Thần Y Trở Lại

Chương 5319




Quy tắc trong Thiên Khanh rất kỳ lạ, càng đi xuống đáy, áp suất càng lớn, thế nên hầu hết mọi người chỉ có thể đi xuống mấy trăm, ngàn mét thôi, nếu đi xuống nữa thì không chịu được áp suất này.  

 

Nhưng cho dù là trong phạm vi khoảng mấy trăm mét cũng có rất nhiều nguy hiểm, nhưng nguy hiểm nhất là các tu sĩ chuyên giết người cướp bảo vật, bọn chúng nguy hiểm hơn cả môi trường nơi này gấp mười lần.  

 

Khi họ đến khu vực gần Thiên Khanh, Ngô Bình dừng lại, ba người phía sau anh cũng dừng lại. Trong hai nữ một nam này có một nữ tu sĩ dáng người khá cao, khoảng ngoài hai mươi tuổi, dung mạo và khí chất khá ổn, mặc đồ màu xanh ngọc bích. Người còn lại không cao, nhỏ nhắn, hoạt bát, xinh đẹp hơn một nữ tu sĩ mặc áo xanh, trên đầu cài một chiếc trâm phượng bằng ngọc châu.  

 

Nam tu sĩ đó thì lại thật thà phúc hậu, mặt đen, vóc dáng cao, anh ta ồm ồm nói: “Sư huynh, thực lực của chúng rất mạnh, mặc dù chỉ có tám người nhưng thực lực lại hơn hẳn bọn tôi”.  

 

Nam tu sĩ này tên là Khuất Đại Thắng, trên đường đến đây Ngô Bình đã hỏi tên của ba người, anh nói: “Đại Thắng, ba người tìm thấy bảo dược ở đâu”.  

 

Advertisement

Khuất Đại Thắng: “Từ đây đi xuống khoảng hai ngàn bước”.  

 

Cô gái áo xanh nói: “Sư huynh, có thể đám người đó đã không còn ở đây rồi, có lẽ đã đi sâu xuống dưới hoặc đến nơi khác”.  

 

Ngô Bình: “Không sao, chúng đến đây không phải để tìm dược mà là đến giết người cướp bảo vật. Chỉ cần chúng ta tìm được đồ tốt, không sợ chúng không xuất hiện”, nói rồi anh dẫn ba người họ đi xuống bên dưới Thiên Khanh.

Đi xuống dưới hố gần một ngàn mét, Ngô Bình cảm nhận được sức mạnh cực lớn bao phủ lấy mọi người. Không lâu sau, làn sương mù màu xanh dày đặc bốc lên xung quanh, làn sương màu xanh này mang theo một mùi thơm thoang thoảng.  

 

Nhìn thấy làn sương màu xanh, cô gái áo xanh ngạc nhiên nói: “Chắc chắn là quanh đây có Dược Vương xuất thế”.  

 

Ngô Bình giật mình, anh ngửi làn sương, quả nhiên có dược lực thoang thoảng, anh hỏi: “Dược Vương mà cô nói là gì thế?”  

 

Cô gái áo xanh tên là Liễu Bích Vân vội nói: “Sư huynh, Dược Vương là tiên dược thành tinh, ở những nơi khác rất ít thấy Dược Vương nhưng trong Thiên Khanh này, cứ cách một thời gian sẽ sinh ra một Dược Vương. Dược lực của Dược Vương càng tinh khiết hơn, là bảo dược trong các loại bảo dược, có thể gặp mà không thể cầu”.  

 

Ngô Bình: “Bất kỳ nơi nào trong Thiên Khanh này cũng có khả năng sinh ra bảo dược sao?”  

 

Liễu Bích Vân: “Bình thường sẽ xuất hiện ở độ sâu khoảng một ngàn mét, ở trên rất ít thấy. Nếu đi xuống dưới, vì có rất ít người đến đấy nên cực kỳ ít người tìm thấy Dược Vương. Nhưng nghe nói có lẽ Dược Vương ở dưới nhiều hơn, hơn nữa có khả năng sinh ra Dược Hoàng”.  

 

Khuất Đại Thắng nghiêm túc nói: “Sư huynh, nơi này xuất hiện Dược Vương chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều cao thủ, một là chúng ta phải đi khỏi đây, hai là phải nhanh chóng tìm được Dược Vương”.  

 

Ngô Bình nói: “Chúng ta không thể đến đây vô ích được, nếu đã gặp được Dược Vương thì tìm cho ra nó. Tôi cũng muốn xem thử Dược Vương trông như thế nào”.  

 

Sau đó anh nhắm mắt lại, thần niệm cường đại bao rộng khắp bán kính mấy trăm mét để tìm vị trí của Dược Vương. Không lâu sau, anh đã phát hiện được một loại dược thảo khá đặc biệt, ẩn mình trong một đống cỏ dại, hơn nữa nó có vẻ thấp bé. Đây vốn dĩ chẳng có gì đặc biệt cả nhưng nó lại liên tục giải phóng ra linh khí mãnh liệt.  

 

Mắt Ngô Bình sáng rực nói: “Đi theo tôi”.  

 

Anh nhanh chân đi hơn một trăm mét nữa thì đến khu vực gần đống cỏ dại. Nhổ hết đống cỏ dại thì nhìn thấy cây linh thảo cao hai tấc, trên linh thảo mọc ra một chùm cây trái màu tím.  

 

Đúng lúc này, một con rắn độc cả người sọc đen bò ra từ trong bụi cỏ cắn vào tay Ngô Bình. Thế nhưng răng con rắn vừa chạm vào da Ngô Bình thì bị gãy, con rắn độc cũng bất tỉnh.