Thần Y Trở Lại

Chương 5958: Trấn thủ quán ăn




Dương Quế Chỉ: “Tiểu Bình, vậy không tốt lắm đâu. Chỗ tốt như thế chúng ta sao có thể ở không không được”.

Ngô Bình không nói nhiều, chỉ nói: “Đương nhiên không phải ở không thôi, bố mẹ, hôm nay chúng ta thu dọn, sáng mai chuyển nhà”.

Hai mắt Ngô Đại Hưng sáng rỡ, gật đầu nói: “Ừm, ngày mai chuyển nhà”.

Ngô Bình vừa nói xong chuyện chuyển nhà thì chiều đó cô và dượng đã dắt nhân viên trong tiệm chạy đến, lái theo chiếc xe tải nhẹ để giúp họ chuyển nhà.

Cả nhà bận rộn hết một buổi chiều thì mọi thứ cũng được thu dọn gần hết, họ đã mất hai lượt di chuyển đến Hoàng Long sơn trang.

Đến chuyến xe cuối cùng, Dương Quế Chỉ đã bổ một quả dưa hấu to để đãi mọi người ăn. Ngô Bình thấy Ngô Ngọc Thu mồ hôi nhẽ nhại thì cười, nói: 

“Cô à, nhà hàng đã ổn định chưa?”

Nhờ có sự giúp đỡ của Ngô Đại Hưng, Ngô Ngọc Thu đã mua lại nhà hàng bên cạnh với giá hơn sáu triệu. Sau khi mở rộng nhà hàng thì tuyển thêm hai đầu bếp, mở tiệm nướng ngoài trời ở trước cổng, doanh thu hàng ngày cũng tầm hai mươi ngàn, lợi nhuận cũng được sáu bảy ngàn.

Ngô Ngọc Thu cười, nói: “Ổn định lâu rồi, tuần trước đã tu sửa xong, đã kinh doanh được mấy ngày rồi.

Ngô Đại Hưng cười, nói: “Làm ăn đắt khách lắm, xem ra nhà hàng còn phải mở rộng thêm nữa”.

Ngô Đại Hưng gật đầu, nói: “Cô cứ tích lũy kinh nghiệm trước, sau này con sẽ tìm cho cô một tiệm lớn hơn”.

Ngô Ngọc Thu liền phất tay: “Tiệm này đã đủ lớn rồi, cô dượng còn làm không hết việc mà. Tiểu Bình, cô biết giờ con có tương lai, nhưng cô không có tham vọng gì, thế này đã tốt lắm rồi”.

Trương Bảo Tùng thì thở dài: “Cửa hàng mới mở còn chưa biết có làm ăn được nữa không, nói gì đến cửa hàng lớn”.

Ngô Bình nghe xong thì liền hỏi: “Dượng, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”  

Ngô Ngọc Thu không muốn thêm rắc rối cho Ngô Bình, liền vội nói: “Không có gì, chỉ là bận quá thôi, con người dượng con không thích quá náo nhiệt, nên không quen lắm”.

Ngô Bình lắc đầu: “Cô, có chuyện gì mà không thể nói với con được? Cô không nói thì con vẫn có thể nghe nóng được như thường”.

Ngô Ngọc Thu thấy Ngô Bình nghiêm túc thì thở dài, nói: “Sau khi mở cửa hàng mới, việc làm ăn bỗng nóng lên hừng hực. Mấy ngày đầu cũng không có gì nhưng mấy ngày gần đây bỗng có bọn lưu manh thường xuyên đến làm loạn, còn hay có bên phòng cháy chữa cháy và công thương đến gây rắc rối nữa. Lúc thì phạt tiền, lúc thì tạm dừng hoạt động để điều chỉnh, sáng nay vừa mới nhận được thông báo tạm dừng hoạt động đấy, cũng không biết muốn giày vò đến bao lâu nữa”.

Ngô Bình cười, nói: “Cô, cô đừng lo, chuyện nhỏ thôi mà, để đó con giúp cô giải quyết, thế này đi, chúng ta chuyển nhà trước, tối con sẽ đến quán”.

Ngô Ngọc Thu: “Tiểu Bình, kệ họ đi con, bất quá thì không làm nữa thôi”.

Ngô Bình: “Đang làm ăn tốt, tại sao lại không. làm nữa? Không những phải làm mà còn phải làm lớn hơn, mạnh hơn”. 

Cậu cười lạnh lùng: “Con cũng muốn xem thử tên nào không có mắt dám động đến cô của Ngô Bình này”.

Sau đó, cậu như nhớ ra điều gì, hỏi: “Cô, khu nhà cô ở cũng khá cũ kĩ rồi, sau này cô chuyển đến đây ở đi".

Ngô Đại Hưng vừa nghe thì liền nói: “Đúng đấy Ngọc Thu, chỗ này cách nhà hàng cũng gần nữa, sau này hai đứa chuyển đến đây ở thì vừa hay luôn”.

Dượng Trương Bảo Tùng liền nói: “Anh cả, không được đâu. Anh và Tiểu Bình đã giúp bọn em trả mấy triệu rồi, bọn em không thể đến đây ở được”.

Ngô Bình: “Dượng, chúng ta là người một nhà, đừng khách sáo”.

Tất cả mọi thứ đều được chuyển đến Hoàng Long sơn trang, bố mẹ cậu ở lại sắp xếp đồ đạt còn cậu thì theo xe của Ngô Ngọc Thu, về lại nhà hàng. Nhà hàng đã đóng cửa, trước cửa đậu đầy xe, rất lộn xộn, trong đó còn có mấy chiếc xe rác, mùi hôi bay khắp nơi.

Ngô Bình vừa thấy là nhận ra có người cố ý gây rắc rối cho cô mình. Lúc này, Trương Ngọc Tùng mới gọi người mở cửa tiệm, chuẩn bị cho việc buôn bán buổi tối. 

Ngô Ngọc Thu hơi lo lắng, nói: “Tiểu Bình, hay là bỏ qua đi. Ngộ nhỡ họ lại đến gây rắc rối thì sẽ làm con bị thương mất.

Ngô Bình cười, nói: “Cô, họ không làm con bị thương được đâu, yên tâm đi”.

Ngô Bình bắt một cái ghế ngồi giữa cửa, sau đó lấy điện thoại ra gọi. Cậu gọi cho Nghiêm Lãnh Thạch trước sau đó gọi cho Hoàng Diên Lãng.

Trước cửa nhà hàng có một mảnh đất trống, rộng gần mười mét, dài hơn hai mươi mét, vốn dĩ buổi tối sẽ đặt rất nhiều bàn, tối đến gió sông thổi mát lạnh, rất sảng khoái, nhưng lúc này lại có hai chiếc xe chở toàn mấy thứ vớ vẩn, trong đó có một chiếc còn chặn ngay trước cửa.