Thần Y Trở Lại

Chương 4006




 Sau đó anh đáp xuống đất, cuối cùng cũng rời khỏi nơi nóng cháy, tới một bãi cỏ thưa thớt.  

 

Có rất ít cỏ ở đây, vì lượng nước hạn chế nên mặt đất nửa sa mạc nửa nham thạch.  

 

Ngô Bình hít sâu một hơi rồi lại nhảy lên cao cả chục nghìn mét. Khi đứng trên cao, anh đã quan sát xung quanh, nhờ con mắt nhìn xuyên thấu vạn vật mà anh đã nhìn rõ mọi thứ.  

 

Advertisement

Anh phát hiện khoảng hơn 300 dặm ở phía trước có một trấn nhỏ, điều này khiến anh khá bất ngờ, vì ở một nơi quỷ quái như này cũng có thị trấn.  

 

Anh nhanh chóng di chuyển tới gần đó, ngoài trấn có một con sông nhỏ, nước sông có màu ngọc bích, có bầy cá màu đỏ như lửa đang bơi dưới nước.  

 

Anh đi tới gần sông, chuẩn bị vớt nước rửa mặt.  

Advertisement

 

Đột nhiên, có một giọng nói ở phía đối diện vọng tới: “Không muốn chết thì đừng có chạm vào nước ở đây”.  

 

Ngô Bình ngẩn lên thì nhìn thấy một cô gái trông rất quỷ dị đang đứng ở bờ bên kia. Cô ấy rất xinh, nhưng có tới ba mắt, khi nhìn sẽ tạo cảm giác chồng chéo rất khó chịu.  

 

Ngô Bình mặc kệ cô ấy rồi vốc nước lên uống. Nước này còn độc hơn a xít, nó lập tức ăn mòn cổ họng và thực quản của anh.  

 

Song, cơ thể anh có khả năng phòng độc rất mạnh nên đã xử lý chất độc trong nước ngay, sau đó chuyển hoá nó thành nước tinh khiết.  

 

Cô gái ngẩn ra, nói đúng hơn thì cô ấy không phải con người, mà thuộc kiểu sinh vật giống người.  

 

Ngô Bình: “Ngon phết!”  

 

“Cậu thú vị đấy!”, cô ấy nói.  

 

Ngô Bình: “Xin hỏi đây là nơi nào?”  

 

Cô gái: “Đây là trấn Xích Nham”.  

 

Ngô Bình: “Trên người cô có cả khí tức của yêu lẫn thần, lẽ nào cô mang huyết mạch thần yêu à?”  

 

Cô gái: “Thần yêu? Nếu tôi là thần yêu thì sao lại bị trấn áp ở đây chứ, tôi chỉ là một món đồ thí nghiệm thất bại thôi”.  

 

Dứt lời, cô ấy giơ tay lên lau mặt, ba con mắt đã biến thành hai con mắt, hơn nữa trông cô ấy đã xinh hơn rất nhiều: “Tôi tự giới thiệu, tôi là Văn”.  

 

Ngô Bình: “Chào chị Văn”.  

 

Cô gái bật cười: “Cậu gọi tôi là chị á? Ha ha, hay đấy!”  

 

Ngô Bình: “Chị Văn, tôi nghe nói ở đây có nhiều cường giả bị lưu đày lắm đúng không?”