Thất Giới Hậu Truyện

Chương 421: Phong động Băng Nguyên (bão động Băng Nguyên) phần 3




Hải Mộng Dao nghi hoặc trả lời:

- Nhưng con từ nhỏ đến lớn sống cùng với sư phụ, chỉ thấy được bên mình sư phụ có năm vị sư nương mà thôi, chưa từng biết có vị sư nương thứ năm.

Thiên Địa môn chủ cười nói:

- Được rồi, không nói những chuyện này, con đến Hải Vực hẳn không ít ngày, sao hôm nay mới đến đây thăm chúng ta vậy?

Hải Mộng Dao nghe vậy, bỏ đi nghi ngờ trong lòng trả lời:

- Con vốn muốn đến sớm một chút, nhưng dì Lục Doanh lại không chịu để cho con đi, cứ bắt con ở lại Đông Hải Thủy Tinh cung, vì thế mới trễ nãi không ít thời gian.

Thiên Địa môn chủ điềm nhiên cười, hỏi lại:

- Lần này đi ra ngoài, trừ việc thăm những cố nhân ra, con còn dự tính làm chuyện nào nữa?

Hải Mộng Dao đáp:

- Khi rời đi, sư phụ dặn dò con, bảo con lưu ý đến động thái của Tu Chân giới, nếu như có điều gì cần thiết thì phải quan tâm ra tay, để tránh xuất hiện một số kiếp nạn không cần thiết.

Thiên Địa môn chủ trầm ngâm nói:

- Hai mươi năm trước Thiên Cực biến ảo, hai mươi năm sau TruyệnFULL.vn thay duyên. Hai đời một gia đình, định mệnh dây dưa. Đây chính là kiếp nạn đã định khó tránh khỏi.

Hải Mộng Dao mơ hồ nói:

- Môn chủ tiền bối, tiền bối có thể nói rõ ràng hơn một chút không?

Thiên Địa môn chủ lắc đầu trả lời:

- Ta chỉ có thể cho con biết có một chút thôi, con phải ghi nhớ trong lòng, tương lai sẽ tự hiểu rõ. Bây giờ, con trước hết hãy đi theo Vạn Tượng khắp nơi, sau đó mới quay lại kể cho ta nghe về chuyện của Vĩnh Minh Đăng.

Dứt lời, Thiên Địa môn chủ buông tay ngọc của Hải Mộng Dao ra.

Mỉm cười gật đầu, Hải Mộng Dao nói:

- Môn chủ tiền bối, con đi một vòng trước, đợi chút nữa quay lại mới từ từ nói chuyện với ngài cả ngày.

Thiên Địa môn chủ phất tay nhè nhẹ ra ý để Vạn Tượng Huyền Tôn dẫn Hải Mộng Dao rời đi.

-----------------------

Cuồng phong gào thét, tuyết lớn tán loạn.

Trong một khe núi tuyết phủ, một vật thể toàn thân lấp lánh ánh sáng đang chầm chậm bay đi, hành động xem ra có phần quái dị. Bốn bề, gió tuyết không ngừng, ngoại trừ vật thể lấp lánh đó ra, không hề có bất cứ một sinh mạng nào tồn tại, thật ra vật thể lấp lánh đó là gì vậy, nó vì sao lại xuất hiện ở trong khe núi tuyết phủ này.

Gió, thổi nhè nhẹ.

Vật thể lấp lánh đó lúc sáng lúc tối, đang bay thẳng về phía Bắc của khe núi tuyết phủ. Ở đó, một khe núi hẹp đi theo hướng Đông Tây có thể thấy rõ ràng, nhưng lại mơ hồ toát ra một chút khí tức kỳ dị đặc biệt. Một lát sau, vật thể lấp lánh đó đến gần khe hẹp, cuồng phong thổi vù vù xua tan tuyết lớn ở vùng phụ cận, để lộ ra ngoại hình của vật thể lấp lánh.

Nhìn cẩn thận, vật thể lấp lánh tương tự như hình người, nhưng lại như một đứa trẻ nhỏ, thân thể tương đối nhỏ thấp, toàn thân lấp lánh ánh sáng trong suốt, có thể nhìn thấy được bộ dạng bên trong của nó. Theo quan sát được, đây làm một sinh vật kỳ dị đặc biệt, thân thể nó thể hiện màu đỏ nhạt, trạng thái trong mờ, đầu cũng tương tự như một đứa trẻ nhỏ, ngũ quan hơi tinh xảo, lưng dài có một đôi cánh thịt gấp được, lúc này đang múa lên nhè nhẹ, xem ra hệt như một con chim non vậy, chỉ bằng vào sức mạnh của cánh để di động thân thể. Ngoài ra, sinh vật kỳ dị này có hai tay và ngón tay giống như của con người, nhưng lại không có chân, chi dưới chỉ là một khối tròn xem ra có phần quái dị. Lúc này, nó đang cẩn thận nhích gần đến khe sâu, thăm dò tra xét tình hình nơi thâm sâu của khe núi, bộ dạng rõ ràng rất cẩn thận, cũng rõ ràng có phần khiếp sợ.

Đột nhiên, trên bầu trời xa xa truyền lại một tiếng chim ưng gáy, điều này khiến nó đột nhiên quay đầu nhìn về phía xa xăm, sau đó thân thể nhoáng lên liền bắn vào trong khe hẹp, tự mình ẩn núp ở trong một chỗ hỏm trên vách đá.

Giây lát sau, trên tầng không khe núi tuyết phủ cuồng phong nổi lên, mây đen che phủ. Bốn hình bóng khổng lồ lơ lửng giữa không trung che phủ hết ánh sáng rọi vào khe núi tuyết phủ, khiến cho bầu trời vốn đã mờ tỏ càng thêm phần tối tăm. Nhìn thật cẩn thận, đó là bốn con chim khổng lồ có hình dạng khác nhau, bọn chúng bay tròn trên không trung khe núi tuyết phủ, dường như đang tìm kiếm một thứ gì đó.

Bốn con chim khổng lồ chia ra bốn phương vị Đông Tây Nam Bắc, trong đó con chim phía Đông hình dáng như kền kền, ánh mắt sắc bén mà tàn nhẫn. Con chim khổng lồ phía Nam hình dáng giống như vịt trời, ánh mắt kiêu ngạo vô cùng. Con chim khổng lồ phía Tây giống như chim ưng, thần thái bá khí hùng hồn. Con chim khổng lồ phía Bắc bộ dạng cổ quái, hai cái đầu dài ngoằng, toàn thân phát ra khí tức thần chết.

Lúc này, con chim hai đầu phía Bắc khẽ kêu một tiếng, sau đó há miệng nói:

- Khí tức đó vừa mới biến mất, chắc chắn là còn ở quanh đây.

Kền kền khổng lồ phía Đông nói:

- Hay là chúng ta chia nhau ra tìm?

Vịt trời phía Nam tiếp lời:

- Nơi này khí lạnh thấu xương, chúng ta lại không quen thuộc địa hình, nếu như gặp phải những ngoại tộc khác chẳng phải sẽ nguy hiểm vô cùng sao.

Chim ưng khổng lồ phía Tây tán đồng:

- Mới vừa rồi ta đã từng để ý qua, những kẻ đối đầu sống chết với chúng ta ngày trước đều đã đến đây rồi. Hoàn cảnh nơi này lại mới lạ, chúng ta phải cẩn thận một chút mới tốt.

Chim hai dầu nghe vậy nói:

- Đại Hắc (Chim ưng khổng lồ phía Tây), ngươi có lưu ý được lần này có mấy kẻ đối đầu đến thế giới hoàn toàn mới này?

Chim ưng khổng lồ phía Tây liếc nhìn chung quanh, kiến nghị:

- Chi bằng chúng ta xuống mặt đất rồi nói để tránh khiến cho những người khác chú ý đến.

Chim hai đầu thấy có lý, lập tức kêu nhẹ một tiếng, thống lĩnh ba con chim khổng lồ kia hạ xuống, khi đến gần mặt đất thì trên người của bốn con chim khổng lồ đồng thời xuất hiện dao động ánh sáng, sau đó bọn chúng liền thu nhỏ trở lại, xuất hiện một loại hình dáng khác.

Trước hết, con chim hai đầu biến hình, trở thành một con quái vật có hai cái đầu người, thân chim, ngũ quan cũng có phần tương tự với con người, chỉ có phần âm hiểm hơn nhiều. Tiếp đến, kền kền khổng lồ biến hình, tướng mạo xấu xí, ánh mắt sắc bén khiến cho người ta có cảm giác âm hiểm. Chỉ còn lại vịt trời khổng lồ và con chim ưng khổng lồ, cả hai tình hình tương tự, chỉ có tướng mạo hơi khác, đều là đầu người thân chim, kỳ kỳ dị dị.

- Được rồi, Đại Hắc, nói rõ tình hình ngươi nắm được đi.

Vịt trời khổng lồ mở miệng, giọng có phần vội vàng.

Đại Hắc cười đáp:

- Đại Hôi, ngươi trước đây chạy đến đầu tiên, có sợ chết không vậy?

Vịt trời khổng lồ đỏ mặt, mắng lại:

- Ngươi cút đi, bớt nói chuyện của ta lại, ngươi và Đại Thanh cũng không tốt mới chạy đến đây.

Kền kền khổng lồ nghe vậy, quát lên:

- Đại Hôi, ngươi cũng không nên kéo thêm ta vào đấy, ta không giống như ngươi đâu.

Chim hai đầu quát to:

- Đủ rồi, chính sự quan trọng, bớt nói chuyện nhảm đi.

Kền kền khổng lồ (Đại Thanh), vịt trời khổng lồ (Đại Hôi), chim ưng khổng lồ (Đại Hắc) nghe vậy biến sắc, lập tức bình tĩnh trở lại.

Lúc này, Đại Hắc nói:

- Theo như ta thấy được lúc đó, cơn gió lốc ập đến, sinh linh trong Hắc Ngục sâm lâm ngoại trừ một số yêu cây, yêu hoa, yêu cỏ không thể bỏ chạy được ra, những sinh linh còn lại chạy đông chạy tây, có một số xui xẻo bị cơn lốc xoáy nuốt mấy, còn lại phần lớn bỏ chạy các nơi, theo chúng ta tiến vào thế giới này ước chừng có ba bốn mươi con.

Đại Thanh nói:

- Số lượng này không phải là nhiều, vấn đề là lai lịch của bọn chúng thế nào?

Đại Hắc trầm ngâm nói:

- Khi đó tương đối vội vàng, ta cũng chỉ nhớ được đại khái một phần. Có hơn nữa phần có lai lịch đến lúc này ta cũng không biết được.

Đại Hôi hỏi lại:

- Theo như ngươi thấy, có mấy tên khốn nạn chạy đến đây?

Đại Hắc đáp:

- Theo ta hiểu được, trong mười tám bộ lạc có danh nhất ở Hắc Ngục sâm lâm thì ít ra có cao thủ của năm bộ lạc đến đây, chúng ta chính là một trong đó.

Chim hai đầu kinh ngạc nói:

- Như vậy, những kẻ đối đầu sống chết với chúng ta cũng không ít.

Đại Thanh nói:

- Trong Hắc Ngục sâm lâm, bộ lạc đáng sợ nhất có khoảng hai mươi bốn. Trong đó có sáu bộ lạc là do yêu cây, yêu hoa, yêu hồ nước, thủy quái và thạch linh tạo thành. Trong mười tám bộ lạc động linh còn lại, bộ lạc Thiên Cầm của chúng ta chiếm hết sáu, bộ lạc Lục Sinh Cự Linh có sáu và bộ lạc Lục Sinh Dị Linh có sáu.

Đại Hôi bổ sung thêm:

- Còn có tám người khổng lồ Bác Phụ nữa, bọn họ cũng là cơn ác mộng của Hắc Ngục sâm lâm.

Chim hai đầu nói:

- Hắc Ngục sâm lâm là một trong chín vùng đất hoang mạc đại hung, tự nhiên không hề bình thường được. Bây giờ hãy để Đại Hắc nói xong đã, hắn biết được có một số bộ lạc theo chúng ta tiến vào thời đại này.

Nghe vậy, Đại Thanh và Đại Hôi đều nhìn Đại Hắc, chờ đợi hắn nói tiếp.

Gật đầu khẽ, Đại Hắc nói:

- Với những gì ta thấy trước đây, bộ lạc Thải Điệp trong nhóm bộ lạc Thiên Cầm, bộ lạc Mãnh Hổ, Phi Viên trong nhóm bộ lạc Lục Sinh Cự Linh cùng với bộ lạc Bát Trảo trong nhóm bộ lạc Lục Sinh Dị Linh đều theo chúng ta tiến vào thế giới dị giới này.