Thần Y Trở Lại

Chương 2879




 Tu luyện Thiên Địa Kiếm Quyết đến đây là dừng. Tiếp theo sau, Ngô Bình tiếp tục tính toán sự biến hoá tầng thứ bốn của thần thông kiếm đạo Kinh Vỹ Thiên Địa.  

 

Chớp mắt đã đến sáng sớm của ngày hôm sau, Ngô Bình đang định đi nghỉ ngơi một lát, uống một hớp trà thì bỗng nghe chuông cảnh báo, có người xông vào điện Kiếm Thần.  

 

Anh lập tức bay lên không trung, nhìn thấy một đạo kiếm quang dưới đất đang di chuyển qua lại giết chóc, những nơi kẻ đó đi qua, mấy chục người ngã xuống trong vũng máu. Có thể nhìn ra được, kẻ tới chính là muốn giết người phục thù, ra tay cực kỳ tàn độc.  

 

Advertisement

"Thương Lan Lưu Hoả, mày hỗn xược!", Thương Lan Nộ Ba quát lên, tung mười thanh phi kiếm về phía kẻ kia.  

 

Đối phương không đối đầu trực diện mà lập tức bay về phía xa.  

 

Advertisement

Thương Lan Nộ Ba định đuổi theo nhưng Ngô Bình nói: "Để đó cho tôi".  

 

Anh điều khiển kiếm quang, truy sát Thương Lan Lưu Hoả kia. Tốc độ của anh nhanh hơn đối phương, bay được một đoạn ngắn, Thương Lan Lưu Hoả kia đã buộc phải dừng lại, ông ta đứng giữa không trung nhìn chằm chằm Ngô Bình.

"Cậu không phải là người của điện Kiếm Thần cậu là ai?", ông ta trầm giọng hỏi.  

 

Ngô Bình phát hiện ra, trông Thương Lan Lưu Hoả này rất khôi ngô, nhưng trong mắt tràn đầy oán hận, toàn thân bao trùm sát khí.  

 

Ngô Bình: "Trương Tiểu Bình của Thiên Địa kiếm tông. Ông đã tới Cửu Thiên kiếm vực rồi, sao còn trở về giết hại người vô tội?"  

 

Thương Lan Lưu Hoả hừ lạnh: "Người của Thiên Địa kiếm tông! Gan của Thiên Địa kiếm tông cậu lớn rồi, dám quản chuyện của Cửu Thiên kiếm vực tôi cơ đấy!"  

 

Ngô Bình: "Tôi được Thương Lan Nộ Ba nhờ cậy, tới đây để bắt ông".  

 

Thương Lan Lưu Hoả cười ha hả: "Chỉ dựa vào cậu sao? Cậu cho rằng, tôi đường đường là đệ tử của Cửu Thiên kiếm vực lại sợ người của Thiên Địa kiếm tông các cậu sao?"  

 

Ngô Bình: "Ông có sợ hay không cũng chẳng sao, nhưng tôi nhất định phải bắt được ông, sau đó giao cho điện Kiếm Thần xử phạt".  

 

"Thằng nhóc nói khoác không biết ngượng, chịu chết đi!", Thương Lan Lưu Hoả nói xong lập tức ra tay. Cũng không biết ông ta làm động tác gì mà đã thấy bốn đạo kiếm quang từ bốn phía đâm về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình phất tay, một vầng kiếm quang bao bọc lấy cơ thể anh, hệt như vòng bảo vệ. Kiếm quang của đối phương đánh lên người anh, kiếm quang của anh lập tức phản công.  

 

Uy lực của kiếm khủng bố chỉ nhẹ nhàng lướt qua, bốn đạo kiếm quang đồng thời nát vụn, Thương Lan Lưu Hoả kêu lên đau đớn, tâm thần chấn động.  

 

Một giây sau, ông ta bỗng cảm nhận được một luồng sức ép khổng lồ, đến ngón tay cũng không cử động được, hệt như bị một ngọn núi đè lên mình.  

 

Ngô Bình đi tới bên cạnh, khẽ chạm vào người Thương Lan Lưu Hoả, toàn thân ông ta lập tức bị phong ấn.  

 

"Chiêu thức này của ngươi là gì?", ông ta kinh ngạc hỏi.  

 

Ngô Bình thản nhiên đáp: "Kiếm vực".  

 

Kiếm vực? Thương Lan Lưu Hoả hoảng hốt: "Không thể nào!"  

 

Ngô Bình chẳng buồn giải thích: "Bây giờ tôi giao ông cho Thương Lan Nộ Ba".  

 

Anh mang theo Thương Lan Lưu Hoả về điện Kiếm Thần. Thương Lan Nộ Ba nhìn thấy Thương Lan Lưu Hoả thì nổi trận lôi đình, tát một bạt tai lên mặt Thương Lan Lưu Hoả, khiến nửa gương mặt ông ta lõm cả xuống.  

 

"Thứ khốn kiếp, bây giờ mày còn lời gì muốn nói?"