Thất Giới Hậu Truyện

Chương 307: Tế thuyết tiền nhân (Nói chi tiết nguyên nhân trước đây)




Lam Mẫu Đơn cười nói:

- Đệ à, có lúc thông minh, có lúc lại ngu dốt. Dốt thấy rõ luôn. Nếu đệ biết chân tướng sự tình rồi, Hoa Hồng không cần đoán cũng biết là tỷ nói cho đệ biết.

Thiên Lân cười ha hả nói:

- Tỷ tỷ chớ có lo lắng, Hoa Hồng đệ sẽ giải quyết công bằng.

Lam Mẫu Đơn thấy hắn cố chấp muốn hỏi, hơi suy tư một chút rồi gật đầu nói:

- Được, ta nói cho đệ biết. Thật ra Hoa Hồng có một đệ đệ ruột, tướng cao tuấn tú, người cũng không tồi, nhưng có chút ham mê nữ sắc. Hắn vì theo đuổi ta, đã tốn không ít tâm tư. Có một lần, hắn vì muốn ta vui thích, ngầm một mình âm thầm lẻn vào khu vực do Ngũ Sắc Thần Vương khống chế, đi tìm một loại hoa lạ, kết quả bị cao thủ của Ngũ Sắc Thần Vương phát hiện, cuối cùng hai bên kịch chiến, hắn bất hạnh chết đi. Vì thế, Hoa Hồng vô cùng đau lòng, thề sẽ đấu với Ngũ Sắc Thần Vương đến cùng. Đồng thời nàng ấy cũng oán hận ta, cho là vì ta mà đệ đệ nàng bị chết, khiến quan hệ giữa hai ta rất căng thẳng. Trước đây, Hắc Trì Huyền Vực và Lam Quang Thánh Vực đời đời qua lại tốt đẹp, chúng ta hai phương cùng liên thủ đấu với Ngũ Sắc Thần Vương. Nhưng do bởi sự kiện này, quan hệ hai bên trở thành căng thẳng, không thể làm gì được mới đến thế giới của các đệ.

Thiên Lân nghe xong rất bất ngờ, hỏi lại:

- Nói như vậy, các tỷ trước đây là bằng hữu tốt?

Lam Mẫu Đơn lắc đầu nói:

- Quan hệ giữa ta và Hoa Hồng rất phức tạp. Nàng ta chính là truyền nhân của Hắc Trì Huyền Vực, ta là truyền nhân của Lam Quang Thánh Vực. Mọi người tuy hợp tác nhưng lại bí mật ganh đua so sánh với nhau, ai cũng không hề phục ai.

Thiên Lân ồ một tiếng, sau đó cười nói:

- Không sao cả, có đệ ở đây, đảm bảo các tỷ sẽ lại vui vẻ với nhau như lúc đầu.

Lam Mẫu Đơn cười mắng:

- Như vậy đệ mới có thể một tên bắn hai chim ngon lành, có phải vậy không?

Thiên Lân ngượng ngùng nói:

- Tỷ tỷ không cần phải nói thẳng chuyện này ra chứ. Đệ xấu hổ lắm.

Lam Mẫu Đơn mắng:

- Đệ cũng xấu hổ?

Thiên Lân không đáp, nói sang chuyện khác:

- Tỷ tỷ có thích đệ đệ của Hoa Hồng không?

Lam Mẫu Đơn cười hỏi:

- Ghen rồi phải không? Có cần phải hỏi ta ở Ngũ Sắc Thiên Vực có để ý đến người đàn ông nào hay không.

Thiên Lân xấu hổ nói:

- Tỷ tỷ không cần phải ngại, nói thẳng ra cũng được mà.

Lam Mẫu Đơn thấy vậy nhịn không được cười duyên, đưa tay vuốt vẻ mặt của Thiên Lân, quyến rũ vô cùng lên tiếng:

- Đàn ông à, cũng là hạng hẹp hòi thôi. Cả đời tỷ tỷ này, tuy không nói là tự phụ vô cùng nhưng người theo đuổi không phải không có người đàn ông anh tuấn. Đáng tiếc, những người đó mạng ngắn, không có được phúc, đến hiện nay cũng gần như chỉ có một người chiếm được tiện nghi với ta.

Thiên Lân vừa nghe, vội vàng hỏi tới liền:

- Ai vậy?

Lam Mẫu Đơn dẩu miệng mắng:

- Ngốc quá, đương nhiên là đệ rồi. Đệ thật sự cho là tỷ tỷ nói cười với đệ, yêu thương đệ hơn, đối với người nào cũng như vậy sao?

Thiên Lân từ giận sang mừng, cao hứng vô cùng nói:

- Ta biết tỷ tỷ là tốt nhất.

Lam Mẫu Đơn cười cười, hơi cảm xúc nói:

- Gặp gỡ giữa hai chúng ta có lẽ là gặp gỡ ngắn ngủi tạm thời trong đời người, cũng có thể là ông trời đã định. Cuối cùng có thể có kết quả hay không, hiện nay ai cũng không nói rõ ràng được.

Thiên Lân thôi cười, nghiêm mặt nói:

- Một khi đã vào tay của đệ, tức là đệ có rồi. Đời này gặp được tỷ và Hoa Hồng, không nói đến bên nào nặng bên nào nhẹ, đệ đều không tiếc mọi thứ để bảo hộ các tỷ cho tốt, không cho bất kỳ người nào gây thương tổn đến các tỷ.

Lam Mẫu Đơn nhìn Thiên Lân, thấy hắn nghiêm trang, khẽ nói:

- Thật ra lúc đệ nghiêm túc càng có bộ dạng đàn ông hấp dẫn lắm. Thiên Lân, tỷ nói cho đệ biết một số kinh nghiệm.

Thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, bọn họ nếu thích đệ, chính là thích tính thoáng đãng của đệ, thích vẻ anh tuấn của đệ, thích sự thông minh của đệ. Nhưng mà những phụ nữ lớn tuổi hơn đệ, bọn họ lại hy vọng đệ trưởng thành, chững chạc hơn, hiểu lòng người hơn, có thể khiến bọn họ cảm thấy an toàn, khiến bọn họ ỷ lại vào đệ. Còn có một số phụ nữ, bọn họ thích đàn ông lạnh lùng, cao ngạo, không thích người có khuôn mặt cười đùa, tính cách tùy ý.

Thiên Lân suy nghĩ những câu nói này, hỏi lại:

- Tỷ tỷ vì sao muốn nói cho đệ biết những điều này.

Lam Mẫu Đơn nói:

- Bởi vì tỷ thấy đệ cần phải dùng đến những chuyện này. Được rồi, đệ đến đây đã lâu rồi, cũng phải qua lại Hoa Hồng, nếu không đến lúc đó nàng ấy sẽ nổi giận.

Thiên Lân bật cười, tinh nghịch hôn Mẫu Đơn một lúc mới buông tay đứng lên. Nhìn theo bóng Thiên Lân đi ra, Lam Mẫu Đơn tự nói với mình: “Ta làm như vậy có đúng không?”

Rời khỏi Mẫu Đơn, Thiên Lân đến bên Hoa Hồng, cùng nàng nói chuyện phiếm tâm sự, thỉnh thoảng nói chuyện cười đùa, chọc cho Hoa Hồng khuôn mặt nở nụ cười hồn nhiên, cả người cởi mở hơn.

Lúc này đã là buổi sáng, Thiên Lân thấy không còn sớm nữa, liền chào tạm biệt hai cô, vội quay về Đằng Long cốc. Khi đi, Thiên Lân kéo Hoa Hồng và Mẫu Đơn, dùng sức ôm chặt hai người, sau đó cầm tay hai người đặt vào nhau, nghiêm chỉnh nói:

- Hai vị tỷ tỷ từ dị giới mà đến, đã gặp gỡ với đệ. Đây là duyên phận giữa chúng ta, đệ hy vọng hai tỷ tỷ có thể quên hết mọi thứ không vui, ở chung với nhau thật tốt, cùng chống ngoại địch.

Lam Mẫu Đơn mỉm cười không nói, Hoa Hồng Đỏ có vẻ hơi lãnh đạm, rõ ràng ngăn cách trong lòng nếu muốn tiêu trừ bằng một câu nói của Thiên Lân thì căn bản khó có khả năng. Thiên Lân thấy vậy, cũng biết không thể gấp được, vì thế ôn nhu an ủi, chân thành thâm tình dặn dò vài câu, sau đó mới rời đi Chức Mộng động để bay thẳng về Đằng Long cốc.

Đợi Thiên Lân rời đi rồi, Hoa Hồng Đỏ thu tay lại, trừng Lam Mẫu Đơn nói:

- Ngươi nói với hắn chuyện giữa hai chúng ta?

Lam Mẫu Đơn nói:

- Ngươi không hy vọng hắn biết được chuyện dĩ vãng của mình phải không?

Hoa Hồng Đỏ hừ giọng nói:

- Ta sẽ không dễ tha thứ cho ngươi.

Lam Mẫu Đơn hơi thất vọng, khẽ nói:

- Ngươi cũng không thể trách cứ ta được. Ngày đó ta có nói qua với ngươi, với quan hệ giữa Hắc Trì Huyền Vực và Lam Quang Thánh Vực, ta tuyệt đối không có khả năng dính líu gì với đệ đệ của ngươi.

Hoa Hồng Đỏ nói:

- Ngươi có thể tự mình nói với hắn, có thể ra mặt cự tuyệt hắn, vì sao ngươi không làm như vậy?

Lam Mẫu Đơn nói:

- Với tình hình lúc đó, hai phe chúng ta liên thủ đấu với Ngũ Sắc Thần Vương, nếu ta một mực từ chối, ngươi sẽ nghĩ thế nào? Hắc Trì Huyền Vực sẽ nghĩ thế nào? Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ lo lắng cho tư tình nữ nhi hay là lo lắng cho đại cục?

Hoa Hồng Đỏ quát lên:

- Đủ rồi, ta không muốn nghe đạo lý gì cả. Dù sao cái chết của đệ đệ thì ngươi cũng không thoát khỏi can dự.

Lam Mẫu Đơn nói:

- Ngươi không chỉ oán hận ta, cũng tự trách bản thân mình. Nếu cứ như vậy, đệ đệ ngươi ở dưới suối vàng có biết, hắn có thể an nghỉ được chăng?

Hoa Hồng Đỏ nói:

- Hắn chết rồi, cũng không biết những chuyện đó đâu.

Lam Mẫu Đơn than thở:

- Được rồi, ta cũng không muốn tranh luận với ngươi, chờ một ngày ngươi nghĩ thông rồi, ngươi tự mình sẽ giải khai khúc mắc trong lòng. Bây giờ, Thiên Lân không ở đây, ngươi ở lại đây, hay là cùng ta đi quan sát động tĩnh của Ngũ Sắc Thiên Vực?

Hoa Hồng Đỏ hừ giọng nói:

- Ta khó mà đi theo với ngươi, ta muốn giữ tinh lực để báo thù.

Nói rồi liền rời đi trước.

Lam Mẫu Đơn cười cười, dường như biết Hoa Hồng Đỏ nói không thật lòng, nhưng lại không tiện nói trắng ra, liền đi theo phía sau lập tức.

Thiên Lân quay về đến Đằng Long cốc, trước hết đến Đằng Long phủ, phát hiện mọi người đều có mặt ở đó, đang nghe Công Dương Thiên Tung và Cơ Tuyết Ny kể chuyện ngày hôm qua.

Lúc này, Cơ Tuyết Ny nói:

- Ý đồ của Ứng Thiên Tà hơi thần bí, hắn trước hết vài lần thử thăm dò phong ấn đó, lại không hề biểu lộ bất cứ vẻ gì, điều này khiến bọn ta rất khó mà suy đoán hắn đang tính gì. Khi đó, chúng ta quát ngăn hành vi của hắn, từng thử thăm dò qua giọng điệu, nhưng người này vô cùng giảo hoạt, luôn cẩn thận từng chút, không hề lộ ra chút ý tứ nào.

Công Dương Thiên Tung nói:

- Lúc đó ta hơi tức giận, hỏi liên tục vài lần hắn cũng đều không để ý đến, vì thế liền ra tay công kích. Ban đầu hắn chỉ né tránh, dường như không muốn liều mạng với chúng ta. Nhưng sau đó, hắn trở thành rất tà dị, hiếu chiến vô cùng và tàn nhẫn dị thường, quay lại truy kích bọn ta. Lúc đó, về thực lực, hắn hoàn toàn không chiếm được ưu thế nào cả. Nhưng Lục Hồn kiếm quyết của hắn bá đạo vô cùng, trên người lại có Tâm Dục Vô Ngân pháp quyết, có thể âm thầm phát động công kích khiến người ta không cách gì phòng ngự. Trận chiến đó kéo dài khá lâu, Ứng Thiên Tà càng đánh càng mạnh mẽ, dường như trên người có một loại biến hóa tiềm ẩn nào đó, càng kịch chiến, hắn càng trở nên tà mị. Mãi đến khi cao thủ Đằng Long cốc đến kịp, Ứng Thiên Tà mới tự mình thối lui.

Hàn Hạc nói:

- Theo tình hình lúc chúng ta đến mà phân tích, thực lực Ứng Thiên Tà đó quả thật kinh người, hắn dường như đang trong quá trình chuyển biến thần bí nào đó, cả người rất tà môn, khiến người ta có cả giác bất an.

Đàm Thanh Ngưu nói:

- Phân tích tình hình trước đây chúng ta đã biết, hắn nhất định xuất thân từ Ma môn nhưng pháp quyết tu luyện hơi kỳ quái, dường như thuộc về một loại pháp quyết cấm kỵ nào đó, hoặc là một loại pháp quyết cổ xưa thất truyền. Trước đây, hắn tuy thần bí nhưng còn có chút lý trí. Nhưng từ sau khi biến hóa khác thường rồi, cả người dường như bị một loại sức mạnh tà ác nào đó đẩy đi, đang từng bước từng bước theo hướng bắt buộc, trở thành tà dị mà mạnh mẽ.