Thần Y Trở Lại

Chương 2711




 Thấy Lạc Phỉ chuồn mất, Diệp Huyền cũng hơi hoang mang, sau đó hỏi Lý Thiên Thạch: “Thạch Đầu, cậu nói xem tiền bối có thể đánh lại võ tông ngự danh gì gì ấy không?”  

 

Lý Thiên Thạch khá hiểu về thực lực của Ngô Bình nên nói: “Miễn không phải Thiên Tiên thì cậu chủ chấp được hết”.  

 

Nghe thấy thế, Diệp Huyền thở phào một hơi: “Thế thì sợ quái gì, đi, chúng ta đi ăn, anh đây mời!”  

 

Sau đó, cả bọn lôi nhau đi ăn, tên họ Vĩ kia đã được người khác khiêng tới một toà nhà. Có một người thanh niên khoảng hơn 30 tuổi đang ngồi ở đây.  

Advertisement

 

Khi anh ta nhìn thấy tên họ Vĩ máu me be bét thì lập tức cau mày hỏi: “Chí Đạt, ai đánh cháu ra nông nỗi này hả?”  

 

Tên họ Vĩ tên đầy đủ là Vĩ Chí Đạt, hắn mếu máo nói: “Cậu ơi, là một học sinh mới đến ạ”.  

Advertisement

 

Mấy nam sinh khiêng Vĩ Chí Đạt đến lập tức thêm muối mắm: “Thầy Dương ơi, đó là Diệp Huyền - học sinh mà thầy Ngô dẫn tới ạ”.  

 

Thầy Ngô? Người thanh niên nói: “Là Ngô Bình - võ tông nhất phẩm ấy hả?”  

 

Các nam sinh gật đầu: “Vâng ạ”.  

 

Người thanh niên cười lạnh nói: “Đánh chó phải ngó mặt chủ, đúng là không coi ai ra gì”.  

 

Anh ta vung tay lên, hai học sinh khác ở phía sau bước tới, họ đều là thiên tài của trường này, nhưng giờ đã đi theo anh ta. Cả hai đều đã là Tiên Quân, một người ở cảnh giới Long Môn, một người cảnh giới Âm Dương.  

 

“Hai đứa đi đòi lại công bằng cho Chí Đạt đi, không cần để ý sống chết gì đâu”, anh ta nói.  

 

Hai người kia gật đầu: “Vâng”.  

 

Thầy Dương này chính là Dương Tông Pháp - võ tông ngự danh.  

 

Vĩ Chí Đạt sáng mắt lên rồi phẫn hận nói: “Đi theo tôi”.  

 

Nhóm Diệp Huyền vừa ăn xong, đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nhìn thấy Vĩ Chí Đạt dẫn hai người khác hùng hổ đi tới.  

 

Triệu Thiên Lạc vừa nhìn thấy mấy người này đã nói ngay: “Mấy người đi gọi cậu chủ ngay”.  

 

Lý Thiên Thạch lôi Diệp Huyền, Diệp Thần và Tạ Cuồng chạy ngay, còn Triệu Thiên Lạc ở lại.  

 

Thấy Diệp Huyền định chuồn, Vĩ Chí Đạt gào lên: “Thằng chó, mày chạy được không?”  

 

Diệp Huyền mặc kệ hắn, Triệu Thiên Lạc là người có thực lực mạnh nhất trong số họ, cậu ta đã bảo họ đi thì họ phải đi ngay.  

 

Hai Tiên Quân kia đi tới cạnh Triệu Thiên Lạc, thấy cậu ta cản đường mình thì lạnh giọng nói: “Chuyện này không liên quan đến cậu, đừng lo chuyện bao đồng, không thì tự gánh hậu quả”.  

 

Triệu Thiên Lạc: “Tôi biết hai anh rất mạnh, nhưng khôn hồn thì đừng động vào tôi, nếu nói về đánh nhau thì ngoài cậu chủ ra, tôi chưa thua ai bao giờ”.  

 

“Ngông cuồng!”  

 

Người ở bên trái giơ tay định tát lên mặt Triệu Thiên Lạc, nhưng gã vừa nhấc tay lên đã ăn trọn ngay một cú đấm của cậu ta vào mặt.  

 

Đó là sức mạnh của võ giả, dù đối thủ có tu vi cao hơn, nhưng nếu ở một khoảng cách thích hợp thì vẫn ăn đòn như thường.  

 

Tiên Quân kia hoa mắt chóng mặt, mũi đã bị đánh gãy, máu tươi chảy ra. Một người khác nổi giận, nguyên anh sôi sục, giơ tay lên tấn công.  

 

Nhưng hắn ta còn chưa thi triển pháp thuật đã bị Triệu Thiên Lạc đá cho một cú vào m ặt.  Vị Tiên Quân này túm được chân của Triệu Thiên Lạc, kết quả tay bỗng tê dại rồi bị văng ra ngay.