Thất Giới Hậu Truyện

Chương 381: Não vực nguyên châu




Đồng thời, trong vùng sương ánh sáng bao quanh viên ngọc bảy màu cũng ẩn chứa huyền diệu, xem ra chỉ là một tầng mỏng nhưng trên thực tế chính là vài ngàn vạn tầng chồng lên nhau, tia sáng đan xen trong đó vượt quá trăm vạn. Tầng sương ánh sáng này vây phủ quanh viên ngọc bảy màu, theo Thiên Lân thấy trước đây thì dùng nó để phân định trong ngoài. Nhưng hiện tại Thiên Lân biết được, giữa bọn chúng có ngàn vạn mối liên lạc, mức độ phức tạp căn bản bản thân không thể tưởng tượng được.

Hiểu được điểm này rồi, Thiên Lân tạm thời quên hết mọi thứ, ý thức phát xuất thêm mệnh lệnh thăm dò. Đến lúc đó, cảnh tượng nơi thâm sâu linh hồ lại phóng đại lên ngàn vạn lần, từng tia từng tia sáng kết liên thành sương mù ánh sáng thể hiện trong não của Thiên Lân, mỗi tia có màu sắc khác nhau. Tiến lên theo một tia sáng, Thiên Lân đem một bộ phận ý thức bản thân chia ra từng điểm nhỏ, dùng phương thức cảm nhận của bản thân, đi xuyên tới lui trong khu vực kỳ dị đầy những đan xen phức tạp để quan sát tình trạng sương mù ánh sáng.

Không biết qua bao lâu, một chùm ý thức do Thiên Lân cắt ra đi dọc theo tia sáng đến bề mặt của viên ngọc bảy màu, liền phát hiện cái gọi là viên ngọc thật ra là do vô số điểm sáng và tia sáng tạo thành, nhưng phương thức cấu tạo của chúng lại khác với tầng sương mù ánh sáng, rõ ràng là dày đặc hơn, ít nhất cũng nén chặt đến hơn ngàn vạn lần, đây là một sự tồn tại huyền ảo khó mà miêu tả được.

Hiểu được những điều này rồi, Thiên Lân sợ ngây ra. Hắn không thể nào tưởng tượng được, nơi thâm sâu trong linh hồn hắn không ngờ lại có một dạng tồn tại kỳ dị đặc biệt như vậy. Thật ra nơi sâu thẳm của linh hồn mỗi cá nhân đều có sự tồn tại cùng loại như vậy hay chỉ có bản thân hắn mới vậy?

Nếu như chỉ có hắn mới có chuyện này, thế thì luồng sức mạnh này từ lúc sinh ra đã có, hay bởi vì chuyện gặp gỡ quái dị đêm qua mà sau đó bản thân hắn mới có được sức mạnh này.

Suy nghĩ cẩn thận, Thiên Lân thấy dường như có liên quan đến chuyện đêm qua. Nhớ lại bản thân cũng thường dùng phép nội thị để thăm dò tình trạng thân thể, nhưng từ trước đến giờ chưa hề phát hiện nơi thâm sâu linh hồn ẩn chứa bất cứ cái gì. Mãi đến tối hôm qua, khi sinh vật không biết tên đó phát ra âm thanh, ý thức của Thiên Lân theo thanh âm tiến vào một lĩnh vực thần kỳ, trải qua một phen biến hóa, ý thức của Thiên Lân từ động thành tĩnh, sau đó lại từ tĩnh thành động, từ đó trong não liền có một luồng sức mạnh không biết, tiềm tàng nơi sâu thẳm linh hồn. Sau đó, sinh vật kia muốn thôn tính nguyên thần của Thiên Lân, kết quả bị Thiên Lân nuốt lấy một cách kỳ dị, điều này khiến cho trong não hắn có thêm một điểm sáng, luồng sức mạnh nơi sâu thẳm linh hồn cũng theo đó mạnh lên không ít.

Nghĩ đến tình hình này, ý thức của Thiên Lân thoáng cái đã minh bạch, lập tức nghĩ đến điểm sáng kia. Lập tức, trong não Thiên Lân hình ảnh biến chuyển, một vật bầu dục trong suốt giống như ngọc mà lại như bằng gỗ quý xuất hiện trong mắt của hắn. Nhìn cẩn thận, viên ngọc châu trong suốt này bề mặt có hoa văn tỉ mỉ, có điểm giống như viên ngọc bảy màu ở nơi sâu thẳm linh hồn, lại có phần khác biệt. Theo Thiên Lân nhìn thấy trước đây, viên ngọc bảy màu nơi sâu thẳm linh hồn chính là một sự tồn tại đặc biệt do ánh sáng đen, điểm sáng, năng lượng ánh sáng nén lại cao độ mà thành. Còn viên ngọc trong suốt trước mắt tuy cũng là một vật thể do nén chặt cao độ mà thành nhưng nó lại ẩn chứa khí tức yếu ớt, có chút giống với một loại sinh vật. Đồng thời, viên ngọc trong suốt này hoa văn bề mặt cũng vô cùng kỳ dị đặc biệt, xem ra tầng tầng vây phủ nhưng trên thực tế lại tạo thành một số hình vẽ ngăn cách tầm nhìn bên trong.

Theo phát hiện nhờ quan sát của Thiên Lân, bên trong viên ngọc trong suốt này dường như có một điểm ngọc trong suốt không thể thấy, nó ẩn chứa nhiều tin tức vô cùng phảng phất như mật mã sinh mạng, lúc này Thiên Lân còn chưa biết cách nào để thu được luồng tin tức đó. Ngoài ra, với sức cảm nhận nhạy bén vô cùng của Thiên Lân, hắn còn thấy được bên trong của viên ngọc trong suốt có chín đường không thể thấy được nhưng tồn tại thực sự, phảng phất như kinh mạch của con người, đang có dao động yếu ớt, thông qua bề mặt của viên ngọc châu mà phát tán những tín hiệu vào trong não. Theo tín hiệu mạnh dần, trong não Thiên Lân một số mảnh vỡ ký ức bắt đầu tiến gần đến viên ngọc trong suốt, không bao lâu đã bị viên ngọc châu trong suốt dùng một phương thức mà Thiên Lân không rõ để dụ lấy nuốt chửng. Quá trình này liên tục không ngừng, dường như từ sau khi viên ngọc châu trong suốt đó tiến vào đại não của Thiên Lân rồi thì bắt đầu vận chuyển. Nhưng Thiên Lân trước đây không phát giác, cũng không hề cảm thấy thân thể có gì không ổn. Chuyện này khiến hắn thấy kỳ quái.

Thật ra viên ngọc trong suốt đó tồn tại như thế nào?

Nếu như nó là một sinh mạng thể ẩn chứa tin tức sinh mạng, thế thì nếu nó tồn tại trong người của hắn để thôn tính những mảnh nhỏ ký ức sống sót của hắn hay nhằm mục đích nào khác đây?

Nếu như nó không tồn tại trong cơ thể bản thân hắn mà bị nguyên thần của hắn nuốt lấy, dùng loại phương thức này để dung nhập vào chính đại não của hắn, vì sao nó còn có thể tồn tại đơn độc, bảo lưu đặc tính sinh mạng thuộc về nó?

Loại nghi vấn này vây khốn lấy Thiên Lân.

Hắn sau khi hiểu được tình hình đại khái của viên ngọc châu trong suốt rồi, để phân chia viên ngọc châu này và viên ngọc bảy màu trong nơi sâu thẳm linh hồn, liền đặc biệt đặt cho nó một cái tên là Não Vực Nguyên Châu. Còn viên ngọc bảy màu thì Thiên Lân gọi là Linh Phách. Đối với Não Vực Nguyên Châu và Linh Phách, Thiên Lân liền có phát hiện mới. Mỗi khi hắn ngưng thần quan sát Não Vực Nguyên Châu thì Linh Phách trong linh hồn liền tỏ ra rất tích cực, tốc độ vận chuyển tăng vọt hẳn. Mỗi khi Thiên Lân bình tĩnh trở lại, Linh Phách lại cùng với ý thức của Thiên Lân biến hóa rồi lại khuấy động sức mạnh vận chuyển của Linh Phách. Phát hiện này vô cùng trọng yếu đối với Thiên Lân. Điều này khiến hắn ý thức được Linh Phách có năng lực vận chuyển linh mẫn cao độ, có thể thăm dò được nhiều chuyện khiến người ta khó mà tưởng tượng được.

Để ấn chứng suy đoán lớn gan này của mình, Thiên Lân lại tiến hành quan sát cẩn thận lần nữa Não Vực Nguyên Châu. Lần này, Thiên Lân tập trung tinh thần, muốn phóng lớn vô hạn Não Vực Nguyên Châu, kết quả những hoa văn tỉ mỉ kia thực sự giống như Thiên Lân đã nghĩ, nó trở thành rõ ràng vô cùng, khiến hắn có thể nhìn thấy rõ những hình ảnh do hoa văn tạo thành. Đến lúc đó, Thiên Lân hơi ngạc nhiên bởi vì hắn phát hiện những hình ảnh tạo thành sơ bộ trên bề mặt của Não Vực Nguyên Châu không ngờ lại chính hình vẽ hắn thu được đêm qua trên nhũ băng trong huyệt động tại khe núi hẹp. Chuyện quái lạ như vậy, Thiên Lân kinh ngạc vô cùng. Nhưng điều đáng kinh ngạc hơn, chính là sau đó, trong não của Thiên Lân đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, kể lại khi xưa Thiên Lân gặp lại Thiên Tàm, một mình đơn độc tiến vào Cửu Trọng Thiên thăm dò sự tình kỳ bí.

Theo hình ảnh hiện ra, lúc đó Thiên Lân từ chín hình chữ tỉnh khác nhau mà thu được chín miếng thạch châu, còn thấy được chín hình vẽ kỳ dị đặc biệt. Nhưng trong lúc Thiên Lân chơi đùa, không biết vì sao có một miếng thạch châu đột nhiên không còn thấy nữa, việc này khi đó làm Thiên Lân nghĩ khá lâu, đến giờ hắn cũng không hiểu rõ ràng được. Nhưng chỉ trong chốc lát này, hình ảnh trong đầu Thiên Lân đột nhiên dừng lại một chút, chín bộ hình vẽ khi trước Thiên Lân không hiểu rõ lắm đột nhiên phát xuất ánh sáng rực rỡ, từ nơi thâm sâu trong ký ức của Thiên Lân bay ra từng cái một thẳng đến Não Vực Nguyên Châu. Lập tức, mảnh ký ức của chín hình vẽ này liền bị Não Vực Nguyên Châu hấp thu lấy, khiến cho Não Vực Nguyên Châu đột nhiên phát ra một chùm ánh sáng, chín hình vẽ do những hoa văn tạo thành liền đối chiếu với từng cái thuộc chín bộ hình vẽ trong ký ức của Thiên Lân, cuối cùng không ngờ lại hợp nhau hoàn toàn, cả hai lập tức kết hợp lại với nhau rất nhanh.

Khi đó, Não Vực Nguyên Châu hào quang lấp lánh, hoa văn bề mặt tự động tan ra hình thành chín đường hệt như là kinh mạch vậy, dùng phương thức kỳ dị đặc biệt khắc vào trong Não Vực Nguyên Châu, bắt đầu tăng tốc độ chấn động hẳn. Đến lúc này, Não Vực Nguyên Châu phảng phất như là một loại sống động, đang dùng tần suất đặc biệt để tiến hành biến đổi, hơn nữa tiếp tục thôn tính những mảnh ký ức của Thiên Lân. Cùng lúc đó, hình ảnh trong não của Thiên Lân đang dừng lại thì tiếp tục chuyển biến, sau khi Thiên Lân tập trung đủ chín miếng thạch châu rồi thì hình ảnh lại tiếp tục dừng lại lần nữa.

Quan sát cẩn thận, Thiên Lân bất ngờ phát hiện, khi trước hắn chơi đùa vô ý, có một miếng thạch châu màu xanh nâu đột nhiên hóa thành một chùm sáng biến mất trong tay của hắn, rồi đi dọc theo cánh tay đi lên, cuối cùng tan chảy hoàn toàn vào trong thân thể của hắn. Kết quả như vậy Thiên Lân vô cùng bất ngờ, nhưng lại là đáp án duy nhất. Nhưng Thiên Lân không hiểu rõ, Não Vực Nguyên Châu trong não bản thân xuất hiện biến đổi khác lạ, đối với hắn là tốt hay là xấu đây.

Ngoài ra, Cửu Trọng Thiên và khe núi sâu đêm qua khoảng cách khá xa, vì sao giữa hai bên lại có khá nhiều huyền ảo không mô tả được, thật ra cái gì liên kết chúng lại thành một đây?

Ngẫm lại, Thiên Lân không tìm được đáp án, chỉ đành thu lại tạp niệm, quay qua quan sát tình hình của Linh Phách, liền phát hiện nó quả nhiên tích cực vô cùng, tốc độ vận chuyển đã gia tăng lên ít nhất là vài ngàn lần. Chứng thực điều nghĩ trong lòng, Thiên Lân tạm thời bỏ qua chuyện Não Vực Nguyên Châu, cả người từ trạng thái không linh tỉnh táo trở lại. Ngày hôm nay vừa hay là ngày thứ năm Thiên Lân và Ngọc Tâm gặp nhau. Nhưng điều này có ý nghĩa như thế nào đây?

Đến lúc này, Phỉ Vân thấy hắn đã tỉnh lại, không khỏi cất tiếng hỏi:

- Có phát hiện thế nào?

Thiên Lân bật cười kỳ dị, hỏi ngược lại:

- Ta vừa rồi nhập định hết bao lâu vậy?

Phỉ Vân đáp:

- Khoảng chừng một khắc, chưa đến một tuần trà.

Thiên Lân đứng lên cười nói:

- Phải vậy không, thế bây giờ hãy để ta tìm địch nhân thần bí kia ra.

Giọng nói bình tĩnh, Thiên Lân thời khắc này đầy tự tin, cả người dường như đã có biến hóa tích cực.

Vũ Điệp nhìn Thiên Lân, khẽ nói:

- Huynh đã biến đổi rồi, trở nên tự tin và chững chạc hơn so với trước.

Thiên Lân cười cười, không muốn bình luận mà hỏi:

- Phải không? Ta lại thấy không đúng vậy.

Còn đang nói, ý niệm của Thiên Lân biến chuyển, phát xuất một mệnh lệnh thăm dò toàn bộ phương vị. Tức thời, Linh Phách trong cơ thể Thiên Lân vận chuyển rất nhanh, dùng tần suất vượt quá một vạn lần mỗi chớp mắt để phát xuất một vạn tám ngàn sóng thăm dò đi khắp bốn phương tám hướng. Cứ như vậy, toàn bộ Đằng Long cốc đến từng góc nhỏ cũng đều có sóng thăm dò Linh Phách của Thiên Lân, vô số tin tức từ bốn phương tám hướng truyền về, tổng hợp lại trong não của Thiên Lân, thông qua phân tích và chọn lựa, cuối cùng những điểm tin tức còn lại cuối cùng gộp thành một tin tức hình ảnh xuất hiện trong não của Thiên Lân, khiến hắn trong chốc lát đã nắm vững tình hình mọi thứ bên trong Đằng Long cốc.

Lúc đó, Thiên Lân vẻ mặt biến hẳn, kinh hãi la lên:

- Không hay rồi, Đinh thúc thúc gặp nguy hiểm, Đàm Thanh Ngưu, Trần Phong, Phi Hiệp, Tân thúc thúc đều biến mất rồi.

Phỉ Vân kinh ngạc nói:

- Có chuyện này sao, làm sao vậy được, huynh không bị nhầm đó chứ?