Thần Y Trở Lại

Chương 3050




Ngô Bình: “Tôi là Tổng đốc Hưng Long, người của các vị đi khắp nơi cướp lương thực, cướp người, đã vi phạm vào pháp luật của Long Quốc, tôi đến trừng phạt các người”.  

 

Người đàn ông tức giận nói: “Bọn tôi không phải là người Long Quốc, anh không quản được”.  

 

Ngô Bình: “Khu vực hồ Ma Long này đều là phạm vi của Long Quốc, các người cũng là người dân Long Quốc, phải tuân thủ luật pháp của Long Quốc. Ai là tông chủ thì lăn ra đây cho tôi”.  

 

Advertisement

Một người đàn ông nổi giận nói: “Hỗn láo, muốn động vào tông chủ thì bước qua ải của tôi đã”.  

 

Người này lớn giọng nói, phía sau Ngô Bình bỗng xuất hiện một cái miệng lớn đầy máu, nó xuất hiện quá nhanh, một ngụm đã nuốt chửng Ngô Bình.  

 

Advertisement

Cái miệng lớn ra sức gặm cắn, hai người kia bật cười: “Tổng đốc gì đó! Ở trước mặt Thôn Ma Thú của Ma Vân Tông cũng chỉ là cùi bắp thôi”.  

 

Nụ cười của hai người bỗng cứng đờ khi nhìn thấy một nắm đấm xuất hiện từ trong cái miệng lớn, đấm gãy mấy cái răng. Sau đó một bàn tay khác tách hai hàm răng ra, Ngô Bình bị nuốt vào trong lại có thể đánh vỡ cái miệng rồi nhảy ra ngoài.  

 

Ngô Bình lau mặt tức giận nói: “Làm bẩn bộ đồ mới của tôi rồi, bồi thường đi”.  

 

“Ầm!”  

 

Anh giẫm lên nền đất, kiếm vực thi triển, hai người kia biến sắc, không dám động đậy, Ngô Bình tung một quyền ra khiến hai người này ngã xuống đất, sau đó nói với vào cung điện phía sau: “Lăn ra đây”.  

 

Ông lão có một nửa đầu bị người ta gọt mất nhưng không chết, động tác cứng đờ từ từ đi ra.  

 

Ông lão nhìn Ngô Bình: “Không ngờ cậu còn trẻ thế mà đã có thực lực này rồi”.  

 

Ngô Bình: “Ông là tông chủ Ma Vân Tông?”  

 

Ông lão gật đầu: “Là tôi”.  

 

Ngô Bình: “Người của ông đi khắp nơi làm việc xấu, ông có gì muốn nói không?”  

 

Ông lão cười, vì chỉ có nửa mặt nên khi cười lên vô cùng quái dị: “Cường giả là vua, không có gì để nói cả. Bây giờ cậu mạnh nên cậu nói gì cũng đúng thôi”.  

 

Ngô Bình thầm nói ông già này là người thông minh, anh nói: “Lập tức trả lương thực và người đã cướp về, đồng thời xin lỗi”.  

 

Ông lão: “Được, chúng tôi sẽ tuân thủ”.  

 

Ngô Bình nhìn ông lão, bỗng lên tiếng hỏi: “Có phải một nửa đầu bị chém mất của ông vẫn còn hoạt động không?”  

 

Ông lão ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”  

 

Ngô Bình: “Một nửa đầu này của ông rõ ràng là do tự mình chém”.  

 

Ông lão thở dài: “Đúng thế, là tôi tự mình chém, lúc đầu tôi bị ý thức Ma Long xâm lấn, để bảo vệ mình, tôi phải ép ý thức Ma Long vào trong một nửa đầu, sau đó gọt mất”.  

 

Ngô Bình: “Ý thức Ma Long? Chẳng phải thần Ma Long đã chết rồi sao?”  

 

Ông lão: “Thần Ma Long là sự tồn tại của cấp Đại La, ý thức không bị tiêu diệt. Nhiều năm trước, tôi tìm được một viên châu ngọc ở dưới đáy hồ Ma Long, trong đó có ý thức còn sót lại của thần Ma Long, tôi thử luyện hóa nó nhưng bị ý thức thần Ma Long phản phệ, suýt nữa đã chết. Cuối cùng mặc dù tôi còn sống nhưng cũng chỉ còn lại một nửa bên đầu”.