Thần Y Trở Lại

Chương 3015




 Ông ta gào lên, bi phẫn cùng cực: "Mày dám giết con trai tao, chết đi!"  

 

Ông ta dốc hết sức bình sinh để đấm một quyền về phía đối phương.  

 

Trông kẻ kia tầm hai mươi tuổi, chỉ phất nhẹ tay đã phát ra một sức mạnh khủng khiếp đánh vào người Ngô Chấn Tông. Ông ta kêu lên đau đớn, nửa thân người lập tức nổ tung.  

 

"Con trai ơi!"  

 

Advertisement

Bà cụ và Ngô Liên Thắng cũng đã ra ngoài, nhìn thấy cảnh ngày vừa hoảng sợ vừa đau đớn. Ngô Liên Thắng quát lên: "Tao liều với mày!"  

 

Kẻ kia chỉ búng tay một cái, Ngô Liên Thắng bỗng nổ tung tại chỗ, trở thành một mảng sương máu.  

 

Ngô Chấn Nghiệp và Ngô Chấn Đạt lúc này cũng dẫn vợ con ra, nhìn thấy cảnh tượng máu me này, bọn họ đều bị doạ tới ngu người, đồng loạt quỳ xuống đất.  

Advertisement

 

Ngô Chấn Tông đã gần đất xa trời, ông ta căm giận nhìn kẻ kia, gằn giọng hỏi: "Sao lại giết người nhà của tao?"  

 

Kẻ kia thản nhiên nói: "Trong mắt tôi, các người chẳng qua chỉ là một đám kiến hôi, giết thì đã sao? Giao yêu đỉnh ra đây, tôi có thể giữ lại mạng cho các người".  

 

Ngô Chấn Tông vừa phẫn uất vừa bi thương: "Mày... hiếp người quá đáng!"  

 

Kẻ kia thờ ơ hỏi: "Không chịu sao?"  

 

Nói rồi hắn phất tay, đám người Ngô Chấn Nghiệp và Ngô Chấn Đạt cùng lúc nổ tung, hoá thành màn sương máu.  

 

Ngô Chấn Tông há miệng phun ra một ngụm máu tươi, hét lên: "Ngô Mộng, con mau chạy đi!"  

 

Ông ta vẫn còn một cô con gái không có mặt ở đây.  

 

Kẻ kia lạnh nhạt nói: "Vô ích thôi, tất cả người ở đây đều sẽ chết".  

 

Nói rồi, hắn đang định búng tay thì bỗng nhiên có một người đáp xuống trước mặt hắn, chính là Ngô Bình.  

 

Ngô Bình nhìn thi thể trên đất, nét mặt khó coi, kẻ này ra tay quá nhanh, lúc anh đến thì chuyện đã thế này rồi.  

 

Anh không có cảm tình lắm với người nhà họ Ngô, nhưng dù sao cũng là nhà của ông bà nuôi.  

 

Ngô Chấn Tông nhìn thấy Ngô Bình, cảm nhận được khí tức kinh người của anh thì bỗng khóc: "Đám ngu ngốc này, ban ngày cháu đến thì bọn chúng lại đuổi cháu đi! Chú cũng ngu nốt, chú lại tưởng cháu đến để nhờ cậy chú! A... sao chú lại không chịu nghe lời khuyên nhủ của cháu cơ chứ?"  

 

Ngô Chấn Tông bi thương tột độ, chỉ còn một cánh tay, tát mạnh mình một cái.  

 

Ngô Bình trầm giọng nói: "Đủ rồi! Bây giờ không phải lúc tự trách!"  

 

Người thanh niên kia quan sát Ngô Bình, nói: "Không ngờ ở đây cũng có cao thủ".  

 

Ngô Bình nhìn thi thể trên đất, anh khẽ than: "Hôm nay, tôi trả thù cho các người, cũng xem như là báo đáp công ơn nuôi dưỡng bố tôi".  

 

"Ầm!"  

 

Anh đánh một quyền về phía đối phương, kẻ kia phất tay đánh một chưởng, quyền và chưởng đối đầu nhau.  

 

Một tiếng động lớn vang lên, sức mạnh của Ngô Bình thế như chẻ tre, đánh vào cơ thể đối phương, chớp mắt đã tước đoạt sức sống của đối phương.  

 

Kẻ kia lộ vẻ kinh hãi, sau đó cơ thể hắn nổ tung, một đạo linh hồn sơ sinh bay ra, trốn lên không trung.  

 

Ngô Bình giơ tay, một đường kiếm quang bay ra, giết chết linh hồn sơ sinh trong nháy mắt. Linh hồn sơ sinh kia kêu thảm một tiếng, như muốn nói gì đó nhưng tiếc là không kịp nói.  

 

Giết kẻ kia xong, Ngô Bình nhìn Ngô Chấn Tông, sau đó ngồi xuống cứu ông ta.  

 

Ngô Chấn Tông thở dài: "Không ích gì đâu, linh hồn sơ sinh của chú đã sắp chết rồi, một quyền của kẻ kia đã huỷ đi cơ hội sống của chú rồi".