh hồn của Thiên Hòa an lòng sao?” Tạ Vãn Phong dùng tay che đi ánh sáng chiếu vào mắt, phiền não hỏi.

Tùy hứng cũng cần phải có mức độ. Nàng luôn miệng nói bọn hắn không được lấy mạng mình ra đùa, không lẽ nàng có thể lấy mạng mình ra giỡn hay sao?

Trời ơi! Thật là tức chết mà, chỗ đó có gì vui cơ chứ?

Là chiến trường, chiến trường đó! Là nơi mà nói người chết là chết ngay đó.

Thật là, thôn cô làm người ta lo lắng quá.

“Nàng ấy còn có thể vì cái gì chớ? Sát thủ, sát thủ đương nhiên là vì giết người mà đi…” Hoa Tử Nguyệt nằm trên hành lang gỗ, sâu xa nói.

Tạ Vãn Phong sửng sốt, ngược lại hiểu khá rõ ý của hắn.

Trong lòng y ẩn ẩn đau.

Mai Vũ trọng tình trọng nghĩa, nàng sẽ không để bất kỳ ai bên cạnh mình mất đi vô ích.

Nàng muốn đi, từ trước khi thư của An Thiếu Hàn đến nàng đã muốn đi rồi.

Vì Thiên Hòa, vì Mục Vô Ca.

Cái chết của Mục Vô Ca ai cũng biết là không phải ngoài ý muốn.

Người muốn giết bọn họ là Gia Cát Trần. Ngày đó, lúc ở Bách Lý Phong Vân Thành, họ nên giết tên nam nhân chết tiệt kia mới phải.

Bách Bất Duy phun cọng cỏ trong miệng ra, lắc đầu nói: “Kẻ thù của nàng nhiều thật đấy, lần này xem ra chúng muốn làm một trận lớn, oanh oanh liệt liệt rồi.”

Liễu Hành Vân khinh thường liếc nhìn hắn một cái, dẩu môi: “Ê, bây giờ muốn rời đi còn kịp đó. Đây là chuyện phải bỏ mạng đó.”

Đôi mắt tử sắc của Bách Bất Duy nheo lại, ngẩng cao đầu nói với Liễu Hành Vân: “Tiểu bằng hữu, câu này ca ca tặng lại nguyên vẹn cho ngươi đó. Ngươi còn trẻ, không giống ca đây, lúc nào cũng có thể đem mạng mình ra cược, sợ thì nhanh về nhà đi.”

Liễu Hành Vân trừng mắt, kiên định đáp trả: “Hừ, bổn thiếu gia sẽ cho ngươi thấy cái gì là lợi hại! Chờ mà coi, quái vật tóc bạc!” D:3n Đ[|n L3 Qn<1 ĐO^u

Hoa Tử Nguyệt lắc đầu, đứng lên, cầm lấy lồng đèn, nói với ba người kia: “Mặc kệ ra sao thì chúng ta nên chuẩn bị đi. Phải bảo vệ nha đầu kia, đây là chuyện cực kỳ hao tâm tổn trí đó.”

Ba nam nhân kia hiểu ý nở nụ cười.

Nhưng mà…cho dù là vậy họ cũng phải quyết tâm làm được.

Vì…họ muốn chết trước nàng, nhất định phải chết trước nàng.

Bọn họ nghĩ như vậy đó…

Ngồi trong lòng, bỏ xuống lớp ngụy trang của bản thân, Mai Vũ ôm Tiểu Ngân, ngơ ngác nhìn bàn, Mục Vô Ca đã mang con thú nhỏ màu bạc này tới.

“Tiểu Ngân, ta nhất định sẽ báo thù cho Mục Vô Ca, nhất định. Bây giờ ngươi chờ ta ở ngọn núi kia được không? Khi nào ta trở về, nhất định sẽ tìm ngươi. Nếu ta không về được, ngươi hãy tìm một nơi thích hợp mà sống nhé.”

Tiểu Ngân cọ cọ vào người Mai Vũ.

Mai Vũ ôm lấy nó, dịu dàng nói: “Tiểu Ngân, ta biết ngươi không nỡ xa ta. Nhưng ta không thể mang ngươi đi được. Vô Ca hiểu ngươi nhất, nếu ngươi gặp chuyện chẳng lành, Vô Ca sẽ trách ta. Ngoan, đi đi.”

Đứng dậy, Mai Vũ mở cửa sổ ra, thả con tiểu hồ ly ngân sắc đi.

Con tiểu hồ ly nức nở bên cửa sổ vài tiếng, đi vài bước lại quay đầu nhìn lại.

Mai Vũ nhìn bóng dáng nho nhỏ màu trắng kia, dường như thấy Mục Vô Ca đang rời khỏi nàng.

Tiểu hồ ly yêu dấu của ta, hẹn gặp lại, hẹn gặp lại ngươi.

Có lẽ không lâu nữa, ta sẽ trở về bên cạnh ngươi.

Thả màng trong phòng xuống.

Mai Vũ yên lặng cởi bộ hồng y, da thịt trắng tuyết lộ ra. Nhìn y phục ngân sắc trên giường, Mai Vũ khẽ cười.

Phải lướt qua bao nhiêu lần mới có thể được trời cao ban ân cho gặp lại người đó?

Phải trăn trở bao nhiêu lần mới có thể hiểu cái gì gọi là yêu?

Từng người từng người, bọn họ đã dạy cho nàng đạo lý sống sót trên cõi đời này, càng nhiều hơn là dạy nàng yêu.

Yêu là gì?

Mai Vũ không biết.

Nhưng Hoa Tử Nguyệt che chở cho nàng, chắc chắn là yêu.

Vân Khinh rời đi, chắc chắn là yêu.

Mục Vô Ca chết, chắc chắn là yêu.

Mai Vũ không hiểu được tình yêu. Vì nàng chỉ học được bao dung, học dùng trái tim của mình để cảm thông cho người khác nhưng lại không học được cách làm sao dùng tim để yêu.

Sau khi chịu tổn thương nặng nề, Mai Vũ cuối cùng cũng hiểu được một chút yêu là gì.

Sau khi yêu một người lại không thể nhận ra tầm quan trọng của đối phương, không thể đưa ra lựa chọn bằng lý trí, không thể bình tĩnh, không thể giống người bình thường, tình yêu làm cho con người trở thành kẻ điên.

Từng vòng băng gạc trắng quấn quanh ngực, Mai Vũ thầm cười nhạo mình.

Điên à?

Nàng vẫn luôn là người điên.

Muốn giết Gia Cát Trân nên dùng cách gì để xuống tay, nàng vẫn chưa nghĩ kĩ. Nhưng dù chưa nghĩ kĩ nàng cũng đã quyết rồi.

Tiểu hồ ly của nàng chết vì nam nhân kia. Nàng muốn gã phải đền mạng, dù có trả giá bằng sinh mệnh của chính mình, nàng cũng muốn giết nam nhân kia!

Bôi đi lớp phấn son, trong màng đỏ thẳm, nữ tử kia mặc y phục ngân sắc giống Mục Vô Ca.

Vô Ca, ta biết ta rất tùy hứng, thật xin lỗi.

Tuy thật có lỗi nhưng ta phải làm.

Đứng dậy, Mai Vũ cầm lấy thanh kiếm ngân sắc trên bàn, vắt ra sau, cột tóc cao cao.

Nhắm mắt hít sâu một hơi, lúc mở mắt ra, trên mặt Mai Vũ lại nở nụ cười.

Ngoài cửa, bốn người đã thu dọn hành lý đầy đủ nhìn nàng vừa biến thân xong.

Cả đám ngây người.

Nhìn qua, tựa hồ thật sự chỉ là một thiếu niên cực kỳ tuấn tú.

Mai Vũ lè lưỡi, hỏi: “Bổn thiếu gia có phải rất anh tuấn hay không?”

“Dẹp, đẹp đến mấy thì có đẹp bằng ta à?” Bốn nam nhân đồng thời nói.

Mai Vũ cười gằn, lấy hành lý của mình đi ra ngoài khách điếm.

“Đừng lề mề nữa, chúng ta phải nhanh chóng ra chiến trường, Vương Gia của Tây Thự đang chờ chúng ta đó.” Mai Vũ thúc giục.

“Ồ, thì cứ để hắn chờ thôi.” Tạ Vãn Phong thờ ơ nhún vai.

Thật sự không muốn gặp Vương Gia đáng chết kia xíu nào.

Mai Vũ trợn mắt.

Cái đám không biết tốt xấu!

Nói thế nào thì bây giờ bọn họ cũng đi làm lính, không phải đi chơi! Cảm thấy khẩn trương chút đi!

Mai Vũ vừa định than thở đã nghe thấy ngoài cửa đột nhiên có tiếng ngựa hí.

Gió nổi lên bốn phía.

Hoa quế tháng tám cũng không lấn át được hơi thở quen thuộc tràn tới.

Trái tim Mai Vũ không hiểu sao lại bắt đầu nôn nao.

Nàng run rẩy từ từ quay đầu nhìn ra ngoài sân của khách điếm.

Ai? Ai vậy?

Cảm giác quen thuộc này, là người kia sao?

Cảm giác sợ phải nhìn thấy nhưng lại không nhịn được muốn nhìn xem.

Sợ quay đầu lại không nhìn thấy người mình tâm tâm niệm niệm.

Bất chấp tất cả, Mai Vũ xoay người lại, lúc này, gió thổi bay mái tóc buột cao cao  của nàng, nam nhân kia mặc bạch sam.

Y thích mặc bạch sam, thích buộc tóc để bên sườn, khóe môi khẽ nhếch thành một độ cong nho nhỏ. Người đó luôn vân đạm phong khinh, chỉ cần nhìn lướt qua hắn một cái sẽ không thể dời mắt đi được nữa.

Không thay đổi, không thay đổi, thật sự…là y…