Thần Y Trở Lại

Chương 5549: “Tại sao anh lại giết người?”




“Anh bạn, tôi chỉ trả đúng một nghìn hai trăm triệu tiền Tiên thôi, giá thị trường cũng chỉ có thế, anh đừng có mà ngáo giá!”

Nghe thấy con số này, Ngô Bình và Nguyệt Thanh Ảnh ngơ ngác nhìn nhau. Ban nãy người kia trả họ có 600 triệu tiền Tiên, trong khi giá trên thị trường lại cao tới mức này.

Ngô Bình nhìn quanh rồi tìm một chỗ nghỉ chân, sau đó cùng ngồi xuống với Nguyệt Thanh Ảnh, chứ không tìm ai để trò chuyện.

Lúc này, đột nhiên có vài người đi tới, ai nấy đều nghiến răng kèn kẹt với vẻ oán giận.

“Hừ, bọn này đúng là ăn hại, chẳng có thực lực với tư chất gì, nhưng lại có giấy phép trong tay, đã thế còn mang đến đây bán nữa chứ, đúng là không thể chấp nhận được! Còn chúng †a đều là các thiên kiêu với thiên bẩm tuyệt sắc thì lại không có số, giờ phải đi mua lại của chúng nó với giá cao, núi Nguyên Sử làm ăn chẳng công băng tẹo nào”.

Ngô Bình có thể nhận thấy những người này không thuộc các thế lực lớn, nhưng tư chất khá ổn, chẳng kém các thiên tài của các thế lực lớn chút nào. Nhưng tiếc là thế lực hậu thuẫn cho họ không đủ tư cách mua giấy phép, vì thế họ đành đến đây mua lại suất của người khác với giá cao. Nhưng giá cao quá thành ra họ hơi ngần ngại, hầu hết đều không có đủ tiền mua. Vì thế, họ tràn đầy oán giận, cảm thấy núi Nguyên Sử rất không công bằng.

Họ vừa trò chuyện vừa đi tới gần chòi nghỉ mát, sau đó nhìn thấy Nguyệt Thanh Ảnh với nhan sắc tuyệt trần nên bất

giác đi vào trong.

Đi đầu là một nam tu mặc áo bào màu lam trông rất anh tuấn, hẳn chắp tay nói: “Chào huynh đài”.

Ngô Bình gật đầu.

Nam tu kia: “Huynh đài có số không?”

Ngô Bình: “Có”.

Nam tu sáng mắt lên hỏi: “Anh có bán không?”

Ngô Bình: “Không”.

Nam tu dựng ngón tay cái lên nói: “Xem ra chắc chắn anh có thực lực rất mạnh nên mưới tự tin như vậy. Chứ không giống như lũ ăn hại kia, có số trong tay lại mang đi bán, bỏ lỡ một cơ hội quý như vậy”.

Trong lúc người này nói chuyện, Ngô Bình ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt. Đây là mùi hương toả ra từ người hẳn, nhưng không mấy ai chú ý đến. Song, Ngô Bình là thầy luyện đan nên thoáng ngửi là biết hắn đang dùng vị thuốc nào đó để điều khiển người khác.

Anh lạnh mặt rồi tung một đấm vào ngực tên đó, anh ra tay rất mạnh nên ngực nam tu kia đã lún xuống, tim lập tức nổ tung.

Khắp các lỗ chân lông trên người nam tu kia chảy máu, mắt hắn đỏ ngầu, đến thần anh cũng đã bị Ngô Bình tiêu diệt.

Những người khác hoảng hốt lùi lại, có người hét lên: “Tại sao anh lại giết người?”

Ngô Bình lấy một con rối màu xanh trong tay áo của nam tu kia ra, trên đó có một phù văn kỳ diệu đang phát sáng.

Anh lạnh lùng nói: “Người này có tâm thuật bất chính, định khống chế suy nghĩ, sau đó lấy số của tôi nên đương nhiên tôi phải giết rồi”.

Nhìn thấy con rối, những người khác đều im bặt, sau đó thở dài rồi giải tán.

Ngô Bình không quan tâm đến họ có phải một nhóm hay không, anh đã giết một người cũng đủ để khiến họ khiếp sợ rồi.

Nguyệt Thanh Ảnh nói: “Xem ra ở đây cũng chẳng thái bình chút nào, còn trò đi cướp số của nhau nữa”.

Ngô Bình: “Đó cũng là mặt tối của thế giới tu hành mà. Có người bán số thì cũng có người làm mất số, hay thậm chí mất cả mạng luôn”.