Thần Y Trở Lại

Chương 3867




 Anh giật thót, bèn cất đoá sen trắng vào.  

 

Thanh Ngưu nói: “Chủ nhân, nơi này có một trận vận chuyển, có thể trực tiếp dẫn đến đại lục Côn Luân”.  

 

Ngô Bình đáp: “Ta biết. Trận vận chuyển này dẫn đến rừng Vô Sinh. Thanh Ngưu, ta về nhà một chuyến, ngươi về trước đi”.  

 

Thanh Ngưu vội hỏi: “Khi nào chủ nhân mới quay lại?”  

 

Ngô Bình cười đáp: “Sẽ không lâu lắm đâu”.  

Advertisement

 

Sau khi Thanh Ngưu rời đi, anh tìm được lối vào trận vận chuyển. Trận vận chuyển nằm trong một đại điện, anh bỏ một ít bảo bùa vào, trận vận chuyển liền vận hành. Ánh sáng loé lên, anh đã xuất hiện trong một căn nhà lớn. Nhà nằm trong rừng, chính là rừng Vô Sinh mà trước đây anh từng đến một lần.  

 

Khi ra khỏi trận vận chuyển, lòng Ngô Bình thoáng động, biến thành tướng mạo của Vô Sinh lão tổ.  

 

Anh vừa bước ra đã thấy một nhóm nữ đệ tử cung kính quỳ lạy: “Kính chào lão tổ!”  

 

Advertisement

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Đứng dậy đi”.  

 

Một nữ đệ tử trẻ đẹp cười nói: “Sư tổ lần này bế quan hơn nửa năm, có thu hoạch gì không ạ?”  

 

Ngô Bình đáp: “Cũng có kha khá”.  

 

Nữ đệ tử nói tiếp: “Sư tổ, hôm qua thái tử nước Long đã cử sứ giả đến đây, muốn nhờ sư tổ giúp đỡ”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ồ, chuyện gì vậy, sứ giả có nói không?”  

 

Nữ đệ tử đáp: “Sứ giả nói, hy vọng sư tổ có thể đến Thái Thanh một chuyến để diệt trừ phản tặc”.  

 

Vừa nghe, Ngô Bình đã đoán được phản tặc ấy chính là mình. Anh kiểm soát vùng Thất Châu, còn không để nước Long hưởng lợi.  

 

Anh bảo: “Hãy hồi âm rằng, ta không thể động vào kẻ đó”.  

 

Nữ đệ tử liền tò mò hỏi: “Sư tổ biết người đó ư? Hắn có lai lịch thế nào ạ?”  

 

Ngô Bình đáp: “Sư tôn của kẻ đó là Đạo Tôn, tu vi cực kỳ cao, chỉ cần chỉ tay một cái là giết chết ta rồi”.  

 

Nữ đệ tử kinh ngạc nói: “Không ngờ là Đạo Tôn!”  

 

Ngô Bình bảo: “Ta phải đặt trận vận chuyển sang nơi khác. Các cô hãy trông coi nhà cửa”. Nói xong, anh phất tay dời trận vận chuyển và đại điện vào động thiên, sau đó cưỡi độn quang, bay đến Thất Châu Thái Thanh.  

 

Anh đến Châu Vân, liền phát hiện kiếm quang đang bao phủ gần hết bầu trời Châu Vân, nối liền trời đất, khí thế vô cùng. Đôi mắt anh sáng rực lên, đoán ra ngay Nghịch Thiên Cực Kiếm Kinh của Vân Tịch lại đột phá rồi!  

 

Quả nhiên, khi anh đến gặp Vân Tịch, khí chất của cô ấy đã khác hẳn, sát khí ngùn ngụt quanh người. Cô ấy cũng đã kết thành kiếm trận ở động thiên, năng lực bây giờ không kém Đạo Quân.  

 

Anh rất vui mừng, cười bảo: “Vân Tịch, về sau có em trấn giữ nơi này, anh có thể yên tâm rồi”.  

 

Vân Tịch cười đáp: “Em vẫn chưa trở thành Thiên Tiên mà, còn sớm lắm”.  

 

Họ nói được vài câu thì Tư Không Vũ xuất hiện, trông có vẻ âu lo: “Kính chào chủ nhân”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Tư Không Vũ, gần đây Thất Châu vẫn yên ổn chứ?”  

 

Tư Không Vũ đáp: “Thưa chủ nhân, do chúng ta đẩy lùi được đại quân yêu tộc, các thế lực xung quanh đã lần lượt tỏ ý thần phục chúng ta. Tôi kiến nghị chủ nhân xưng Đế, lấy Thất Châu làm nền tảng để có địa vị ngang với nước Long!”  

 

Ngô Bình nhìn đối phương: “”Sao tự dưng ông lại có ý nghĩ này?”  

 

Tư Không Vũ trả lời: “Thưa chủ nhân, phía Nam vừa thành lập một quốc gia, tên là đế quốc Thần Võ. Những kẻ thống trị nòng cốt của quốc gia này đều là bán thần, thực lực cực mạnh. Hiện nay, nếu chủ nhân không xưng Đế thì sẽ thua kém đối phương một bậc về khí thế “.  

 

Ngô Bình bảo: “Một quốc gia thôi mà, sao lại khiến ông lo lắng đến vậy, có phải còn chuyện khác không?”