Thần Y Trở Lại

Chương 4010




Thần đầu chó có mình người đầu chó, người cao gần ba mét, lông đen dài mọc kín thân, đôi mắt của nó như cái chuông đồng trông rất đáng sợ.  

 

Văn tiến lên chặn trước mặt nó rồi nhe răng ra, cổ gọng phát ra tiếng gầm khẽ: “Thần đầu chó, ra ngoài ngay! Không thì ta sẽ liều mạng với ngươi đấy”.  

 

“Liều mạng? Cô nhắm có làm được không?”, thần đầu chó cười lạnh rồi tiếp tục cất bước.  

 

Như thể nhớ đến cô con gái đã mất, làn da của Văn chợt nổi lên phù văn màu đen, khí tức của cô ấy cũng trở nên khủng bố hơn.  

Advertisement

 

Thần đầu chó tức giận nói: “Định dùng sức mạnh cấm kỵ à? Vô dụng thôi, tôi cũng có”.  

 

Dứt lời, đôi mắt của nó loé lên tia sáng màu đỏ rồi nhìn chằm chằm vào Văn.  

 

Advertisement

Uỳnh!  

 

Hai sinh linh va chạm với nhau rồi nhanh chóng giao đấu vài chục chiêu, nhưng không lâu sau, Văn đã kêu hự một tiếng rồi bị thần đầu chó đánh bay, phần ngực đã rỉ máu.  

 

Thần đầu chó giẫm một chân lên đầu cô ấy rồi lạnh giọng nói: “Kẻ yếu mà dám khiêu chiến kẻ mạnh à? Chết đi!”  

 

Nó nhấc chân lên định giẫm nát đầu Văn, nhưng ngay giây phút ấy chợt có một đường kiếm loé sáng, thần đầu chó chưa hiểu chuyện gì thì cái đầu đã lìa khỏi cổ, máu tươi phun ra.  

 

Ngô Bình vẩy máu dính trên thanh kiếm đi rồi nói: “Thần đầu chó cái quái gì, cũng chỉ là rác rưởi thôi”.  

 

Văn sững sờ nhìn anh rồi nói: “Cậu giấu tài đấy à?”  

 

Ngô Bình cười he he rồi vội đỡ Văn dậy, nói: “Chị Văn, chị không sao chứ? Tôi có thuốc đây, để tôi điều trị cho chị”.  

 

Anh thoa thuốc lên vết thương, không lâu sau, vết thương của Văn đã lành lại như chưa từng bị làm sao.  

 

Văn kinh ngạc nói: “Thuốc này hay thế, cậu lấy đâu ra đấy?”  

 

Ngô Bình: “Tôi tự chế đấy, bao giờ về, tôi sẽ để lại cho chị một ít”.  

 

Văn trầm mặc một lát rồi thở dài nói: “Thực lực của cậu mạnh thật, hạ được thần đầu chó trong một chiêu luôn, thế sao vẫn đi theo tôi?”  

 

Ngô Bình: “Tôi đã nói rồi mà, ngay khi nhìn thấy chị, tôi đã thấy chúng ta có duyên rồi”.  

 

Văn cúi đầu xuống: “Cậu có gì thì cứ nói luôn đi”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Chị Văn, chẳng giấu gì chị, là tôi cố ý đến đây đấy”.  

 

Văn trợn tròn mắt: “Cậu cố ý đến đây ư? Cậu điên rồi à?”  

 

Ngô Bình: “Tôi sẽ quyết đấu với một người, hắn cũng đến tinh cầu này rồi. Tôi sẽ đánh bại hắn thôi, nhưng trước đó tôi cần sống sót ở đây đã. Nhưng tôi không hiểu gì về nơi này cả, vì thế hi vọng chị Văn có thể giúp tôi nhanh chóng thích ứng với cuộc sống ở đây”.  

 

Văn gật đầu: “Dám tới đây quyết đấu với người khác thì cậu là quái vật rồi!”  

 

Ngô Bình cười nói: “Chị Văn, nói không phải phét chứ, trong các thiên kiêu của Nhân tộc thì tôi đứng thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất”.