Thất Giới Hậu Truyện

Chương 362: Kiếm thối Cuồng Đao (Một kiếm đánh lui Cuồng Đao)




Điệp Mộng lạnh lẽo nói:

- Con ta là Thiên Lân, ngươi hẳn rất quen thuộc.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao nghe vậy biến sắc, vọt miệng nói:

- Thì ra là hắn.

Trên mặt đất, Sở Văn Tân, Cơ Tuyết Ny, Tiết Phong ba người đều bất ngờ, không nghĩ ra được người phụ nữ trước mắt lại chính là mẹ của Thiên Lân. Theo Sở Văn Tân biết được, một thân sở học của Thiên Lân đều do mẹ truyền thụ cho. Từ đó có thể đoán được, tu vi của Điệp Mộng hẳn cực kỳ kinh người. Điểm này, Tuyết Ẩn Cuồng Đao cũng đã suy đoán được ít nhiều, trong lòng có phần bất an.

Hạ mình xuống mặt đất, Điệp Mộng đặt Giang Thanh Tuyết xuống, thản nhiên nói:

- Ta đi làm việc với hắn, xem hắn có được bao nhiêu bản lĩnh.

Giang Thanh Tuyết nhắc nhở:

- Cẩn thận một chút, lão ta không phải dễ đối phó.

Điệp Mộng cười thản nhiên, thân thể chớp mắt đã xuất hiện cách Tuyết Ẩn Cuồng Đao vài thước, dọa cho lão vẻ mặt biến hẳn, vội vàng lùi lại.

Nhìn Ảo Vân kiếm trong tay, Điệp Mộng nói:

- Kiếm này bất phàm, dùng để giết ngươi thật thích hợp.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao giận vô cùng, rống lên:

- Câm miệng, chớ có làm càn, lão phu làm gì sợ ngươi?

Điệp Mộng ánh mắt lạnh như băng tuyết, phảng phất như nhìn một người chết, không hề có chút tình cảm nào.

- Sợ hay không sợ, sao không thử một lần cho biết?

Trong tiếng chất vấn, Điệp Mộng cổ tay xoay chuyển, Ảo Vân kiếm trong tay lóe lên xông đến, chớp mắt đã xuất hiện trước ngực của Tuyết Ẩn Cuồng Đao. La lên thất thanh, Tuyết Ẩn Cuồng Đao múa đao phản kích. Đao kiếm vừa mới tiếp xúc, Tuyết Ẩn Cuồng Đao liền rên lên một tiếng, cả người liền bị hất lùi lại vài thước. Kết quả như vậy khiến người ta kinh hãi, ai cũng không ngờ được tu vi của Điệp Mộng lại mạnh mẽ như vậy, không ngờ áp chế cả Tuyết Ẩn Cuồng Đao, đánh cho lão phải liên tục lùi lại.

Gầm lên giận dữ múa đao công kích, Tuyết Ẩn Cuồng Đao vẻ mặt hung dữ, lão cố lấy lại thế kém, nhưng Điệp Mộng không phải là Giang Thanh Tuyết. Như vậy, liên tục vài chục lần đao kiếm chạm nhau, Tuyết Ẩn Cuồng Đao đều bị hất lùi lại. Điều này khiến lão đầy lòng không cam, cũng không khỏi sinh lòng bỏ chạy. Đã có ý sợ, Tuyết Ẩn Cuồng Đao lập tức biến đổi sách lược, không liều mạng với Điệp Mộng mà né nặng tìm nhẹ, lùi lại về phía sau.

Phát hiện được ý đồ của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Điệp Mộng hơi trầm ngâm, sau khi suy xét rồi, cả người đột nhiên hóa thành ngàn vạn, vô số hình bóng phân bố khắp bầu trời bao quanh lấy Tuyết Ẩn Cuồng Đao. Lúc này, làn kiếm ngàn vạn tự động lưu chuyển. Trong lúc Tuyết Ẩn Cuồng Đao vừa kinh hãi vừa tức giận, đã xuất hiện chín luồng kiếm quang có thể phân biệt rõ ràng từ chín phương hướng bắn thẳng vào ngực của Tuyết Ẩn Cuồng Đao.

Khi đó, Tuyết Ẩn Cuồng Đao rống lên một tiếng, hận thù nói:

- Đáng ghét, lại một chiêu này đâm xuyên …

Tiếng kêu thê thảm có mấy phần oán hận, Tuyết Ẩn Cuồng Đao cố sức phản kích lại không thể né tránh được một kiếm xuyên tim, cả người toàn là máu tươi, lão bị trọng thương hất bắn đi.

Một chiêu thành công, Điệp Mộng tự động xuất hiện, nhìn Tuyết Ẩn Cuồng Đao đầy vẻ thù hận, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Phải đối mặt với cái chết, không biết có mùi vị như thế nào?

Tuyết Ẩn Cuồng Đao hai môi mím chặt, để thân thể tùy ý rơi xuống, chỉ hận thù trừng Điệp Mộng, trong mắt toát ra vẻ oán độc. Điệp Mộng thấy vậy hơi tức giận, thân thể chớp mắt đã vượt qua vài chục trượng, xuất hiện trên đầu Tuyết Ẩn Cuồng Đao.

Ảo Vân kiếm trong tay xoay chuyển, đột nhiên bộc phát một luồng sáng rực rỡ, ngưng tụ thành một cột kiếm dài đến vài trăm trượng chém thẳng xuống Tuyết Ẩn Cuồng Đao. Vẻ mặt kinh hãi, Tuyết Ẩn Cuồng Đao cũng không cách nào giữ được bình tĩnh, miệng kêu gằn một tiếng, hai tay cử đao giơ lên, trong lúc vội vàng phát động phản kích. Lúc này, làn kiếm đỏ rực không gì chống được chớp mắt đã áp chế công kích của Tuyết Ẩn Cuồng Đao, khiến lão cả người lẫn đao chìm vào trong tầng băng, không biết sống chết thế nào. Trên mặt đất, băng cứng vỡ nát, xuất hiện một vết nứt khổng lồ, mô tả uy lực một chiêu này của Điệp Mộng.

Đứng yên giữa không trung, Điệp Mộng vẻ điềm tĩnh không có chút gì khác thường, phảng phất mọi thứ trước đây đều chưa từng phát sinh. Cảnh tượng như vậy lúc này đập vào mắt của bốn người Giang Thanh Tuyết dưới đất, ai cũng thấy bà cao thâm khó lường, đoán không ra được Điệp Mộng thật ra có thực lực mạnh đến thế nào. Thời gian, vào thời điểm này dừng lại, hệt như một bức họa, kéo dài một lúc.

Cúi đầu, Điệp Mộng chăm chú giây lát, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống, đến bên cạnh Giang Thanh Tuyết khẽ nói:

- Tuyết Ẩn Cuồng Đao đã chạy rồi, các vị cũng phải đi đi.

Giang Thanh Tuyết gắng sức nói:

- Với thực lực của bọn vãn bối hiện nay sợ là không trở về được.

Điệp Mộng thản nhiên đáp:

- Chớ gấp, chút nữa sẽ có người tự đến đỡ các vị trở về.

Dứt lời, Điệp Mộng đưa trả lại Ảo Vân kiếm, sau đó liền lóe lên biến mất. Giang Thanh Tuyết mở miệng muốn gọi nhưng thân thể không được khỏe, đành chấp nhận bỏ qua. Khoảng một lúc sau, trên đầu bốn người có bốn bóng người bay qua, khi phát giác được khí tức của mọi người, bốn bóng người liền nhẹ nhàng hạ xuống, không ngờ chính là Triệu Ngọc Thanh, Điền Lỗi, Công Dương Thiên Tung và Mã Vũ Đào.

Vừa thấy tình cảnh trên mặt đất, Công Dương Thiên Tung kinh hãi tức giận vô cùng, nhanh chóng chạy đến bên Cơ Tuyết Ny, vừa ôm bà vào lòng, vừa hỏi:

- Chuyện này như thế nào, vì sao lại như vậy?

Cơ Tuyết Ny khổ sở đáp;. - Chính là Tuyết Ẩn Cuồng Đao.

Công Dương Thiên Tung giận dữ rống lên:

- Lại là người của Ngũ Sắc Thiên Vực, Ly Hận Thiên Cung ta thề sống chết với bọn ngươi.

Triệu Ngọc Thanh đến bên Giang Thanh Tuyết, hỏi mấy câu đơn giản rồi đứng lên nói:

- Trước hết hãy đưa bọn họ rời khỏi đây đã. Có chuyện gì về tới rồi mới bàn.

Điền Lỗi và Mã Vũ Đào không có ý kiến gì, để Điền Lỗi mang Tiết Phong, Mã Vũ Đào mang Sở Văn Tân, mọi người rời khỏi nơi đó.

------------------------

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Thiện Từ hơi kỳ quái. Khi thi triển Đại Tu La Nhãn trước đây của Phật gia thì thấy ác quỷ, ác ma tồn tại thật sự trong không gian này. Nhưng cảnh tượng này lại như mộng như ảo, Thiện Từ cảm thấy hoàn toàn không chân thật, phảng phất là một loại ảo thuật. Chăm chú nhìn trước mắt, Thiện Từ đánh giá tình hình nơi này, đường hầm ở khắp mọi nơi, dài ước chừng mười trượng, chỗ rẻ có ánh sáng lấp lánh, nhìn không thấy được tình hình của phía bên kia.

Trầm tư giây lát, Thiện Từ chầm chậm bước lên, nhanh chóng khiến cho những quỷ dữ và ác ma bay lượn chung quanh quanh chú ý, bọn chúng ào ạt xông thẳng đến Thiện Từ. Thấy vậy, Thiện Từ cau mày lại, đang lo lắng không biết có cần thiết phải bố trí kết giới phòng ngự không, chuỗi Phật châu trên cổ liền tự động phát ra ánh sáng vàng kim rực rỡ, lập tức hất bắn các quỷ dữ và ác ma quanh đó ra. Kể từ đó, ánh vàng kim tràn ra, Thiện Từ được sự bảo vệ của Phật châu dễ dàng đi xuyên qua đoạn đường hầm thứ nhất, tới ngã rẽ.

Dừng lại nhìn, Thiện Từ đánh giá tình hình của đoạn đường hầm thứ hai, phát hiện độ dài cũng tương tự đoạn hầm thứ nhất, điểm khác biệt chính là nó tràn đầy ánh sáng biến ảo không ngừng, mơ hồ toát ra vài phần hung hiểm. Trầm ngâm một lúc, Thiện Từ chậm bước tới trước, toàn thân hắn ánh vàng kim rực rỡ, Phật châu phát ra sức mạnh thần thánh bảo vệ nghiêm mật cho hắn. Rất nhanh, Thiện Từ tiến được một trượng, những tia sáng trong đường hầm bắt đầu tăng tốc đổi nhau, phát xuất ra ánh sáng có vận tốc như chớp, ập thẳng đến Thiện Từ.

Lúc này, thân thể Thiện Từ run lên, ánh sáng vàng kim hộ thể do Phật châu phát ra bị một tia sáng không biết tên đâm xuyên quan, khiến cho thân thể của hắn bị thương tổn nhất định. Tình hình này dường như bất ngờ với Thiện Từ, hắn vội vàng chuyển biến pháp quyết, dùng pháp quyết Phật môn bản thân tu luyện để chống cự sức mạnh đáng sợ này. Nhưng nói ra thật kỳ, Thiện Từ liên tục đổi vài loại pháp quyết đều không làm được gì, cuối cùng thanh thần kiếm ẩn mình trong tay phải của hắn tự động hiện ra, chốc lát đã hấp thu phần lớn các loại tia sáng chiếu vào người hắn.

Đến lúc này, Thiện Từ lập tức an toàn, nguyên nhân bên trong ngay cả hắn cũng không biết được. Vượt qua được đoạn hầm thứ hai, Thiện Từ đến đoạn hầm thứ ba. Cảnh tượng trước mắt khiến người ta mơ hồ, những hoa cỏ xinh đẹp kia sinh động tự nhiên, nơi này lại có ẩn chứa huyền cơ thế nào đây?

Thu lại thần kiếm, Thiện Từ không lỗ mãng, sau khi trải qua những chuyện vừa rồi, hắn trở nên vô cùng mẫn cảm. Để an toàn, Thiện Từ cân nhắc thật tốt nhiều phương diện, sau khi thấy đã suy xét chu đáo rồi, hắn mới cẩn thận từng bước tiến lên. Qua bước thứ nhất, đường hầm không hề thay đổi. Bước thứ hai tiến lên, Thiện Từ vẫn không hề phát hiện có bất cứ điều gì khác thường. Đợi đến bước thứ ba, thân thể Thiện Từ không thể né tránh một cây cỏ nhỏ mày xanh biếc, lập tức thân thể Thiện Từ loáng lên, cả ngươi liền vượt qua thời gian không gian, xuất hiện trong một thế giới ngập tràn xanh biếc, chung quanh không một bóng người.

Cảm giác đó vô cùng kỳ quái, phảng phất bản thân đang ở trong tầm mắt người nào đó, có cảm giác bị người nhìn trộm. Nhưng chỉ vẻn vẹn như chớp mắt, Thiện Từ liền khôi phục lại bình thường. Ý thức quay lại trong đường hầm, tiếp tục tiến bước thứ tư. Do trong đường hầm hoa cỏ ngập đầy, Thiện Từ muốn vượt qua đường hầm này thì không thể né tránh phải tiếp xúc với những hoa cỏ kia. Vì thế ba bước vừa rồi chỉ là phần khai mạc đối với Thiện Từ. Chớp mắt, bước thứ tư của Thiện Từ đã hạ xuống, thân thể tiếp xúc với một đóa hoa hồng diễm lệ, cả người hắn lại xuyên qua một thế giới hồng phấn hiện tại, gặp được Vũ Điệp ngưỡng mộ trong lòng đã lâu.