Thánh Đường

Chương 90: Lôi Quang đường a a a!




Pháp khí Hỏa Vân đường thuần túy thuộc loại hình kích thích người, bọn họ triển lãm một ít pháp khí cao cấp. Đều là làm cho người ta phải thèm mắt, cho dù là bán đấu giá, đệ tử bình thường cho dù muốn mua cũng chưa chắc mua được. Một vài pháp khí mua không dậy nổi, một ít pháp khí đều cần phải có linh thạch trung phẩm, quả thực là đốt linh thạch mà.

Về phần Tiên Nguyên đường đan dược, đám người Hồ Tĩnh nhìn coi mà đỏ mặt, bọn họ bày ra đan dược tiêu chuẩn thấp nhất còn cao hơn cả tiêu chuẩn cao nhất của Lôi Quang đường.

Hồ Tĩnh, Trương Tiểu Giang, Mã Điềm Nhi, Chu Kiêm, Tác Minh sau khi đi ra khỏi Đạo Quang đường đều yên lặng. Cho dù là tự tin trong lòng có thừa, hay là năng lực lạc quan có thừa của Trương mập mạp đều có ý tưởng chạy về thu quán.

Chu Khiêm ho khan vài tiếng nói: “Các vị, chúng ta đã cố hết sức rồi, hết sức là tốt rồi. Lôi Quang đường so với những phân đường khác vẫn là rất có phân biệt. Sau khi trở về chúng ta tiếp tục cố gắng, một ngày nào đó chúng ta sẽ vượt qua bọn họ.”

Chu Khiêm nói, không người đáp lại, mọi người đều muốn tiêu hóa một chút tâm tình đang bị chìm xuống đáy cốc.

Lúc này Tiên Nguyên đường lập tức náo nhiệt hơn, bởi vì Chu Lạc Đan tổ sư tới rồi. Chu Lạc Đan vốn xuất thân từ Tiên Nguyên đường, nàng giá lâm lập tức tới Tiên Nguyên đường.

Tiên Nguyên đường đệ tử bắt đầu từ Lương Nguyên, cùng kêu lên: “Cung nghênh tổ sư!”

Chu Lạc Đan cười cười, năm tháng cũng không lưu lại dấu vết trên mặt Chu Lạc Đan nhiều lắm. Thân là đan tu chi tổ, giữ gìn dung nhan là tất nhiên.

Phía sau Chu Lạc Đan là Chu Phong, còn có một phụ nhân xinh đẹp, cùng với một người đan tu trẻ tuổi.

“Tiểu Thanh, tới địa phương của ngươi, giới thiệu cho chúng ta một chút đi.”

Chu Lạc Đan khẽ mỉm cười nói: “Lương Nguyên, ngươi cũng lại đây đi.”

“Vâng, tổ sư!”

Lương Nguyên trong lòng cao hứng, Uông Thanh là một cô giá chăm chỉ, đệ tử của Tiên Nguyên đường. Không thể nghi ngờ là nàng được Lư Vận phát hiện, thu làm đệ tử quan môn.

“Tổ sư, sư phụ, Chu trưởng lão, chúng ta lần này triển lãm đan dược từ nhất phẩm tới ngũ phẩm cũng có. Các đệ tửu cẩn thận tuân dạy bảo, dùng nguyên liệu tốt nhất để luyện đan, dùng thái độ rất nghiêm túc để luyện chế!”

Uông Thanh không kích động như Lương Nguyên, bởi vì có quan hệ với trưởng lão Lư Vận. Nàng không phải lần đầu tiên gặp Chu tổ sư, Chu Lạc Đan đối với nàng cũng khá vừa lòng.

Chu Lạc Đan tuyển ra mấy khỏa đan dược, nghe nghe một chút gật đầu nói: “Tiểu Thanh a, đem đan dược ngươi luyện chế ra cho ta xem.”

“Vâng, sư tổ, đệ tử lần này chủ yếu luyện chế chính là nhất phẩm đan, nhị phẩm đan.” Uông Thanh đi lên.

Chu Lạc Đan nhìn nhìn, nói với Chu Phong đang đứng bên cạnh: “Chu Phong, ngươi tới đánh giá đi.”

Chu Phong thu hồi ánh mắt, lập tức cung kích tiếp nhận đan dược nói: “Đây là Phá Phong đan…ừ khá tốt, tuy rằng là nhất phẩm đan, nhưng người luyện đan rất dụng tâm, lựa chọn nơi ngũ hành chúc thổ, có hiệu quả áp chế, tuy rằng là nhất phẩm đan, nhưng có tâm tự như vậy thực đáng quý.”

“Tạ ơn Chu trưởng lão khích lệ.” Uông Thanh cung kính nói.

“Chu Phong, nên nhận thua đi, nhất phẩm đan này là cơ sở nhất rồi. Ngươi cũng đừng vịt chết còn mạnh miệng không phải chỉ là nhận thua sao, như vậy còn muốn dựa vào cái gì nữa?”

“Lư bà … trưởng lão, cái gì mà vịt chết còn mạnh miệng, nhất phẩm đan này quả thực không tồi. Chẳng qua, ôi, nói như thế nào nhỉ, ta không quá nguyện ý đánh giá.” Chu Phong lắc đầu nói: “Thôi đi, thôi đi, nam tử không đấu với nữ nhân.”

Chu Lạc Đan mỉm cười, Chu Phong và Lư Vận đều là đệ tử của nàng, nhưng hai người vẫn đấu võ mồm. Bây giờ còn kéo dài lên đời đệ tử nữa. Nhưng Chu Lạc Đan cho rằng đây là chuyện tốt, ít nhất hai người mấy năm nay thi đấu quả thực phá giải được không ít đan phưng cổ truyền.

“Cho Phong, lời của ngươi ta không thích nghe chút nào. Cái gì mà nam tử không đấu cùng nữ nhân. Nếu các ngươi hai người có ước định, thì phải làm sao bây giờ. Ta tới làm bình phán, ta cũng trông mong thiên tài trong miệng ngươi, nếu thực sự tốt như ngươi nói. Ta cho dù ngoại lệ thu thêm một đệ tử thì như thế nào.”

Một đám đệ tử Tiên Nguyên đường đều vểnh tai, tới tột cùng là ai, hoành tráng như vậy. Lấy thân phận đệ tử một phân đường trở thành đệ tử quan môn của tổ sư… quả thực chính là tổ tông tám đời tích đức rồi.

Chu Phong cười cười nói: “Ha ha, sư phụ ta không phải nói ngài. Lư Vận người này, đã nói không thể truyền ra ngoài!”

“Sư phụ cũng không phải người ngoài, ta làm sao mà ngoại truyền!”

Lư Vận liếc mắt nhìn Chu Phong.

Chu Lạc Đan nhìn Chu Phong, Chu Phong ngượng ngùng cười nói: “Sư phụ, chuyện này thực không được, tiểu tử này hiện tại vừa mới có một chút hứng thú với luyện đan. Hắn một lòng một dạ muốn làm kiếm tu, ngươi xem có thể, nhưng ngàn vạn lần đừng dọa hắn chạy!”

Chu Lạc Đan không kìm nổi nụ cười, thế giới này còn có người như thế sao.

“Chu Phong ngươi cứ dùng hết sức mà bịa đặt đi. Thực sự có người như thế, ta về sau lấy họ của ngươi!”

Lư Vận nói.

Uông Thanh ở bên cạnh nghiêm túc nói: “Chu trưởng lão nến thực sự có người như vậy, tiểu Thanh nguyện ý cùng hắn luận bàn một chút.”

Uông Thanh tất nhiên đứng ở bên phía sư phụ mình.

Chu Phong có một miệng nên khó trả lời, hắn là một nam nhân làm sao có thể địch nổi ba nữ nhân.

“Ngươi rốt cuộc có dám hay không, hay là căn bản không có người như vậy.” Lư Vận nói.

“Nói cái gì, ta mang mọi người đi vậy. Tuy nhiên chúng ta phải nói trước, người này là ta phát hiện ra trước, ngươi đừng hòng đoạt từ tay ta. Không phải là ta nói, đây là sư phụ xem xét, về sau có thể trở thành sư đệ của ngươi với ta, nhưng ngàn vạn lần đừng bức hắn.

Chu Phong lải nhải lẩm bẩm nói, Chu Lạc Đan cũng rất hứng thú. Nàng hiểu tính cách của đệ tử mình, đã tôn sùng như thế, còn cẩn thận như vậy, người này chỉ sợ thật sự có năng lực siêu phàm.

“Đi thôi, ta không chờ được.”

“Sư tổ, hai vị trưởng lão, không biết đệ tửu có thể đi theo kiến thức hay không?” Lương Nguyên vội vàng nói.

Chu Lạc Đan gật gật đầu, Lương Nguyên mừng rỡ như điên, tổ sư khó có khi xuất hiện. Đừng nói là mò ưu đãi gì, chính là để người nhìn quen mắt cũng là có phúc nha.

Kỳ thực Lương Nguyên cũng rất ngạc nhiên, thế giới này thực có người như vậy sao?

“Đúng rồi, hắn đệ tử của phân đường nào?” Chu Lạc Đan hỏi.

“Lôi Quang đường!”

Chung quanh ngã rạp…

Các tổ sư sẽ không tụ tập, đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như hai lão đối đầu Ngô Pháp Thiên và Lôi Đình.

Lôi Đình nếu không đi cũng đành thôi, nếu muốn đi, Ngô Pháp Thiên kia tất không buông tha, cho nên từ sáng sớm đã tới đứng chắn cửa rồi.

“Lão Lôi à, làm gì thế, tuổi từng này rồi, còn muốn đi tìm không thoải mái sao. Nếu đổi lại thành ta, đã sớm đem mấy thằng nhóc không chịu tranh đấu kia chụp chết rồi.”

Lôi Đình cười cười nói: “Đúng vậy, không muốn chịu tranh đấu thật muốn chụp chết.”

Ngô Pháp Thiên hơi sửng sốt, kỳ lạ, đây là Lôi Đình sao? Phô trương thanh thế? Hay là mới nhận được tài vật gì rồi?

“Lão Lôi, ngươi nói đi, hai chúng ta tới nơi nào nhìn?” Ngô Pháp Thiên nói.

“Ngươi nói đi, ngươi sáng sớm đã tới chờ ta, ta làm sao lại không biết xấu hổ chứ.” Lôi Đình nói.

“Ha ha, như vậy đi, Lôi Quang đường và Linh Ẩn đường đều là nhà của chúng ta, muốn xem. Tuy nhiên chúng ta là trưởng lão Thánh Đường, ánh mắt phải nhìn xa một chút. Chúng ta đi Hoành Sơn đường nhìn coi, Mấy năm nay trình độ thể tu của Hoành Sơn đường cũng không tồi, trình độ rèn cũng tốt lắm, ngươi hẳn là phải đi chỉ điểm, chỉ điểm.”