Thần Y Trở Lại

Chương 5109




Đồng tử mỉm cười rồi lấy một bức thư ra và nói: “Đây là thư viết tay của tôi, nếu anh gặp một người tên là Cao Thắng thì hãy đưa nó cho anh ấy, anh ấy sẽ sắp xếp ổn thoả cho anh”.  

 

Ngô Bình cầm lấy bức thư rồi hỏi: “Nếu không có bức thư này thì sao?”  

 

Đồng tử: “Nếu anh không chết thì cũng phải làm nô dịch cho họ một thời gian”.  

 

Ngô Bình: “Tại sao cậu lại giúp tôi?”  

 

Đồng tử: “Ai chẳng muốn lấy lòng một tên yêu nghiệt như anh, tôi cũng không ngoại lệ. À, tôi là Cao Lượng, Cao Thắng là anh họ của tôi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn”.  

Advertisement

 

Cao Lượng: “Cao Thắng sẽ coi anh như người nhà và kể cho anh biết tình hình ở bên đó. Nhưng tôi vẫn phải nhắc anh một điều, tuy anh rất giỏi, nhưng vũ trụ Ngũ Hành còn phức tạp và nguy hiểm hơn anh nghĩ nhiều, cho nên anh làm gì cũng phải cẩn thận, không là chết như chơi đấy”.  

 

Ngô Bình: “Cao Thắng có địa vị ở bên ấy không?’  

 

Cao Lượng: “Không, chỉ là một tạp dịch cấp thấp thôi, nhưng cũng có chút quyền lực nên vẫn có thể giúp anh phần nào”.  

 

Ngô Bình: “Ừm, tôi hiểu rồi”.  

 

Cao Lượng: “Nếu anh mạnh lên rồi thì đừng quên giúp anh họ tôi với nhé”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết rồi”.  

 

Cao Lượng chắp tay: “Hẹn ngày gặp lại”.  

 

Ngô Bình quay người đi vào màn sương, ngay sau đó thì biến mất.  

 

Không biết bao lâu sau, anh đã bị một luồng áp ực làm cho tỉnh lại. Ngô Bình mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở trên một bờ cát đen, có rất nhiều người đang nằm xung quanh.  

 

Nhưng tất cả bọn họ đều đang hôn mê, hơn nữa một phần ba trong số này đều đã chết, anh là người đầu tiên tỉnh lại.  

 

“Oa, nhanh thế đã tỉnh rồi”, có cuộc đối thoại vang lên ở gần đó.  

 

“Không phải chứ, ngày trước người tỉnh dậy sớm nhất cũng mất nửa ngày đấy, nhưng người này mới hơn chục phút đã tỉnh rồi, hơn nữa trông có vẻ như không sao”.  

 

Ngô Bình nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy có năm người ngồi ở đó rồi nhìn mình với vẻ ngạc nhiên.  

 

Một người thanh niên cao lớn trong số đó đi tới gần rồi quan sát anh, hỏi: “Này, cậu có nghe thấy tôi nói không?”  

 

Người này nói tiếng giống của đồng tử kia nên Ngô Bình có thể hiểu được, anh nói: “Có”.  

 

Người này gật đầu, sau đó giơ tay bóp vai Ngô Bình, nhưng lại thấy cổ tay mình đau nhói, ra là đã bị Ngô Bình túm lấy cổ tay. Hắn kinh ngạc rồi hô lên: “Cậu mạnh thế!”