Thần Y Trở Lại

Chương 2705




Hơn một giờ trôi qua, mọi cấm chế đã bị phá bỏ. Một luồng sáng bắn ra từ miệng đỉnh, một con thiên hồ khổng lồ, cao cả nghìn trượng với chín đuôi lơ lửng giữa trời cao.  

 

Ấy là nó đã thu lại khí tức, bằng không vùng trời này sẽ không thể chịu được năng lượng khủng khiếp của nó.  

 

Cửu Vĩ Thiên Hồ gật đầu với Ngô Bình: “Cảm ơn cậu đã cứu mạng. Hoá thân Vô Song của ta sẽ ở bên cạnh hầu hạ cậu”.  

 

Ngô Bình nói: “Tiền bối khách sáo rồi”.  

Advertisement

 

Cửu Vĩ Thiên Hồ cười bảo: “Cậu Ngô, ta sẽ đi bế quan một thời gian. Chờ linh khí khôi phục, ta sẽ đến tìm cậu và báo đáp ân tình”.  

 

Dứt lời, đám người Hồ Cửu đồng loạt hành lễ với Ngô Bình rồi rời đi cùng Cửu Vĩ Thiên Hồ.  

 

Advertisement

Sau khi đám người hồ tộc đi khỏi, Ngô Bình hỏi Vô Song: “Cô ở lại thật à?”  

 

Vô Song nói: “Cô ấy là bản tôn, cô ấy quyết định”.  

 

Ngô Bình bảo: “Nếu cô không muốn ở lại thì có thể đi bất cứ lúc nào”.  

 

Vô Song đáp: “Không sao. Ở lại bên cạnh anh cũng tốt mà”.  

 

Vất vả đến giờ, trời đã sáng từ lâu. Ngô Bình nhẩm tính thời gian, cũng sắp một tháng rồi. Anh quyết định đến học viện Võ Đạo, vào tầng thứ tám, chín, mười để làm kiểm tra chi tiết. Ngô Bình tin mình sẽ vào ba tầng cuối cùng của tháp Tiên Võ, tham gia buổi kiểm tra cuối cùng!  

 

Khi xuất hiện ở cổng học viện Võ Đạo, anh thấy một nhóm học trò tụ tập trước cổng, nhìn chằm chằm vào thông báo trên bản tin, nhỏ to bàn tán.  

 

“Lợi hại thật! Không ngờ Bắc Viện chúng ta lại có một võ tông ngự danh, chậc chậc! Võ tông ngự danh chắc chắn là giáo viên năm sao nhỉ?”  

 

“Đúng đó. Trước đó không lâu mới có một thầy Ngô là võ tông bậc một. Bây giờ lại có thêm thầy Dương là võ tông ngự danh! Chậc, Bắc Viện chúng ta cuối cùng cũng lấn át được Nam Viện rồi!”  

 

“Các cậu vẫn chưa biết sao? Tiêu Thế Tôn của Nam Viện cũng thăng thành võ tông ngự danh rồi”.  

 

“Một Bắc một Nam, hai võ tông ngự danh, chậc chậc, học viện Võ Đạo quả là cái nôi của thiên tài”.  

 

“Tiếc cho thầy Ngô. bây giờ thầy ấy bị thầy Dương vượt qua, chắc hẳn không dễ chịu gì. Vốn dĩ thầy ấy có thể trở thành phó viện trưởng, hoặc làm hiệu trưởng của đại học Võ Học. xem ra bây giờ những thứ này đều thuộc về thầy Dương rồi”.  

 

“Ừ. Lai lịch của thầy Dương này không đơn giản. Thầy ấy là tông chủ của Dương Môn, tu hành không quá ba năm mà tu vi đã đạt đến cảnh giới Âm Dương Tiên quân”.  

 

Ngô Bình cảm thấy kinh ngạc, không ngờ chưa đầy một tháng đã có thêm một võ tông ngự danh, xem ra không thể xem thường người trong thiên hạ. Có điều anh cũng chẳng có áp lực gì, vì ít nhất anh cũng là võ tông truyền kỳ rồi.  

 

Đến học viện, Ngô Bình đi gặp La Đạo Nhất trước.  

 

La Đạo Nhất đang đan một cái ki tre trong rừng đào, cậu trai kia đang giúp đỡ ông ấy, một già một trẻ vừa nói vừa cười.  

 

Thấy Ngô Bình đến, La Đạo Nhất bèn cười bảo: “Tôi nghĩ cậu cũng nên đến rồi”.  

 

Ngô Bình chào: “Viện trưởng La”.  

 

La Đạo Nhất nói: “Ngồi đi”.  

 

Ngô Bình đưa hai quả lê lớn cho cậu trai La Bảo Quan. La Bảo Quan ngửi được mùi thơm ngọt, liền cười nói: “Cảm ơn anh”.  

 

Ngô Bình cười bảo: “Em đã ngoan ngoãn gọi anh thì em không để em chịu thiệt đâu”.  

 

Anh lấy ra một số đồ ăn vặt như thịt khô, rồi đẩy chúng lên bàn.