Thanh

Chương 27: 27: Không Thể Vãn Hồi





Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Lúc Trì Dĩ Hàng nhận được điện thoại của Trì Dĩ Khâm, cậu còn đang ngủ.

Tối qua cậu làm thực nghiệm đến ba giờ, hiện tại chưa tới bảy giờ đã bị tiếng chuông đánh thức.
Trì Dĩ Hàng ngái ngủ, mơ màng cầm điện thoại, bỗng nhiên nhìn thấy trên màn hình hiển thị chữ “Anh”.
Trì Dĩ Hàng tỉnh táo hẳn lên.
Cậu bật dậy khỏi giường, ngồi thẳng lưng theo bản năng, trong lòng kinh hoàng, cầm điện thoại, bàn tay hơi run rẩy.
Cậu đã lưu dãy số này từ lâu, nhưng nhiều năm qua, chưa từng có bất cứ liên hệ nào cả.
Bây giờ đột nhiên gọi điện thoại đến…Trì Dĩ Hàng cảm thấy kỳ lạ, trong lòng mơ hồ bất an.
Thình lình xảy đến khiến cậu cảm thấy không biết ứng đối ra sao cả.
Sau một lát sửng sốt, Trì Dĩ Hàng ấn nghe.
“Anh?” Trì Dĩ Hàng thử gọi một tiếng, lúc ấy mới phản ứng lại, cậu nói chuyện, Trì Dĩ Khâm không thể nghe thấy.
“Cậu có thấy Thời Anh không?” Thật sự là giọng của Trì Dĩ Khâm.
Trì Dĩ Hàng vui vẻ, còn không kịp nói chuyện, Trì Dĩ Khâm nhớ ra, mở miệng.
“Thêm WeChat của tôi, chính là dãy số này.”
Nói xong, Trì Dĩ Khâm cúp điện thoại.
Tiếp theo hai người thêm WeChat, gọi video, cho đến lúc này, Trì Dĩ Hàng vẫn còn cảm thấy như lọt vào sương mù.
“Không thấy Thời Anh đâu, hai ngày qua, cô ấy chỉ gặp mình cậu.”
Trì Dĩ Hàng nghe, hoàn toàn ngây ra, lắc đầu, trả lời: “Không có, em không biết.”
Sáng sớm, sao cậu biết chị dâu ở đâu?
Nhìn thấy Trì Dĩ Hàng nói vậy, Trì Dĩ Khâm định kết thúc cuộc gọi video.
Trì Dĩ Hàng cảm giác không đúng, đôi mắt bỗng chốc mở lớn, vội la lên: “Khoan đã, chắc là em biết.”
Động tác tay của Trì Dĩ Khâm dừng lại.
“Không tiện nói lắm.” Tròng mắt Trì Dĩ Hàng xoay chuyển, nhếch môi nở nụ cười.
“Anh chờ chút, em đến tìm anh.”
Nói xong, Trì Dĩ Hàng cúp video.
...
Mười lăm phút sau, Trì Dĩ Hàng xuất hiện trước cửa biệt thự.


Từ nhà họ Trì đến đây, bình thường phải mất nửa giờ, mà Trì Dĩ Hàng lái motor chạy tới, tốc độ cực kỳ nhanh.
Dừng xe xuống xe, chạy vào trong, toàn bộ động tác, quả thực là nước chảy mây trôi.
Cậu vừa định gõ cửa, cửa đã tự mở ra.

Trì Dĩ Khâm đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn cậu.
Đây là lần đầu tiên hai người bình tĩnh yên ổn đứng chung một chỗ như vậy.
“Nhà họ Thời xảy ra chuyện.” Trì Dĩ Hàng mở miệng liền nói chuyện này.
Trì Dĩ Khâm nhíu mày, qua một lúc mới phản ứng với lời cậu nói, thế nhưng anh không tin tưởng lắm.
“Ba tháng trước, thật ra nhà họ Thời đã có vấn đề.”
Trì Dĩ Hàng đứng ở cửa, nói rõ ngọn nguồn với Trì Dĩ Khâm.
Cậu nói, từ ba tháng trước, một đơn đặt hàng lớn của nhà họ Thời xảy ra vấn đề, khiến việc xoay vòng tài chính gặp khó khăn.

Mà ngay lúc này, Trì Văn Thao và Trì phu nhân tìm đến vợ chồng nhà họ Thời, nói chuyện hôn sự của con trai lớn.

Hai nhà liên hôn, nhà họ Thời có yêu cầu gì, nhà họ Trì sẽ giúp đỡ hết sức.
Kết quả thì ai cũng đã biết.
Nhà họ Thời đồng ý liên hôn, hai người vội vàng kết hôn, từ quyết định hôn sự đến làm hôn lễ, chỉ mất một tháng.
Trước đây anh từng nghi hoặc, vì sao lại gấp gáp như vậy… Giờ nghe cậu nói, Trì Dĩ Khâm mới hiểu ra.
Anh chớp mắt, hình như có gì đó khác thường, hồi tưởng lại những lời Trì Dĩ Hàng vừa nói, trong lòng càng ngày càng khó chịu.
Nhà họ Thời gả đứa con gái duy nhất cho kẻ điếc là anh, vậy chắc chắn là gặp vấn đề rất lớn, mà tối hôm qua anh nhắc đến chuyện ly hôn, cho nên giữa hai chuyện này, có thể có liên hệ gì không?
“Em cũng nghe phong phanh thôi…” Trì Dĩ Hàng nhỏ giọng giải thích: “Cụ thể là chuyện gì, em cũng không rõ lắm.”
Dừng một chút, cậu tiếp tục nói: “Nhưng lần trước em tới tìm chị dâu, có nghe chị ấy nói chuyện với người nhà, vấn đề có phần nghiêm trọng, không dễ giải quyết.

Anh không thấy gần đây lúc nào chị dâu cũng u sầu sao?” Trì Dĩ Hàng nói một câu như lửa cháy đổ thêm dầu.
“Cho nên việc này liên quan gì đến cô ấy mất tích?” Tay Trì Dĩ Khâm đột nhiên nắm chặt, nhìn chằm chằm Trì Dĩ Hàng, gần như là gằn từng chữ một hỏi cậu.
“Em đâu có biết.” Trì Dĩ Hàng lắc đầu theo bản năng, nói: “Em chỉ suy đoán mà thôi.”
Suy đoán Thời Anh là vì chuyện trong nhà mới mất tích, nếu không thì còn có thể vì cái gì…
“Chẳng lẽ… Anh làm chị ấy không vui, cho nên chị ấy bỏ nhà ra ngoài?”

Trì Dĩ Hàng nói chuyện, trong lòng vô cùng thấp thỏm, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn Trì Dĩ Khâm.
Tiếp theo lại im lặng.
Mùa đông gió lớn, hai người họ lại đứng ở chỗ thông gió, gió lạnh thổi “ù ù” bên tai.
Không chỉ phía sau lưng lạnh, mặt cũng lạnh.
Rốt cuộc, sau một thời gian dài yên tĩnh, giọng Trì Dĩ Khâm lại vang lên trong gió lạnh, “Cậu có thể tìm được cô ấy không?”
“Em…” Trì Dĩ Hàng nói đến bên miệng, lại không tiếp tục, chỉ lộ ra một nụ cười đông cứng.

Hiếm khi anh trai nói nhiều với cậu như vậy, Trì Dĩ Hàng cảm thấy, hai người họ còn có thể nói chuyện thêm một lát, nhưng cậu cũng không biết đi đâu mới tìm được chị dâu.
“Lên xe.” Trì Dĩ Hàng bước lên motor, đưa mũ bảo hiểm cho anh, nhướng mày như muốn nói: “Chúng ta có thể đi thử xem.”
Trì Dĩ Khâm cúi đầu, không tin cái xe này lắm, anh tìm Trì Dĩ Hàng hoàn toàn do bất đắc dĩ.

Nếu không anh không muốn có tiếp xúc gì với cậu cả.
Thế nhưng, so sánh thì anh càng lo cho Thời Anh hơn.
Trì Dĩ Khâm lạnh lùng nhận mũ bảo hiểm.

Trì Dĩ Hàng thì luôn duy trì nụ cười, xán lạn như ánh mặt trời.
Cậu nghiêng đầu nhìn Trì Dĩ Khâm ngồi lên, nhẹ nhàng nói một câu “Xuất phát”.
Xe máy lăn bánh, gần như là lao đi trong nháy mắt.
Khả năng lái xe của Trì Dĩ Hàng không tồi.

Cậu mới mười bảy tuổi, chưa thể thi bằng lái, ngại xe đạp chậm, ngày nào cũng cưỡi xe máy đi qua đi lại.

Điều này không hề phù hợp với hình tượng thiếu niên ngoan ngoãn của cậu.
“Anh, thật ra khi còn nhỏ, anh từng chở em, em nhớ rất rõ.” Trì Dĩ Hàng ở phía trước lẩm bẩm nói chuyện.

Cậu biết Trì Dĩ Khâm không nghe thấy, vì thế nên tự mình độc thoại, nói rất vui vẻ.
“Cái xe đồ chơi trong nhà, anh còn nhớ không? Chiếc cho hai người ngồi ấy.”
Trì Dĩ Hàng hỏi một câu, còn ngừng một chút, tiếp tục nói: “Anh bế em lên xe, nói muốn mang em cùng chơi, kết quả không cẩn thận làm em ngã.”

Khi đó quan hệ giữa hai người còn chưa tệ đến mức này, Trì Dĩ Khâm chưa tròn mười tuổi, thi thoảng vẫn cảm thấy người em trai này rất đáng yêu, sẽ đồng ý chơi cùng cậu.
Chỉ là khi đó Trì Dĩ Hàng còn nhỏ, một mình ngồi trên xe cũng không xong, không cẩn thận té ngã.
Bảo mẫu trong nhà đang bận rộn, không ai để ý đến hai đứa trẻ.

Mà Trì Dĩ Hàng ngã xuống thì luôn gào khóc, trên người đau, chính mình lại không bò dậy được.
Dĩ nhiên Trì Dĩ Khâm không biết.

Anh chỉ lo đạp về phía trước, cho đến khi vòng lại mới thấy em trai té ngã.
Anh vội vàng muốn xuống xe, còn chưa kịp làm gì, mẹ đã quay lại.
Bà thấy Trì Dĩ Khâm ngồi trên xe, Trì Dĩ Hàng lại nằm bẹp dưới đất, cố gắng bò dậy, tay chân còn trầy da, khá nghiêm trọng.
Lúc ấy Trì Dĩ Khâm bị nói vài câu.

Ngữ điệu không nặng lắm, chỉ nói với anh, anh là anh trai, phải chăm sóc tốt em trai.

Chuyện ngày hôm nay đừng nên xảy ra một lần nào nữa.

Hơn hết, bà còn nói một câu, sau này đừng mang em chơi như vậy.
Lúc ấy bởi vì đau, Trì Dĩ Hàng khóc suốt một buổi tối.

Nhìn em trai khóc không ngừng, Trì Dĩ Khâm vô cùng áy náy.
Anh đứng bên ngoài xem bố mẹ dỗ em, trong lòng có một âm thanh vô hình đang nói “Xin lỗi”.
Tuy rằng sau chuyện đó, thoạt nhìn không ai trách Trì Dĩ Khâm, nhưng từ hành vi cùng cách thức nói chuyện của bố mẹ, anh có thể cảm nhận được sự trách móc sâu sắc.
Họ như đang nghĩ đến cảm thụ của anh, tự nhận là tốt với anh đến mức không có gì bắt bẻ.

Nhưng không ngờ hành vi cẩn thận đặt anh sang một bên, thậm chí sự khách sáo xa cách càng khiến người ta thêm khó chịu.
Gia đình này, chính là từ những việc nhỏ như vậy, dần đẩy anh ra xa.
“Sau đó anh không chơi cùng em nữa.” Trì Dĩ Hàng nói, khóe môi có sự chua xót.
Đâu chỉ là không chơi cùng cậu, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.
Xe đồ chơi cũng không chơi nữa.
Nếu lúc ấy Trì Dĩ Hàng lớn hơn một chút, cậu nhất định có thể phát hiện anh trai khác thường sớm hơn, không cần chờ đến sau này… Đã đến mức không thể vãn hồi.
Ánh mắt Trì Dĩ Khâm đảo qua kính chiếu hậu, loáng thoáng thấy cái gì đó, anh ngẩn ra.
Chỉ là tiếp theo, anh cúi đầu, không nói gì, giống như chưa từng nhìn thấy gì cả.
Có một số việc, ăn sâu bén rễ trong lòng rồi thì rất khó để thay đổi nhận thức.
Ít nhất giữa họ, sự chia cắt đã càng ngày càng sâu.

Sâu không thấy đáy.
...
Nhà họ Thời.
Tuy Trì Dĩ Khâm và Thời Anh đã kết hôn, nhưng Trì Dĩ Khâm chưa từng đến nhà họ Thời lần nào.

Ngay cả bố mẹ Thời Anh, anh cũng chỉ gặp ở hôn lễ một lần.
Lúc ấy bố Thời Anh dắt tay cô bước trên thảm đỏ, anh đứng phía trên, nhìn từ xa xa.

Khi đó anh không có chút hứng thú, nhìn lướt qua, không để ý lắm, cho nên bây giờ mới không nhớ rõ.
Theo lý mà nói, sau khi kết hôn, anh nên cùng Thời Anh về nhà mẹ đẻ.

Thế nhưng Thời Anh không nhắc đến, dĩ nhiên Trì Dĩ Khâm sẽ không chủ động.
“Tới đây làm gì?” Trì Dĩ Khâm nhìn sân nhà trước mặt, nhất thời không biết đây là đâu.
“Đây là nhà họ Thời.” Trì Dĩ Hàng đặt mũ bảo hiểm xuống xe, vẫy vẫy tay, ý bảo Trì Dĩ Khâm đi cùng cậu.
“Chị dâu đột nhiên mất tích, chắc chắn là về nhà mẹ đẻ.”
Trì Dĩ Hàng nói, ánh mắt quét qua phía trước, đột nhiên nhìn thấy gì đó, kinh ngạc nói: “Đó không phải chị dâu sao?”
Sân nhà họ Thời rất lớn, đủ loại cây cối hoa cỏ, kết hợp cùng mấy hồ nước, chính giữa là biệt thự.
Trì Dĩ Khâm nhìn theo tầm mắt Trì Dĩ Hàng, thấy trước cửa biệt thự có một người đang đứng.
Là Thời Anh.
Thời tiết lạnh như vậy, gió quét qua mặt như một con dao nhỏ, mà Thời Anh đứng bên kia, chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh.

Cô không hề nhúc nhích, hình như là đã đứng rất lâu.
Trời lại nổi gió lớn hơn, giống như có thể thổi bay cô bất cứ lúc nào.
Trái tim Trì Dĩ Khâm thắt lại, anh nhấc chân, đã bước một bước.

Nhưng kịp thời dừng lại, cắn răng, tạm dừng động tác.
Thấy cô an toàn là được rồi.
“Sao em cứ thấy là lạ…” Trì Dĩ Hàng ngẩng đầu nhìn, cậu quay đầu, nói với Trì Dĩ Khâm.
“Anh, vậy giờ chúng ta…?” Trì Dĩ Hàng thử thăm dò ý kiến của anh.
Trì Dĩ Khâm nhìn bóng dáng Thời Anh, không nói chuyện.
“Không thì chúng ta ở đây chờ xem?” Trì Dĩ Hàng nói, Trì Dĩ Khâm thì hoàn toàn không để ý đến cậu.
Bởi vì không nhìn cậu, cho nên không biết cậu đang nói gì.
Trì Dĩ Hàng không được đáp lại, xấu hổ cười cười, sau đó tự gật đầu: “Vậy chờ một lát xem.”.