Thần Y Trở Lại

Chương 2703




 Ngoại viện rất rộng, nên anh đã gọi vài cuộc điện thoại, bảo Diệp Huyền, Tạ Cuồng, Diệp Thần, Triệu Thiên Lạc, Lý Thiên Thạch ra ngoại viện để dạy họ tu hành.  

 

Tạ Cuồng và Diệp Thần theo Ngô Bình tu hành từ lâu, đã đặt được nền móng vững chắc. Hiện nay, mấy người này đã bước vào cảnh giới Nhân Tiên.  

 

Lý Thiên Thạch và Triệu Thiên Lạc càng không cần phải nói, ai cũng là thiên tài, tiến độ tu hành của họ còn nhanh hơn Diệp Huyền.  

 

Một thời gian nữa, Ngô Bình định đưa năm người họ đến học tập ở học viện Võ Đạo. Anh là thầy hướng dẫn bốn sao, nếu không dẫn dắt được vài học trò xuất sắc thì khó ăn nói lắm.  

Advertisement

 

Ngô Bình vừa biên soạn tài liệu giảng dạy vừa dạy họ, chớp mắt đã năm ngày trôi qua. Hôm nay có đệ tử đến thông báo rằng, một cô gái tên Vô Song xin được gặp anh.  

 

Vô Song? Ngô Bình lập tức mời cô ấy vào.  

 

Advertisement

Người đến là hoá thân của Cửu Vĩ Thiên Hồ, Vô Song.  

 

Vô Song vẫn như xưa. Cô ấy cất lời: “Tôi đã mang người trong tộc và cách giải cứu đến đây”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được. Tối nay có thể bảo họ đến đây”.  

 

Vô Song gật đầu: “Được!”  

 

Đêm về, Ngô Bình chọn một ngôi viện thật lớn. Trời vừa sập tối, Vô Song và năm cao thủ hồ tộc đã xuất hiện. Khí tức của họ đều rất khủng khiếp, thực lực không kém Vô Song. Xem ra thế lực của hồ tộc ở nhân gian cực kỳ mạnh!  

 

Một ông lão mày bạc tóc đen, mặc áo ngoài cộc tay bằng da, eo giắt tẩu thuốc, chắp tay với Ngô Bình: “Cậu Ngô”.  

 

Vô Song nói: “Đây là ngài Hồ Cửu của hồ tộc chúng tôi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ngài Hồ”.  

 

Hồ Cửu cười đáp: “Ngài thì không dám nhận. Cứ gọi tôi là Hồ Cửu”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Các vị đã có cách phá bỏ cấm chế à?”  

 

Hồ Cửu gật đầu: “Cậu Ngô, lão tổ tông bị mắc kẹt trong đỉnh. Biết chuyện này, chúng tôi đã phấn khởi. Khoảng thời gian qua, chúng tôi vẫn luôn nghĩ cách. Nay mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ nên đến đây thử một lần”.  

 

Ngô Bình nói: “Vậy thì tốt”.  

 

Anh lấy đỉnh ra, đặt trên mặt đất rồi nói: “Giao viện này lại cho các vị”.  

 

Hồ Cửu ôm quyền: “Cảm ơn cậu Ngô”.  

 

Ngô Bình không quấy rầy họ nữa, lui khỏi viện.  

 

Anh đến viện của mình, tu luyện phương pháp hít thở một lúc. Chợt nghĩ tới một chuyện, anh tự nhủ: “Mình lấy được phương pháp hít thở của tộc kim văn bạch hổ, kết hợp với phương pháp hít thở của mình. Phương pháp hít thở mà mình sáng tạo ra chắc chắn có nhiều khuyết điểm, sao không dùng Hỗn Thiên Nghi tính toán nó một chút nhỉ?”  

 

Dạo trước, anh lại nhận được rất nhiều tiền bùa, tiền báu, bây giờ có thể tiêu hoang một lần rồi.  

 

Lấy Hỗn Thiên Nghi ra, anh hỏi: “Hỗn Thiên Nghi, công pháp này của tôi thuộc cấp mấy?  

 

Sau khi Hỗn Thiên Nghi quét hình, bèn nói: “Công pháp phụ trợ cấp thiên sáu bậc tầng cao cấp, tu hành tăng năm mươi lăm nghìn điểm. Công pháp này có thể thăng cấp thành công pháp bảy bậc cấp thiên, tầng thần thoại”.  

 

 

 

Ngô Bình trợn mắt, thần thoại ư? Anh hỏi ngay: “Hỗn Thiên Nghi, công pháp cấp thiên bảy bậc tầng thần thoại cần tiêu tốn bao nhiêu tiền báu?”  

 

Hỗn Thiên Nghi đáp: “Năm mươi tám nghìn tiền báu”.  

 

Nếu không tính tiền của cậu Thiên Hư thì Ngô Bình có ba trăm nghìn tiền báu trong tay. Anh bèn lấy ra năm mươi tám nghìn rồi ném vào Hỗn Thiên Nghi.