Thần Y Trở Lại

Chương 1640




 Lý Mai hung hăng trừng mắt nhìn anh: "Cởi thì cởi!"  

 

Khi cơ thể xinh đẹp lả lướt của cô ấy xuất hiện trước mặt Ngô Bình khiến anh nhìn muốn lác mắt, nhưng anh lại cố tỏ vẻ ra mình không hề rung động: "Một lát nữa sẽ ổn thôi".  

 

Tay anh vừa ấn vào đã cảm nhận được sự mềm mại và đàn hồi, Lý Mai hít một hơi thật sâu, hai chân duỗi thẳng ngay lập tức.  

 

Ngô Bình xoa bóp y thuật cho cô ấy, sau mười phút, Lý Mai nóng bừng cả người, hơi thở nhanh hơn, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vết ửng hồng.  

 

Advertisement

Đột nhiên, một tay cô ấy nắm chặt ngón tay Ngô Bình, thì thào: "Đồ khốn!"  

 

Trái tim của Ngô Bình run lên, anh nói: "Chị Mai, mọi chuyện sẽ ổn thôi".  

 

Tuy nhiên, Lý Mai bất ngờ ngồi dậy và ôm chặt lấy cổ anh. Ngô Bình bị cô ấy dán vào thì làm sao có thể nhịn được, hai người lăn lộn trên giường ôm nhau.  

 

Advertisement

Sau một hồi lâu, Lý Mai nằm ướt đẫm mồ hôi trong vòng tay của Ngô Bình, nhìn anh với vẻ tựa như tức giận mà cũng giống mừng vui, nói: "Thằng nhóc thối, bây giờ cậu đã hài lòng chưa?"  

 

Ngô Bình trợn tròn mắt, "Chị Mai, em chỉ muốn mát xa ngực cho chị thôi. Không ngờ chị lại đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy".  

 

Lý Mai tức điên, liền đá anh xuống giường.  

 

Ngô Bình lại leo lên, cười nói: "Em đường đường là một nhân tiên còn ngủ với chị, chị không hài lòng sao?"  

 

Lý Mai nắm lấy tai anh và nói: "Thằng nhóc thối tha kia, cậu không được phép nói với ai về chuyện này, biết chưa?"  

 

Ngô Bình vội vàng gật đầu, sau đó lại duỗi tay ra ôm lấy cô ấy, nói: "Một đêm xuân đáng giá ngàn vàng, chị Mai, chúng ta tiếp tục đi".  

 

Lý Mai kêu lên một tiếng yêu kiều, căn phòng đột nhiên sôi động trở lại.  

 

Ngô Bình tiếp tục làm đi làm lại, Lý Mai sợ anh , liền bỏ trốn khỏi phòng của anh ngay giữa đêm, để lại Ngô Bình thở dài.  

 

Anh định nghỉ ngơi một lúc thì có người gõ cửa.  Vừa mở cửa, anh sững người trong giây lát. Anh thấy Mộ Dung Kiều e lệ đứng trước cửa.  

 

Mộ Dung Kiều cười nói: "Anh cũng phong lưu thật đấy, cô gái vừa rồi tên là gì?"  

 

Ngô Bình mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật, muốn xem Mộ Dung Kiều là người hay là ma. Nhưng anh rất thất vọng, Mộ Dung Kiều là một con người sống sờ sờ.  

 

Anh bước sang một bên và nói: "Vào đi".  

 

Mộ Dung Kiều đi vào trong phòng, ngửi rồi nói: "Các người cũng điên cuồng thật đấy, còn không dùng biện pháp bảo vệ, làm bẩn hết cả giường".  

 

Ngô Bình nhìn cô ấy chằm chằm, nói từng chữ một: "Mộ Dung Kiều, không phải cô đã chết rồi sao?"  

 

Mộ Dung Kiều: "Tôi chết rồi?"  

 

Ngô Bình: "Ý tôi là cô đã chết hơn một tháng trước, có phải không?"  

 

Mộ Dung Kiều bĩu môi, "Anh làm gì mà nghiêm túc thế, chết không phải là chuyện bình thường sao?"  

 

Ngô Bình ngẩn người: "Nói thế thì cô thật sự đã chết sao?"  

 

Mộ Dung Kiều ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, hỏi Ngô Bình: "Anh từng nghe nói về thân thể bất tử chưa?"  

 

Ngô Bình: "Thân thể bất tử?"  

 

Mộ Dung Kiều: "Khi tôi ba tuổi, có ai đó đã đầu độc tôi. Tôi chết vì chất độc, cơ thể tôi thối rữa. Cha mẹ tôi dùng quan tài làm bằng vàng để chứa xác tôi. Nhưng bảy ngày sau, tôi sống sót bò ra khỏi quan tài và cơ thể tôi vẫn nguyên vẹn".  

 

Ngô Bình trợn to mắt: Cô chắc chắn mình đã chết rồi sao?"  

 

Mộ Dung Kiều: "Đương nhiên, cảm giác tử vong rất đặc biệt, chắc chắn không sai".  

 

Cô ấy tiếp tục: "Cha mẹ tôi rất ngạc nhiên, họ đã mời pháp sư đến, nhưng pháp sư không thể nói rõ lý do. Sau đó, tôi chết hai lần, một lần do hỏa hoạn và một lần do mất máu. Nhưng tôi đều sống lại cả hai lần".  

 

Cô ấy nhìn Ngô Bình: "Và sau mỗi khi tôi chết, tôi đều có thêm một khả năng".