Thất Giới Hậu Truyện

Chương 382: Chia nhau hành động




Thiên Lân giọng khẳng định đáp:

- Tuyệt đối không hề sai, có hai người đến, một chính là Tỏa Hồn, lúc này Lâm Phàm và Linh Hoa đang giao chiến. Người kia là một người rất quỷ dị, toàn thân lấp lánh ánh sáng, khí tức vô cùng thuần khiết, không biết hắn vận dụng phương pháp gì mà chỉ trong chớp mắt đã bắt bốn người Đàm Thanh Ngưu, Trần Phong, Phi Hiệp, Lý thúc thúc đi mất, bây giờ, không ổn rồi, Đinh thúc thúc cũng không còn thấy nữa rồi.

Phỉ Vân vội vàng nói:

- Đừng nói nữa, nhanh chóng dẫn chúng ta đi đi.

Thiên Lân tỉnh lại lập tức dùng tốc độ cực nhanh mang Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như, Vũ Điệp mấy người rồi khỏi Đằng Long phủ đi tìm kiếm người thần bí kia.

Theo thăm dò của Thiên Lân, người thần bí đó vô cùng đáng sợ, tu vi sâu đến không dò được, lúc này đã gặp Giang Thanh Tuyết, hai người chỉ mới giao đấu một chiêu thì thấy Giang Thanh Tuyết chung quanh ánh trắng lóe lên, sau đó bóng người liền biến mất không còn thấy nữa.

Chốc lát sau, Thiên Lân dẫn đoàn người bay đến đường hầm Lâm Phàm, Linh Hoa đang giao chiến với Tỏa Hồn, vội vàng nói Phỉ Vân:

- Ngươi đi giúp Lâm Phàm, chúng ta đi tìm người thần bí kia.

Phỉ Vân không nói câu nào, mang Tuyết Hồ đi liền.

Trên đường đuổi gấp, Thiên Lân nhờ vào linh thức nhạy bén, cuối cùng thấy được một người toàn thân ánh sáng lấp lánh bên trong một đường hầm. Lúc đó Hàn Hạc cũng vừa hay từ một phía chạy đến.

- Người nào đó, mau báo tên ra đi?

Triệu Ngọc Thanh bước lên phía trước Thiên Lân, vừa hay cản lấy tầm nhìn của Thiên Lân. Người thần bí đó tuy biết phe Triệu Ngọc Thanh có sáu người, nhưng lại không hề thấy được dung mạo của Thiên Lân, điềm nhiên bật cười nói:

- Mới lần đầu gặp mặt, giao tình còn nông cạn. Đợi lần sau quen thuộc mới cho biết tên tuổi cũng chưa muộn.

Dứt lời, người thần bí toàn thân lóe lên hào quang, chớp mắt đã biến mất.

Phương Mộng Như vẻ mặt hơi biến, kinh ngạc nói:

- Đại sư huynh, cái này hệt như là thuật Không Gian Khiêu Dược, người trên thế gian tinh thông thuật này hoàn toàn không nhiều.

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt nặng nề, lo lắng nói:

- Xuất hiện của người này đã tăng tốc hủy diệt Băng Nguyên.

Mã Vũ Đào vội vàng nói:

- Cốc chủ, hiện tại nói những chuyện đó cũng vô dụng, chúng ta phải nghĩ cách kiếm những người biến mất trở về.

Hàn Hạc kinh ngạc nói:

- Tông chủ nói vậy là có ý thế nào?

Mã Vũ Đào trả lời:

- Vừa rồi Thiên Lân nói Lý Phong, Đinh Vân Nham, Phi Hiệp, Đàm Thanh Ngưu, Trần Phong, Giang Thanh Tuyết sáu người đã bị người thần bí vừa rồi dùng một phương thức tương tự Không Gian Khiêu Dược chuyển đến một nơi khác rồi.

Hàn Hạc vừa nghe biến hẳn sắc mặt, vọt miệng nói:

- Không ổn, bọn họ bị nguy hiểm.

Triệu Ngọc Thanh trầm giọng nói:

- Không cần hoảng loạn, trước hết phải tập trung toàn bộ những người còn lại, ta có chuyện muốn nói với mọi người.

Hàn Hạc vâng một tiếng, lập tức xoay người bỏ đi.

Triệu Ngọc Thanh lại dẫn mấy người Thiên Lân quay về lối cũ, khi đi đến đường hầm Lâm Phàm và Linh Hoa đang giao chiến, đoàn người phát hiện Lâm Phàm và Linh Hoa khí sắc đều không ổn, Phỉ Vân vẻ mặt nặng nề, còn Tỏa Hồn đã sớm không còn. Gọi bốn người đi theo, Triệu Ngọc Thanh nhanh chóng quay về Đằng Long phủ. Lúc này, Hàn Hạc và Điền Lỗi cũng vừa hay đến, phía sau có Sở Văn Tân, Tân Nguyệt, Công Dương Thiên Tung, Cơ Tuyết Ny và Tiết Phong. Thấy vẻ mặt mọi người không tốt, Công Dương Thiên Tung không khỏi lên tiếng hỏi:

- Thế nào rồi, có phải phát sinh chuyện gì không?

Triệu Ngọc Thanh lắc đầu thở dài, hỏi ngược lại:

- Phía thiên tôn thế nào rồi?

Công Dương Thiên Tung hận thù nói:

- Hoàng Kiệt đó vô cùng giảo hoạt, né nặng tìm nhẹ, giao chiến một lúc sau đó liền bỏ chạy mất.

Phương Mộng Như nói:

- Xem như vậy đây là sớm có mưu tính, người thần bí kia và Hoàng Kiệt rất có khả năng là một nhóm.

Thiên Lân cũng nói:

- Ta đã phân tích cẩn thận rồi, khí tức người thần bí kia chính mà không tà, có điểm hoàn toàn tương tự với Hoàng Kiệt, phỏng chừng hắn có khả năng đến từ Cửu Hư nhất mạch. Nhớ lại trước đây không lâu, Phong U của Cửu U nhất mạch đã từng nói Cửu Hư nhất mạch tổng cộng có mười người, trong đó Hoàng Kiệt là người vô dụng nhất.

Mã Vũ Đào vẻ mặt nặng nề, lo lắng nói:

- Nếu lời nói của Phong U là thực, thế thì thực lực của Cửu Hư nhất mạch thật mạnh mẽ, có thể nói là kinh thế hãi tục.

Sở Văn Tân cười khổ nói:

- Từ tu vi của Hoàng Kiệt mà suy, ít nhất hắn cũng là cao thủ trung hoặc hậu kỳ Quy Tiên cảnh giới. Hắn còn bị tính là người yếu nhất, thế thì thực lực những người khác không cần nói cũng biết.

Công Dương Thiên Tung nói:

- Sự thực rõ ràng không cần phải nói nhiều, hay là bàn luận về tình hình vừa mới phát sinh.

Triệu Ngọc Thanh khẽ than:

- Vừa rồi, người thần bí đó xâm nhập Đằng Long cốc, lợi dụng thuật Không Gian Chuyển Di, dời Lý Phong, Vân Nham, Phi Hiệp, Đàm Thanh Ngưu, Trần Phong, Giang Thanh Tuyết sáu người đến một nơi khác rồi.

Câu này vừa nói ra, Công Dương Thiên Tung, Cơ Tuyết Ny, Tiết Phong, Lâm Phàm, Linh Hoa, Tân Nguyệt ai nấy biến hẳn sắc mặt, trong đó Lâm Phàm kích động nhất, vội vàng nói:

- Sư tổ, người hạ lệnh nhanh đi, chúng ta phải nhanh chóng tìm mấy người sư phụ trở về, chậm sợ là không kịp nữa rồi.

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt đau khổ, ông trước nay kiên cường lúc này lại đau thương đầy bụng, có một cảm giác đau lòng không nói ra được. Phương Mộng Như nhìn sư huynh, trầm ngâm nói:

- Đại sư huynh, người có phải đã biết trước điều gì hay không?

Triệu Ngọc Thanh lắc đầu đáp:

- Ta chỉ có một số suy đoán. Nhưng tình hình như hiện nay, những suy đoán vốn không hay lại dần dần hiện ra trước mặt của ta.

Hàn Hạc nói:

- Sư huynh, bây giờ không phải là lúc cảm xúc, hay là huynh nhanh chóng ra lệnh, chúng ta phải tận lực vãn hồi lại.

Mã Vũ Đào cũng phụ họa:

- Đúng thế, thời gian khẩn cấp, chần chừ nữa sẽ trễ.

Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, hỏi ngược lại:

- Các vị cho là ta phải ra lệnh đi tìm tung tích của sáu người biến mất phải không?

Sở Văn Tân nghe ra chút manh mối, nghi hoặc nói:

- Cốc chủ nói vậy là có ý như thế nào?

Triệu Ngọc Thanh không đáp, ánh mắt nhìn lại Thiên Lân, hỏi:

- Thiên Lân, con thấy thế nào?

Trầm ngâm một lúc, Thiên Lân nói:

- Đối với con, con sẽ đi tìm. Nhưng đứng trên lập trường của cốc chủ, chuyện này là một sự khó xử.

Mã Vũ Đào không hiểu hỏi lại:

- Có chuyện gì khó xử?

Thiên Lân giải thích:

- Lần này đến đánh lén nếu như do Cửu Hư nhất mạch cố ý làm vậy, thế thì bọn họ rõ ràng đã sớm tính toán đến việc tiếp theo phải làm như thế nào rồi. Nếu như chúng ta mù quáng đi tìm tung tích của sáu người biến mất thì vừa hay rơi vào trong quỷ kế của bọn họ rồi.

Công Dương Thiên Tung nói:

- Con nói rõ ràng ra đi, đừng đùa giỡn nói loạn cả lên nữa.

Thiên Lân nghĩ một lúc, nghiêm túc nói:

- Đổi lại con là địch nhân, sau khi con khống chế được sáu người rồi, bước kế tiếp phải tiến hành chính là mượn đao giết người. Trước hết, con đem sáu người phân tán đi sáu nơi để tiện phân tán thực lực của Đằng Long cốc. Làm xong phải nghĩ cách thông báo hiện trạng của Đằng Long cốc cho Ngũ Sắc Thiên Vực. Đến lúc này, một khi Đằng Long cốc phái người đi tìm thì vừa hay bất ngờ gặp phải cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực, lúc đó con chẳng cần tốn nhiều công sức cũng hoàn thành được kế mượn đao giết người.

Nghe Thiên Lân nói xong, mọi người lập tức nguội hẳn lại.

Tuy đây chỉ là một suy đoán, nhưng khả năng xảy ra rất lớn, Triệu Ngọc Thanh nếu như mù quáng phái người đi tìm, thế thì chẳng phải đưa những người này đi tìm cái chết sao. Cứ như vậy, chẳng bao lâu nữa, Đằng Long cốc lớp chết lớp bị thương, cuối cùng sẽ đi vào hướng diệt vong mà thôi. Hiểu được đạo lý này rồi, Phỉ Vân tức tối nói:

- Thủ đoạn của Cửu Hư nhất mạch rất độc ác, không ngờ đã đưa ra độc kế liên hoàn giết người như vậy.

Tân Nguyệt khẽ thở dài nói:

- Đây là độc kế dùng độc, cho dù chúng ta rõ ràng biết được bẫy rập này, cũng không thể không bỏ qua được.

Linh Hoa vội vàng nói:

- Nếu là như vậy, thế thì còn chờ gì nữa, chúng ta cũng phải thử qua, không thể bỏ không như vậy được.

Cơ Tuyết Ny nói:

- Ta đồng ý với Linh Hoa, bởi vì ta tin tưởng người như Giang cô nương, liên tục hai lần gặp nguy hiểm đều có thể từ dữ hóa lành, lần này cô ta cũng nhất định không bị chuyện gì đâu.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Tìm thì tự nhiên phải tìm, nhưng phái người nào đi tìm là thích hợp nhất, điểm này rất quan trọng.

Hàn Hạc nói:

- Sư huynh, hãy để đệ và sư đệ đi tìm.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Chỉ bằng vào hai người đệ thì không đủ.

Mã Vũ Đào lên tiếng:

- Ta cũng đi.

Sở Văn Tân cất lời:

- Còn có ta nữa.

Công Dương Thiên Tung nói:

- Mọi người không nên tranh giành, hãy nghe ý kiến của cốc chủ đã.

Câu này vừa nói ra, Đằng Long phủ lập tức yên tĩnh trở lại.

Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, trầm ngâm nói:

- Do lần này chúng ta lạc mất sáu người, vì thế người được phải đi cũng phải chia thành sáu đường. Để an toàn, nhị sư đệ và tam sư đệ chia ra hành động, mục đích là Đàm Thanh Ngưu và Trần Phong, còn những người khác ta dự tính phái Tân Nguyệt, Thiên Lân, Phỉ Vân, Lâm Phàm, thiên tôn, tông chủ ra tay. Thiên tôn và tông chủ ai nấy phụ trách tìm Lý Phong và Đinh Vân Nham, Thiên Lân và Tân Nguyệt một đường phụ trách đi tìm Giang Thanh Tuyết, Phỉ Vân và Lâm Phàm đi chung tìm kiếm Phi Hiệp. Cho dù kết quả thế nào, nếu trong nửa ngày không có tin tức thì mọi người lập tức quay về. Nếu như gặp phải cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực, các vị lập tức chọn cách thoái lui, tuyệt đối không được tranh đấu với bọn họ. Những người còn lại và ta phòng thủ nơi này, đề phòng địch nhân lợi dụng cơ hội đánh lén lần nữa.

Nghe vậy, mọi người ai nấy thi hành, Hàn Hạc, Điền Lỗi, Công Dương Thiên Tung, Tân Nguyệt, Thiên Lân, Phỉ Vân, Lâm Phàm tám người trước sau rời đi, những người khác thì nóng nảy chờ đợi trong Đằng Long phủ, âm thầm cầu nguyện.

Lần này thủ đoạn của địch nhân quá xảo diệu, kế hoạch quá độc ác, thế cho nên cao thủ trong Đằng Long cốc tuy nhiều như mây lại cũng bị rơi vào cục diện bất lợi.

Tiếp theo đây, tám người Thiên Lân tự ra tay, bọn họ có thể cứu sáu người bị thất lạc quay về hay không?