Thân Ái Là Cố Chấp Cuồng

Chương 50: Chương 49






Có phải những người càng trẻ tuổi càng sẽ đem tình yêu đặt ở ngoài miệng hay không.

Lời nói của thiếu niên, thường là những lời êm tai nhất.

Tang Noãn cắn môi, nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng thưởng cho anh một cái hôn.

Bởi vì cô thật sự chịu không nổi những lời âu yếm này.

Quá trình thay băng bởi vì có vài chuyện nhỏ phát sinh nên diễn ra cực kỳ chậm rãi.

Khi Tang Noãn cất hết đồ đạc đi, mới phát hiện thời gian đã trôi qua nhanh như vậy.

Thế nhưng cũng không cần quá vội vàng, bởi vì đang trong thời gian nghỉ phép, cho nên mỗi phút mỗi giây đều có thể lãng phí, cũng sẽ không có ai chỉ trích cô.

Tang Noãn ngồi trên tấm thảm mềm mại, bây giờ cô có chút mệt, cho nên cô quyết định chờ một lát mới đi cất hòm thuốc.

"Chủ nhật này em phải đi làm lại rồi." Cô nói với Giải Yến về chuyện công việc của mình, thuận tiện hướng về phía tấm gương trên sàn gỗ đặt bên ngoài tấm thảm, trong gương hiện lên bóng dáng cô bắt đầu cột tóc lên.

Mái tóc không đủ độ dài, ngay cả khi buộc tóc lên cũng sẽ không ở yên tại chỗ, từng lọn tóc dần dần tuột ra khỏi dây chun.

"Chủ nhật phải đi quay quảng cáo cho một hãng chocolate, thời gian quay là vào buổi chiều, đại khái đến khuya mới trở về."
Sau khi cột hết tóc lên rồi, Tang Noãn lấy thạch trái cây trên bàn trà qua, quyết định ăn xong thạch trái cây sẽ đi cất hòm thuốc.

Kỹ thuật băng bó của Tang Noãn đương nhiên không thể sánh bằng bác sĩ Dương, bàn tay Giải Yến bị cô băng bó xong, chỉ có thể nói là tạm thời được băng bó.


Nhưng cho dù trình độ băng bó của cô chỉ đến vậy thì cũng bị vẻ mặt hoàn mỹ của anh che giấu.

Lớn lên đẹp trai đúng là có lợi thế.

Thế nhưng bây giờ Giải Yến rũ mắt xuống, rõ ràng để lộ ra cảm xúc không mấy vui vẻ.

Anh khống chế cảm xúc rất tốt, không mãnh liệt tới mức khiến người khác cảm thấy không biết phải làm sao, cũng không nhạt nhòa đến mức làm người khác có thể bỏ qua, mà vừa vặn để cho Tang Noãn phát hiện ra.

Cô nuốt một miếng thạch trái cây, hỏi anh: "Anh không vui sao?"
Giải Yến gật đầu, thẳng thắn thành khẩn mà thừa nhận.

Anh nhẹ giọng nói, không muốn để em rời đi.

Cô mở bịch thạch trái cây ra, bỗng nhiên giảo hoạt mà cong mắt lên: "Vậy nếu em nói, em phải quay quảng cáo cùng một nam minh tinh khác, thì có phải anh sẽ càng không vui hay không."
Mí mắt Giải Yến nâng lên, cảm xúc không vui kia xuyên thấu qua đồng tử đen nhánh của anh, ngày càng rõ ràng hơn.

Tang Noãn mặc kệ anh mà cười cười, túi thạch trái cây trong chốc lát đã bị cô ăn xong.

Cô chuẩn xác mà ném túi không vào thùng rác ở phía sau, cầm lấy hòm thuốc đi ra ngoài phòng khách.

Cho dù Giải Yến không vui, thế nhưng cuối tuần, Thư Thư vẫn chống đỡ ánh mắt của Giải Yến đến đón Tang Noãn đi.

Thời tiết nóng lên rất nhanh, nên Tang Noãn chỉ mặc một chiếc áo cotton ngắn tay, trên mũi mang một chiếc kính râm bản to, phía sau đó hoàn toàn là một gương mặt mộc.

Có chuyên viên trang điểm đi theo, cho nên cô không cần tự mình trang điểm.

Việc trang điểm cho nghệ sĩ thật sự là một quá trình rất mất thời gian, yêu cầu chuyên viên trang điểm phải có một đôi tay khéo léo, phải trang điểm cho cô thật hoàn mỹ đến không có chỗ nào có thể bắt bẻ được.

Trong khi chuyên viên trang điểm đang tạo khối cho cô, chị stylist của cô vừa lúc cầm hai bộ quần áo lại đây, để Tang Noãn chọn một bộ.

Đây là hai bộ màu hồng phấn, đều rất phù hợp với chủ đề quảng cáo: Yêu đương.

Quảng cáo chocolate này sẽ phát sóng vào dịp Thất Tịch, cho nên từ kịch bản gốc đến phục sức, không có cái nào là không lan tỏa không khí yêu đương đến làm người xem, làm người ta cảm thấy ghen tỵ
Nhưng khi Tang Noãn mặc bộ trang phục thiếu nữ hồng nhạt kia lên, cầm lấy kịch bản gốc xem, lại phát hiện nội dung bị lược bớt đi một chút.

Những chi tiết dắt tay, ngồi ở yên sau xe đạp dựa vào lưng nam diễn viên, những nội dung có liên quan tới các chi tiết cần tiếp xúc thân thể đều biến mất không dấu vết.

Cô đi tìm Thư Thư, nghi hoặc hỏi tại sao nội dung lại thay đổi nhiều như vậy.

Thư Thư cũng không biết chuyện là thế nào, thử đi hỏi đạo diễn quảng cáo, đối phương trả lời thay đổi theo yêu cầu của khách hàng.

Nếu đã là yêu cầucủa khách hàng, vậy cũng không thể làm gì khác.

Tang Noãn một lần nữa quay trở lại phòng nghỉ, Thư Thư cầm kịch bản gốc, nghĩ trăm lần cũng không ra: "Nếu thật sự quay theo kịch bản này, thì không khí yêu đương màu hồng sẽ giảm đi nhiều."
"Thật không hiểu nổi suy nghĩ của kẻ có tiền."
Trên bàn phòng nghỉ để rất nhiều đạo cụ của buổi quay chụp, có rất rất nhiều chocolate, Tang Noãn cầm một cái lên xem.

Trên bao bì có rất nhiều chữ nhỏ chi chít, nào là thành phần, hạn sử dụng, nhà sản xuất.


Cô nhìn đến tên công ty sản xuất, công ty thực phẩm trách nhiệm hữu hạn Tinh Huy.

Một xí nghiệp rất nổi tiếng.

Cô để thanh chocolate lại chỗ cũ.

Tang Noãn có một loại dự cảm bất an, trong khoảng thời gian ngắn cô đã gặp phải chuyện tự sửa kịch bản hai lần.

Một lần là Nói dối với anh, lần khác là chính là buổi quay chụp quảng cáo này.

Không biết có phải trùng hợp hay không.

Nhân viên công tác gõ nhẹ cửa phòng nghỉ, nhắc Tang Noãn chuẩn bị đi quay.

Nam diễn viên cùng quay chụp với Tang Noãn, ở kỳ nghỉ đông vừa rồi diễn một bộ phim cổ trang thần tượng đại bạo, khiến cho giá trị con người cũng ngay lập tức tăng vọt.

Trong khoảng thời gian ngắn thu hút vô số fans cuồng, cho dù lần này quay ở một nơi rất hẻo lánh, thế nhưng cũng bị fans anh ta tìm được.

Vài fans nữ ngồi canh bên cạnh, nhân viên công tác đuổi thế nào cũng không đi, bất đắc dĩ đành phải thương lượng với các cô ấy, tuyệt đối không được quay phim chụp ảnh, cũng không thể quấy rầy đến công tác quay phim.

Nhìn những fans cuồng nhiệt đó, trong đầu Tang Noãn bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ vô lý.

Không phải nhà sản xuất sợ đến lúc quảng cáo tung ra, các fan nhìn thấy cô và nam diễn viên có động tác tiếp xúc thân mật, sẽ quay lại công kích Tang Noãn, suy xét đến sự an toàn của cô, mới đem những cảnh diễn đó xoá đi.

Studio hết thảy đều đã chuẩn bị tốt, cũng chỉ thiếu nam diễn viên tới muộn kia.

Tang Noãn đợi gần mười lăm phút, cũng không thấy anh ta xuất hiện.

Người phụ trách vẫn luôn gọi điện thoại, mỗi lần gọi xong lại nói một tiếng xin lỗi với Tang Noãn, đối phương sắp đến rồi, chỉ là gặp phải kẹt xe nên mới đến trễ.

Thư Thư len lén trợn trắng mắt, nhỏ giọng vạch trần lời nói dối của nam diễn viên kia.

Nơi này là vùng ngoại thành hoang vu, lấy đâu ra nhiều xe như vậy mà bị kẹt.

Đợi gần nửa giờ, đến lúc Tang Noãn định quay trở lại phòng nghỉ, nam diễn viên kia mới đến.

Khoảnh khắc anh ta xuống xe, tiếng hoan hô của các fans nổi lên cơ hồ có thể làm thủng màng nhĩ.

Tang Noãn không hiểu, chỉ có vài người nữ sinh sao lại có thể phát ra âm thanh vang dội như vậy.

Có thể thấy được tiềm năng của con người đúng là vô hạn.

Người đại diện đi theo nam diễn viên không ngừng xin lỗi, khom lưng 90 độ vô cùng chuẩn mực, chính xác đến giống như dùng thước để đo.

Đối mặt với lời xin lỗi thành khẩn của người đại diện, mọi người cho dù có muốn nói gì, cũng không nói ra được.

Nhưng người phụ trách vẫn nhíu mày rất sâu, anh ta không hề để bụng lời xin lỗi của người đại diện, nói thẳng: "Còn phải trang điểm thay quần áo nữa, rốt cuộc các người muốn lãng phí bao nhiêu thời gian của tôi!"
Người đại diện mập mạp căng thẳng tới độ đổ mồ hôi, cậu ta xoa xoa cái trán, liên mồm nói.


"Đã trang điểm ở trên đường đi rồi, bây giờ chỉ cần thay quần áo nữa là xong.

Sắp rồi, sắp rồi."
Nam diễn viên đứng bên cạnh cậu ta, không hề tháo kính râm xuống, bộ dáng im lặng, một câu cũng chưa nói.

Toàn bộ quá trình, anh ta chỉ khẽ nâng nâng cằm.

Thư Thư oán hận mà đâm ống hút vào lon Coca: "Mới đóng được một bộ phim truyền hình ăn khách liền nghĩ rằng giới giải trí là do nhà anh ta mở hay sao, tất cả mọi người đều phải đợi anh ta!"
Tuy rằng giọng nói của Thư Thư rất nhỏ, nhưng không biết có phải anh ta nghe được hay không, mà quay đầu nhìn thoáng qua bên này.

Thời gian quay bị chậm hơn 1 tiếng so với dự định, đến bây giờ buổi quay quảng cáo mới bắt đầu.

Trong khi quay quảng cáo có một cảnh nam diễn viên ở trong rạp chiếu phim tối đen, đút một miếng chocolate cho Tang Noãn.

Chỉ là một cảnh đơn giản như vậy, lại làm Tang Noãn phải ăn đến hơn mười miếng chocolate.

Ngán tới nỗi Tang Noãn nhìn thấy chocolate liền muốn phun ra.

Bởi vì lời kịch, động tác, thần thái của nam diễn viên kia nếu không phạm lỗi này thì cũng sẽ phạm lỗi kia.

Đạo diễn ngồi đằng sau camera thở dài một tiếng, bất đắc dĩ chỉ có thể để mọi người giải lao một chút, để cho mọi người có thời gian điều chỉnh lại.

Mà nam diễn viên sau khi nghe thấy được nghỉ giải lao, liền cởi áo khoác tây trang trên người ra, lại lần nữa đeo kính râm lên.

Anh ta đi qua bên người Tang Noãn, cố ý dừng lại.

Bởi vì kính râm che khuất, Tang Noãn chỉ có thể thấy được đường nét khuôn mặt lúc anh ta nâng cằm lên.

"Giới giải trí có phải do nhà tôi mở hay không thì tôi không biết.

Nhưng chỉnh cô một chút, thì tôi vẫn có thể làm được."
Tang Noãn ngẩn ra trong chốc lát, ngược lại bị đối phương chọc tức đến muốn bật cười.

Cô vẫn luôn tin vào lòng tốt của con người, còn thật sự tưởng rằng khả năng diễn xuất của nam diễn viên này kém cỏi như vậy.

Thì ra người ta là đang cố ý chỉnh người.

"Được thôi." Cô cười, đôi môi màu hồng cam khẽ cong lên, Tang Noãn có bản lĩnh biến nụ cười lạnh lùng trở nên bình thường vô hại: "Tôi chờ cậu tiếp tục.".