Thần Y Trở Lại

Chương 4107




Ngô Bình: "Nơi này có lẽ không nhiều cao thủ thực sự. Mà ví dụ như có thần tiên hay chân tiên thì tôi cũng có đủ sức mạnh rút lui an toàn”.  

 

Gia Cát Tinh gật đầu: "Được! Chúng ta chuẩn bị đi, hai ba ngày nữa gặp Trương Quán Hầu!"  

 

Ngô Bình: "Anh định dùng thủ đoạn gì để tiếp cận ông ta?"  

Advertisement

 

Gia Cát Tinh nói: “Trương Quán Hầu ba ngày một lần sẽ đến chùa Xuân Thu ở kinh đô uống thuốc luyện khí để nâng cao thể chất và kéo dài tuổi thọ. Chỉ cần chúng ta đến chùa Xuân Thu,  nhất định sẽ gặp Trương Quán Hầu. Đến lúc đó cậu có thể sớm lẻn vào, tìm một chỗ trốn, chờ Trương Quán Hầu xuất hiện”.  

 

Ngô Bình: "Tốt!"  

Advertisement

 

Gia Cát Tinh nói: “Cậu Ngô, nếu cậu cần tiền thì tôi có rất nhiều, xin cậu tùy ý sử dụng”.  

 

Ngô Bình cười hỏi: "Anh có bao nhiêu tiền?"  

 

Gia Cát Tinh: "Tôi làm việc cho Trương Quán Hầu mấy chục năm, còn có mấy chục tỷ tiền gửi. Số tiền này đều ở ngân hàng tư nhân nước ngoài, chỉ cần cậu cần, tôi gọi một cuộc điện thoại là có thể chuyển tiền sang cho cậu”.  

 

Ngô Bình: "Tôi hiện tại không có nhiều chỗ để tiêu tiền. Thế này thì sao, anh chuyển hai trăm triệu cho tôi trước có được không?”  

 

Gia Cát Tinh lập tức gọi điện, trong vòng mười phút, tài khoản của Ngô Bình đã nhận được tin nhắn, anh cười nói: "Số tiền chuyển khoản lớn như vậy, tôi sợ họ sẽ kiểm tra”.  

 

Gia Cát Tinh: "Việc đó không phải lo, tôi chuyển tiền dưới danh nghĩa giao dịch".  

 

Sau đó, Ngô Bình sắp xếp cho Gia Cát Tinh ở khách sạn đối diện, dùng chứng minh thư của La Phi Phi để nhận phòng. Sau đó, anh đến trường đón La Phi Phi.  

 

Vừa bước vào lớp, anh liền nhìn thấy một nam sinh ngồi bên cạnh La Phi Phi, cười nói với cô.  La Phi Phi mất kiên nhẫn và quay mặt đi để đọc sách.  

 

Ngô Bình đi tới ngồi xuống bên cạnh nam sinh, vỗ vai cậu ta hỏi: "Tôi cho phép cậu ngồi đây chưa?"  

 

Nam sinh quay mặt sang, nhướng mày: "Anh là ai?"  

 

Ngô Bình nắm lấy cổ tay nam sinh, dùng sức một chút mà khiến cậu ga đau đến đổ mồ hôi đầm đìa, hét lớn: “Buông ra!”