Thất Giới Hậu Truyện

Chương 166: Kinh nhân thật lực




Hàn Hạc cau mày nói:

- Vấn đề này ta cũng rất nghi ngờ, thật thì biến hóa mười năm nay khiến ta rất giật mình. Tuy nói hắn đã từng ăn được một gốc tuyết sâm, có tăng tiến trên mặt tu vi. Nhưng theo những gì thấy trước mắt, việc hắn vận dụng pháp quyết dường như vượt quá bình thường một chút.

Phương Mộng Như nghe vậy, nhỏ giọng nói:

- Nhị sư huynh gọi là khác thường là ám chỉ điều gì?

Hàn Hạc nói:

- Trong Đằng Long cốc, tu vi Từ Tĩnh nổi lên bởi vì chúng ta, thần bí khó lường của Tân Nguyệt là do bởi Đại sư huynh thương yêu, nhưng biểu hiện vượt khỏi tầm thường của Lâm Phàm thì đến từ đâu đây? Chỉ bằng tên hài tử Đinh Vân Nham thì sao có thể dạy được một đệ tử kiệt xuất như vậy?

Điền Lỗi đồng ý nói:

- Không sai, ta cũng thấy kinh ngạc. Lâm Phàm mười năm nay tuy nói đi lại thân cận với Thiên Lân, có thể từ Thiên Lân thu được một số gợi ý nào đó, tu vi có phần tăng tiến, nhưng cũng không trở thành kinh người đến vậy.

Phương Mộng Như chìm vào suy tư, trên người Lâm Phàm thật ra ẩn chứa bí mật thế nào, vì sao Đại sư huynh không chịu nói rõ?

Trầm tư một lúc, Phương Mộng Như không tìm được giải thích hợp lý, đành bỏ qua.

Nhưng đúng lúc đó, Lâm Phàm và Tiết Phong giằng co giữa sàn đấu đã lâu, cuộc diện lại phát sinh một chút biến đổi.

Tiết Phong vốn truy đuổi một lúc, dần dần hiểu được thực lực của Lâm Phàm, cố ý để lộ một sơ hở, thừa dịp Lâm Phàm tiến công đột nhiên phản kích, một quyền đánh lui Lâm Phàm.

Như vậy, cục diện giằng co lập tức phá vỡ, hai người cách nhau vài trượng chăm chú nhìn nhau.

- Lâm Phàm, tỉ thí là dựa vào thực lực, mà không phải dùng mưu.

Nghiêm túc nhìn Lâm Phàm, Tiết Phong giọng nói có mấy phần giáo huấn.

Lâm Phàm ánh mắt nhướng lên, chất vấn:

- Phải vậy chăng? Thế thì chúng ta sao không tiếp tục.

Tiết Phong lắc đầu nói:

- Tỉ thí là tranh thắng thua, ta không muốn lãnh phí tinh lực ở đây với ngươi. Chúng ta hãy tranh đấu kịch liệt hơn một chút để tránh mọi người bị thất vọng.

Lâm Phàm chăm chú nhìn hắn, hỏi lại:

- Ngươi muốn tốc chiến tốc quyết?

Tiết Phong nói:

- Đúng thế, chúng ta đã hao phí không ít thời gian, tiếp theo chúng ta hãy dùng ba chiêu phân thắng thua là được rồi.

Lâm Phàm không đáp, hắn đang suy tư phải đối đáp vấn đề này như thế nào.

Hắn biết mọi người đều đang nhìn mình, một khi chính mình bộc lộ thực lực quá sớm, rất có khả năng ảnh hưởng đến tỉ thí tiếp theo với Từ Tĩnh.

Ngoài ra, hắn luôn ẩn giấu thực lực, cũng không muốn bộc lộ bí mật của Băng Tuyết lão nhân, hắn hy vọng dùng Phi Tuyết kiếm quyết và Huyền Dương quyết đánh bại địch nhân.

Nhưng hôm nay, sau vài phen giao chiến, hắn trong lòng đã rõ, đối thủ trước mắt mạnh mẽ vô cùng, không dùng bản lĩnh thật sự thì căn bản không cách gì thắng được.

Dưới đài, Hắc Tiểu Hầu, Tiết Quân, Đào Nhâm Hiền thấy Lâm Phàm không đáp, đều cho là hắn không nắm chắc, không khỏi lớn tiếng ủng hộ.

- Sư huynh, cố gắng lên. Chúng ta tin tưởng huynh nhất định có thể chiến thắng đối thủ, nhất định giành được chiến thắng.

Lâm Phàm nghe vậy, quay đầu nhìn xuống dưới đài, lại liếc Thiên Lân, thấy hắn cũng gật nhè nhẹ, lập tức trầm giọng nói:

- Được, chúng ta cùng ba chiêu phân thắng thua. Đến đây.

Dứt lời, hình bóng Lâm Phàm lay động, chớp mắt đã phi thân lên không trung, toàn thân mờ hiện ánh đỏ, Tam Dương thần công thúc đẩy chân nguyên trong cơ thể, hình thành lửa cháy hừng hực bên ngoài cơ thể, tạo thành khí thế cương nghị bất khuất.

Tiết Phong thấy vậy bật cười lớn một tiếng, bay lên đến cao độ bằng với Lâm Phàm, thi triển Huyền Dương thần quyết, khiến ngọn lửa càng thêm mãnh liệt, dễ dàng áp chế được khí thế của Lâm Phàm xuống.

- Luận về pháp quyết dương cương, Tam Dương thần công của ngươi không bằng Huyền Dương thần quyết của ta.

Lâm Phàm lạnh nhạt cười, nhẹ giọng nói:

- Trong trận thi đấu làm tan tuyết mười năm trước, tốc độ của ngươi nhanh hơn ta một phần. Mười năm sau gặp lại, ngươi khẳng định ta sẽ không bằng ngươi?

Tiết Phong chần chừ một lúc, đáp lời:

- Không thể khẳng định toàn bộ, nhưng ta tin về phương diện pháp quyết dương cương, ngươi còn chênh lệch với ta nhất định.

Lâm Phàm gật nhẹ đầu, tán đồng câu nói của hắn, cười hơi kỳ dị nói:

- Như vậy, ta đổi sang Huyền Băng thần quyết.

Nói rồi ngọn lửa bên ngoài thân thể biến mất, sương mù băng hình thành, sương băng sắc trắng bạc gặp phải ngọn lửa do Tiết Phong phát ra giữa không trung tạo thành thanh âm ri ri.

Tiết Phong cười cười, không biết vì sao sau mười năm gặp gỡ, hắn lại có loại thân thiết với Lâm Phàm liền nói:

- Cẩn thận một chút, đệ nhất chiêu của ta là Huyền Dương thần quyết tám phần tu vi.

Nói xong vận sức phát động, ngọn lửa đỏ rực quanh người nhanh chóng nhấp nháy, tầng tầng ánh đỏ tập hợp lại trên người hắn, lại tự động chuyển đến tay phải, hội tụ trên đầu hình thành một quầng sáng màu đỏ thẫm.

Lâm Phàm vẻ mặt nghiêm túc, nhìn đầu quyền màu đỏ hồng trầm giọng nói:

- Phi Tuyết kiếm quyết tổng cộng có mười tám chiêu, ta sẽ dùng kiếm quyết này phân cao thấp với ngươi. Nhớ cẩn thận, chớ có khinh địch!

Cổ tay đảo chuyển, trường kiếm xoay tròn bay ra, làn kiếm dày đặc phân bố quanh người hình thành một màn kiếm liên tục khuếch tán, biến thành các loại các dạng hình thế.

Thấy Lâm Phàm chủ động nói chiêu thức công kích, Tiết Phong cảm thấy vô cùng thích thú, quát to:

- Được, đủ sảng khoái. Cho dù trận chiến này thắng thua thế nào, ta đều coi ngươi là bằng hữu. Bây giờ ngươi hãy coi cho rõ, Huyền Dương Vô Cực, Thần Quyền Liệt Thiên!

Lúc nói hắn liền rùn người xuất quyền, sức mạnh toàn thân tập trung vào cánh tay, lập tức một luồng hào quang màu đỏ hồng thoát ta bay ra, hóa thành một con rồng lửa to vài trượng gào thét bay thẳng đến trước ngực Lâm Phàm.

Bốn bề, dòng khí lưu động hẳn, mây đỏ quay cuồng gào thét chói tai khiến người ta có cảm giác kinh tâm động phách.

Lâm Phàm không dám chậm trễ, khi cánh tay Tiết Phong đánh ra liền triển khai phản kích, thân thể dùng tốc độ nhanh nhất hóa thành sáu, ảo hóa thành sáu phân thân phân bố trước sau trên dưới trái phải Tiết Phong.

Sáu phân thân tư thế khác nhau, phương vị khác nhau, kiếm chiêu thi triển cũng khác nhau.

Quan sát cẩn thận, cao thủ Đằng Long cốc phát hiện, sáu phân thân của Lâm Phàm không ngờ trong chớp mắt lần lượt thi triển sáu chiêu Phi Tuyết kiếm quyết, dùng phương thức xảo diệu dung hợp lại một hệt như sáu Lâm Phàm đồng thời công kích.

Điền Lỗi thấy vậy rất kinh ngạc, hô nhẹ:

- Ta không ngờ biết được cách dung hợp của Phi Tuyết kiếm quyết, quả thật quá sức bất ngờ.

Hàn Hạc ánh mắt lấp lánh, cau mày nói:

- Với tuổi này của hắn, dường như … dường như …

Phương Mộng Như ánh mắt lộ ánh sáng khác thường, kỳ dị nhìn Lâm Phàm, mơ hồ toát ra một chút kích động và hoài niệm.

Thời khắc này, bà dường như nhìn ra điều gì đó, nhưng bà không dám khẳng định phán đoán của mình.

Giữa trận đấu, Tiết Phong phát xuất khí thế huy hoàng của Huyền Dương thần quyền, con rồng lửa gào thét lại phảng phất như một thanh thần kiếm, có được khí thế không gì ngăn được vô cùng.

Công kích của Lâm Phàm rõ ràng biến hóa rất nhiều, tuy khí thế không đủ, nhưng sáu phân thân phát ra thế công tổ hợp lại cũng khiến người ta kinh ngạc.

Chớp mắt, công kích hai bên đã xuất hiện trước mắt. Chỉ thấy con rồng lửa của Tiết Phong dễ dàng phá nát làn kiếm do hai phân thân Lâm Phàm phát ra, mà làn kiếm do bốn phân thân còn lại phát ra lại không phân trước sau đánh trúng Tiết Phong, bị kết giới phòng ngự của hắn hóa giải một bộ phận, còn lại làn kiếm lại hất văng Tiết Phong.

Hừ khẽ một tiếng, Tiết Phong lập tức thối lui, nhìn phân thân Lâm Phàm hợp lại, quát lên:

- Kiếm quyết rất tinh diệu, đáng tiếc chỉ bằng vào chỗ này ngươi còn chưa thể thắng được.

Lâm Phàm bình tĩnh nói:

- Huyền Dương thần quyết của ngươi rất được, nhưng hết lần này đến lần khác thất bại nào có tác dụng gì?

Tiết Phong nói:

- Chiêu thứ nhất chỉ là thăm dò, bây giờ hãy xem chiêu thứ hai của ta Băng Diễm đao!

Lời còn vang bên tai, Tiết Phong liền chớp mắt đã biến mất, điều này khiến Lâm Phàm trong lòng chấn động, có dự cảm không tốt.

Xoay người lại, Lâm Phàm dò xét xem Tiết Phong chỗ nào, phát hiện hắn đang ở trên đầu của mình, đang múa tay chém xuống, phát xuất một làn đao sáng rực rỡ màu trắng bạc mang theo sức mạnh không gì ngăn được, cơ hồ ngưng đọng không gian của bản thân.

Thân thể di động hết sức, Lâm Phàm trong miệng gầm lên một tiếng, cả người hình bóng ảo hóa, trong sát na phân thành mười hai hình bóng, hình thành một quả cầu tròn vây quanh Tiết Phong.

Đồng thời, mười hai phân thân của Lâm Phàm y theo mười hai chiêu kiếm pháp của Phi Tuyết kiếm quyết trước đây, dùng phương thức đan xen lấy nhau, xảo diệu dung hợp thành một thể, hình thành một thế công kín bưng.

Lúc này, chỉ thấy mười hai cột kiếm màu trắng bạc bắn thẳng vào thân thể của Tiết Phong, mà ngọn Băng Diễm đao không gì ngăn được lại di động qua lại giữa mười hai cột kiếm, tự động truy tìm chân thân của Lâm Phàm.

Như vậy, cột kiếm và làn đao đan lẫn vào nhau, cả hai kịch liệt giao tranh, sau khi giằng co một lúc, làn đao chém nát được chín cột kiếm hất bắn Lâm Phàm đi.

Mà ba cột kiếm còn lại đánh trúng Tiết Phong, khiến hắn văng mạnh đi.

Lần thứ hai tranh đấu, hai bên đều bị thương, điều này khiến Lâm Phàm và Tiết Phong đều cảm thấy được sự tồn tại của áp lực.

Đối với người xem, Lâm Phàm dùng nhiều công ít, dùng sách lược bao vây toàn diện, điều này khiến Tiết Phong khó lòng phòng bị.

Mà phương thức của Tiết Phong thẳng thắn là dùng điểm đánh vào mặt, tập trung đột phá, uy lực mạnh mẽ nhưng không dễ dàng đánh trúng mục tiêu.

Hai người đều có đặc điểm riêng, nhưng muốn phân thắng thua thì rất khó.

Lơ lửng giữa không trung, Lâm Phàm và Tiết Phong không nói gì, rõ ràng qua hai chiêu không phân thắng bại rõ ràng, một chiêu còn lại hết sức quan trọng.

Bốn phía, mọi người đều yên lặng như tờ, ai cũng không nói nói gì, không khí rõ ràng khẩn trương.

Giây lát sau, Lâm Phàm cất tiếng:

- Một chiêu cuối cùng, hy vọng ngươi không khiến ta phải thất vọng.

Tiết Phong phản bác lại:

- Phi Tuyết kiếm quyết của ngươi tuy lợi hại, nhưng muốn thắng ta lại căn bản không có khả năng, ngươi hãy đổi chiêu khác đi.

Lâm Phàm lắc khẽ, hơi cay đắng nói:

- Phi Tuyết kiếm quyết cố nhiên không phải là tuyệt chiêu gì cả, nhưng một khi mười tám chiêu đồng thời thi triển thì sức bộc phá của nó mạnh đến mức ngươi không thể tưởng tượng được.

Tiết Phong nghe vậy, lớn giọng nói:

- Như vậy, chúng ta hãy bắt đầu đi. Chi thứ ba, Ly Hận Quy Trần, Ân Oán Liễu Liễu!

Phi thân lên không, Tiết Phong toàn thân lấp lánh ánh sáng, màu đỏ rực và trắng bạc đan xen lóe lên, bộc phát khí thế kinh người, khiến người xem bốn phía hơi thở dồn dập, cơ hồ không thở nỗi.

Hai tay giang ra, khí thế kinh trời, ngọn lửa đỏ rực và tuyết bay trắng bạc một trái một phải, hình thành một cảnh tượng tuyệt đẹp giữa không trung, đang theo sự khống chế của Tiết Phong mà hình thành một con chim lạ màu đỏ trắng, có cặp cánh một đỏ một trắng, khi múa lên phát ra ngọn lửa và sương băng hỗ trợ cho sự mạnh mẽ to lớn của Tiết Phong.

Thời khắc này, thân thể Tiết Phong và con chim lạ to vài trăm trượng sau lưng trùng lặp với nhau, phảng phất hắn chính là hóa thân của con chim lạ, toàn thân toát ra vẻ cường hãn bá đạo, ép cho thân thể Lâm Phàm hơi run rẩy, cơ hồ đứng không ổn định được.