Thất Giới Hậu Truyện

Chương 462: 1604 – Xà Ma xuất thế




Trong màn đêm, vòng sáng ngũ sắc chói mắt vô cùng, lơ lửng trên tầng không của Hồng Vân Ngũ Thải Lan, khi thì bay lên lúc lại hạ xuống, lên lên xuống xuống, cứ kéo dài mãi như vậy. Cảnh tượng kỳ lạ này khiến không ít người phải chú ý. Khi Hoa Hồng quay lại Thiên Nữ phong, Lam Phát Ngân Tông, Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao của Ngũ Sắc Thiên Vực đã đến gần Hồng Vân Ngũ Thải Lan. Lúc này, Trương Phàm của phái Cửu Hư và Phong U của phái Cửu U đều ẩn thân cách đó vài dặm, từ xa quan sát. Tây Bắc Cuồng Đao, Tứ Dực thần sứ, Ứng Thiên Cừu cũng đã xuất hiện ở khu vực lân cận.

Thời gian trôi qua cùng với việc ánh sáng nhiều màu chuyển đổi theo quá trình lần thứ hai. Khi vòng sáng ngũ sắc từ từ giảm bớt sáng, trên mặt đất gần với khu vực Hồng Vân Ngũ Thải Lan xuất hiện chấn động kịch liệt khiến mặt đất bắt đầu sụp đổ, một cái động sâu đen ngòm cứ vậy đột nhiên xuất hiện, cửa động từ từ hiện lên hào quang rực rỡ. Lúc này, vòng sáng ngũ sắc giữa không trung từ từ hạ xuống, vừa hay rơi vào miệng động, chớp mắt đã bộc phát ánh sáng rực rỡ. Đến lúc đó, trong màn đêm dâng lên một luồng hào quang ngũ sắc, một người đàn ông toàn thân lấp lánh ánh xanh lục từ trong động sâu bay ra, lơ lửng giữa không trung. Nhìn thật cẩn thận, đó là một lão già tuổi chừng năm mươi, khôi ngô cao lớn, đôi mắt đen ngăm phát sáng hệt như ánh mắt của rắn độc, khiến người ta không rét mà run. Lão già này trên trán có một hình vẽ rắn độc lấp lánh, nhìn qua lại hung tàn quỷ dị khiến người ta đã thấy thì không thể nào quên được. Lão già toàn thân mang áo xanh lục, vẽ vô số hoa văn hình rắn, trên mỗi vai có một con rắn xanh nhỏ, trên đầu rắn này có đường vân tơ vàng, hai cánh quái dị, nhìn thấy lại vô cùng âm hiểm. Lão già nắm trong tay một mộc côn hình con rắn, nhìn qua có phần giống với cây trượng, nhưng có khác biệt nhất định.

Lúc này, lão già ngạo nghễ ở đó, nhìn quanh một vòng, vẻ mặt có khí độ coi thường thiên hạ, phảng phất không nhìn thấy ai trong tầm mắt. Hình ảnh như vậy khiến người ta bất bình, nhưng sau đó lại có biến hóa sinh ra. Té ra, sau khi lão già xuất hiện rồi, trong động sâu lại bắn ra năm luồng hào quang, so với trước đó thì màu sắc có hơi ảm đạm hơn vài phần nhưng cũng phát sáng chói mắt. Theo sự xuất hiện của năm luồng hào quang, năm bóng người xông thẳng lên trời xuất hiện quanh lão già áo xanh lục, hình thành một hình ngũ giác. Nhìn thật cẩn thận, năm người xuất hiện sau đó ai nấy thần thái khác lạ, tướng mạo kỳ dị, đều là hạng không tầm thường. Người thứ nhất là một người hơn ba mươi tuổi, mặt trắng không râu, mang áo văn sĩ, trong tay cầm một cành cây liễu. Người thứ hai là một người tuổi chừng bốn sáu bốn bảy, hình dáng khôi ngô, toàn thân mặc áo dài màu nâu xám không che được cơ bắp cuồn cuộn, lại thêm khuôn mặt xấu xí, đủ mười phần hư hỏng. Người thứ ba là một người phụ nữ, thân hình cao gầy đầy đặn, toàn thân mang áo đỏ vô cùng yêu mị. Người thứ tư là một lão già tóc hoa râm, nắm trong tay một thanh đao gãy, tròng mắt xám trắng không ngừng xoay chuyển, thỉnh thoảng có thể thấy được vài phần âm lạnh. Người thứ năm là đặc biệt nhất, nhìn qua tuổi chừng mười sáu mười bảy tuổi, cao lớn tuấn tú động lòng người, đủ mười phần để xứng gọi đẹp đẽ, ai ngờ lại có ba chân. Nói đến chân của hắn, nếu từ trước mặt nhìn lại thì không khác gì người thường. Nhưng từ bên hông nhìn qua, liền có thể thấy rõ ràng một chân quái lạ hướng về phía sau. Chuyện quái lạ như vậy thiên hạ khó thấy, khiến người ta không khỏi nhớ mãi trong lòng.

Gần đó, Lam Phát Ngân Tôn, Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao khi thấy người áo xanh lục, vẻ mặt đều có mấy phần khác lạ. Nhưng gần như chỉ chốc lát, vẻ mặt ba người lại khôi phục bình tĩnh, thay vào đó là một nụ cười mỉm đã tập thành quán tính, nhìn qua có chút không được chân thật. Bay đến gần, Lam Phát Ngân Tôn cười ha hả nói:

- Hoan nghênh giá lâm, chúng tôi đã đợi ngài khá lâu rồi.

Xà Ma tròng mắt hơi đổi, cười xã giao nói:

- Phải vậy không? Ta còn cho là các vị không quá hoan nghênh ta đến nơi này.

Lam Phát Ngân Tôn nụ cười cứng đờ, gượng cười đáp:

- Xà Ma nói vậy là khách khí rồi, chúng ta đều làm việc cho Thần Vương, làm sao lại có chuyện không hoan nghênh ở đây.

Bạch Đầu Thiên Ông phụ họa:

- Chúng ta đều chờ đợi ngài sớm đến một chút, để chủ trì đại cục cho chúng ta.

Xà Ma bật cười lạnh lùng cao ngạo, liếc ba người rồi cau mày nói:

- Sao lại ba người các ngươi?

Câu này vừa nói ra, Lam Phát Ngân Tôn và Bạch Đầu Thiên Ông đều buồn bực không nói gì, Tuyết Ẩn Cuồng Đao đành dày mặt nói:

- Tình hình nơi này so với dự báo của chúng ta nghiêm trọng hơn rất nhiều. Bốn cao thủ đi theo Ngân Tôn đến nơi này không quá hai ngày thì toàn bộ đều đã hy sinh rồi.

Xà Ma hừ giọng nói:

- Một đám giá áo túi cơm, quả thật khiến Ngũ Sắc Thiên Vực chúng ta mất mặt quá.

Lam Phát Ngân Tôn hơi không phục, phản bác lại:

- Xà Ma, ngài còn chưa hiểu được tình hình nơi này, tốt nhất không nên vội vàng ra quyết định. Tình hình Băng Nguyên vượt quá những tưởng tượng đơn giản của chúng ta ngày trước.

Xà Ma cười lạnh nói:

- Bản thân làm chuyện bất lợi lại đổ thừa, đây chính là thành quả các ngươi báo cáo cho ta?

Lam Phát Ngân Tôn vẻ mặt hơi tức giận, đang muốn phản bác, Bạch Đầu Thiên Ông vội vàng kéo lại, ra sức khuyên bảo:

- Xà Ma đại nhân chớ hiểu lầm, chúng ta nói những câu này là thật, chút nữa ngài liền có thể chứng thực.

Xà Ma khinh thường hừ một tiếng, nhìn tình hình chung quanh, khi thấy được Mẫu Đơn và Hoa Hồng, vẻ mặt hơi biến sắc chất vấn:

- Hai người bọn họ sao cũng ở nơi này?

Tuyết Ẩn Cuồng Đao nói:

- Bọn họ theo sát chúng ta đến đây, hiện nay đã kết hợp với cao thủ nhân gian.

Xà Ma cười lạnh nói:

- Chỉ bằng hai người bọn họ căn bản không làm được đại sự. Các ngươi hãy nhanh chóng đi bắt lấy bọn họ.

Bạch Đầu Thiên Ông nói:

- Với tình trạng của chúng ta lúc này phỏng chừng bọn chúng sẽ không chiến mà sẽ bỏ chạy.

Xà Ma tự phụ nói :

- Bỏ chạy? Bọn chúng có thể bỏ chạy được sao?

Bạch Đầu Thiên Ông không nói, Lam Phát Ngân Tôn châm chọc:

- Ngài sao không phái cao thủ đi theo ngài thử một chút xem.

Xà Ma ánh mắt dựng lện, trừng Lam Phát Ngân Tôn một cái, sau đó nhìn qua năm đại cao thủ bên mình, hỏi:

- Ai tình nguyện ra trận bắt lấy hai người này?

- Thuộc hạ Bàng Phi tình nguyện thử qua.

Người nói chính là người đàn ông tuổi hơn ba mươi, mặt trắng không râu, mặc áo văn sĩ, trong tay cầm một cành liễu hết sức tà mị.

- Ta cũng tình nguyện ra tay thử.

Giọng nói thật hấp dẫn, người nói chính là người phụ nữ toàn thân mặc áo đỏ đẹp đẽ kia.

Xà Ma gật nhẹ, tán thưởng:

- Được, hai nha đầu thúi này giao cho Bàng Phi và Vân Cơ, các ngươi phải bắt cho được hai người bọn họ.

Ra vẻ hấp dẫn, người phụ nữ Vân Cơ cười nói:

- Xà Ma đại nhân an tâm, đối phó với hai nha đầu này ta nắm chắc đến chín mươi phần trăm.

Bàng Phi không hề nói gì, hắn chỉ tung mình lóe lên, chớp mắt đã biến mất không tung tích.

Phân phái nhiệm vụ rồi, Xà Ma đưa mắt nhìn Tây Bắc Cuồng Đao, Tứ Dực thần sứ và Ứng Thiên Cừu, chất vấn:

- Đây là những người nào vậy?

Bạch Đầu Thiên Ông trả lời:

- Bọn họ đều là hạng đục nước béo cò, trong đó có một người là cao thủ của Dực Phong tộc thuộc Vực ngoại Phong Thần phái, tự xưng là Tứ Dực thần sứ.

Xà Ma gật đầu nhè nhẹ, chỉ Ứng Thiên Cừu nói:

- Tiểu tử này có khí tức hơi kỳ quái, lai lịch hắn thế nào?

Tuyết Ẩn Cuồng Đao trả lời:

- Hắn xuất thân từ Ma Thần tông, kiếm quyết vô cùng quỷ dị.

Xà Ma hơi trầm ngâm dặn dò:

- Phàm chuyện nào trở ngại chúng ta thì phải tiêu diệt nó.

Lam Phát Ngân Tôn hừ giọng nói:

- Cao thủ như vậy trên Băng Nguyên không dưới ba mươi người, ông cho là có thể dễ dàng tiêu diệt được sao?

Xà Ma ánh mắt lạnh lại, chất vấn:

- Đây là lý do ngươi trốn tránh trách nhiệm chăng?

Lam Phát Ngân Tôn đáp:

- Ta chỉ là thực sự cầu thị, hoàn toàn không có ý trốn trách nhiệm.

Thiếu niên anh tuấn ba chân bên cạnh Xà Ma nói:

- Đại nhân chớ nên tức giận, nếu đã đến thế giới này, chúng ta trước hết phải hiểu rõ tình hình đã, sau đó mới định luận được.

Xà Ma liếc thiếu niên, vẻ mặt tức giận hơi giảm bớt, hừ khẽ nói:

- Trông vào mặt mũi Hằng Giang ngươi, ta tạm thời không truy cứu đến trách nhiệm của bọn họ. Bây giờ các ngươi hãy theo ta đi về phía Bắc, xem thử Vân Cơ và Bàng Phi giao chiến thế nào.

Lam Phát Ngân Tôn, Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao không hề nói gì, ba người tuy trong lòng bất mãn nhưng lại không tiện biểu lộ ra, dù sao thân phận Xà Ma cũng cao hơn ba người một chút.

- Xà Ma đại nhân, có cần phải mang Hồng Vân Ngũ Thải Lan theo không?

Lão già tóc bạc mở miệng, giọng nói lạnh lẽo vô cùng.

Xà Ma điềm nhiên đáp:

- Vật này tự có linh tính, Viên lão chớ có lo lắng.

Dứt lời, Xà Ma bắn mình bay đi, dẫn ba đại cao thủ tùy thân bay thẳng về phía Thiên Nữ phong. Lam Phát Ngân Tôn ba người chậm hơn một khoảng, đưa mắt cho nhau, không nhanh không chậm đi theo sau.

Trên đường đi, Tuyết Ẩn Cuồng Đao nhỏ giọng nói:

- Ngân Tôn, người khôi ngô cao lớn đi bên cạnh Xà Ma là ai vậy, sao ta trước đây chưa từng gặp qua người này?

Lam Phát Ngân Tông tức giận đáp:

- Người đó ngoại hiệu là Hắc Kim Cương, trời sinh thần lực lại thêm thủy hỏa không xâm phạm, chính là một công cụ sát nhân mà nhiều năm trước Xà Ma đã thu phục nuôi dưỡng. Người này một lòng trung trinh với Xà Ma, còn mạnh hơn Đoạn Nhận Tàn Thần Viên Quang mấy phần. Đây chính là nguyên nhân Xà Ma mang hắn đi đến nơi này.

Bạch Đầu Thiên Ông nói:

- Nếu như vậy, Xà Ma đối với hành động lần này cũng vô cùng cẩn thận.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao hừ khẽ nói:

- Sợ là cẩn thận cũng không giải quyết được vấn đề.

Lam Phát Ngân Tôn cười lạnh nói:

- Xem hắn có thể lớn lối đến bao lâu.

Dứt lời, đoàn người đã đến gần Thiên Nữ phong, nhưng vừa nhìn thấy tình hình lại khiến bọn họ cảm thấy khiếp sợ. Té ra, Bàng Phi và Vân Cơ tự động vâng mệnh lần này đang lơ lửng trên không, khoảng cách Thiên Nữ phong ước chừng vài trăm trượng, vẻ mặt âm trầm nhưng lại chưa hề có dấu hiệu nào tiến gần đến Thiên Nữ phong được.

Thật ra chuyện này là thế nào đây?

Nói đến chuyện này thì phải nói đến chuyện trước đây. Khi Xà Ma xuất hiện, Mẫu Đơn và Hoa Hồng liền cảm ứng được sự quá nghiêm trọng, bắt đầu thương nghị đối phó. Theo phân tích của Mẫu Đơn, Xà Ma một khi phát hiện hai người bọn họ thì chắc chắn sẽ hạ lệnh công kích. Đến lúc đó, với thế lực mạnh mẽ của Ngũ Sắc Thiên Vực, Mẫu Đơn và Hoa Hồng tất nhiên không địch lại, chỉ còn cách lựa chọn né tránh. Điểm này, Hoa Hồng cũng hoàn toàn tán thành, trong lòng có phần bất cam chấp nhận đề nghị của Mẫu Đơn.

Nhưng thế sự như quân cờ, biến ảo bất định. Khi Bàng Phi và Vân Cơ đến gần, Mẫu Đơn và Hoa Hồng đang do dự không biết lúc nào phải ứng chiến, một nhân vật bất ngờ xuất hiện thay đổi hết mọi thứ. Khi đó, Mẫu Đơn chủ trương rời đi, Hoa Hồng lại không cam lòng, chủ trương ra mặt xuất chiến, chờ đợi viện quân của Thiên Lân. Lúc này, một bóng hình từ trong hư không đi đến, từ xa xa nhìn lại bức tượng băng thần nữ ở trên đỉnh Thiên Nữ phong, ánh mắt toát ra vài phần tình cảm.

Từ xa, Bàng Phi và Vân Cơ đột nhiên đến gần, Mẫu Đơn và Hoa Hồng lại không kịp suy xét, cùng nhau bày trận giao chiến. Một trận đại chiến kịch liệt sắp sửa khai mở. Phát giác tình hình này, nhân vật giữa không trung đi đến hừ khẽ một tiếng, hệt như tiếng sấm vạn quân, lập tức hất Bàng Phi và Vân Cơ lùi lại vài chục trượng. Hoa Hồng và Mẫu Đơn thấy tình trạng như vậy thất kinh, cùng nhau quay đầu nhìn lại phía sau, khi thấy Ngạo Thiên Quân Vương ở trên đầu, trong mắt cả hai đều lộ ra sự kinh hãi và mừng vui.

Tung mình lùi lại, Bàng Phi vẻ mặt âm trầm, trừng Ngạo Thiên Quân Vương nói:

- Ngươi là người nào, vì sao lại nhúng tay vào chuyện này?

Ngạo Thiên Quân Vương thản nhiên đáp:

- Đất thanh tĩnh không nhiễm bụi trần. Ai dám sinh sự tại nơi này thì chớ trách ta vô tình.

Vân Cơ quát lên:

- Cuồng vọng, ngươi có biết chúng ta là ai không?

Ngạo Thiên Quân Vương đột nhiên trợn mắt, ánh mắt sắc bén phá không xông đến, lập tức hất Vân Cơ lùi lại vài trượng, phun máu tại chỗ, toàn thân ánh sáng chớp mắt đã ảm đạm đi.

- Trong mắt của ta, ngươi và người chết không có gì khác nhau.

Giọng lạnh lùng, bá khí cao ngạo, không khỏi hiển lộ ra thực lực kinh người, điều này khiến Bàng Phi căng thẳng, không dám xem thường lớn lối.

Hoa Hồng thấy vậy, sợ hãi than:

- Thực lực thật đáng sợ, một ánh mắt cũng đủ để trí mạng rồi.

Mẫu Đơn cảm xúc nói:

- Đây mới là khí thế kẻ mạnh.

Hoa Hồng nói:

- Nếu như Ngũ Sắc Thần Vương thấy được cảnh này, lão có lẽ sẽ hối hận về quyết định của bản thân.

Mẫu Đơn bật cười kỳ dị, khẽ lẩm bẩm:

- Không có quyết định lúc trước của lão, chúng ta làm sao đến nơi này?

Hoa Hồng sửng người, sau đó gật đầu đồng ý.

Trên tầng mây, Trương Phàm và Phong U khi thấy được thực lực của Ngạo Thiên Quân Vương, đều cảm thấy kinh hãi vô cùng, nghĩ không ngờ được trên thế gian còn có người đáng sợ đến như vậy. Ở xa xăm, Tây Bắc Cuồng Đao, Tứ Dực thần sứ, Ứng Thiên Cừu cũng cảm ứng được khí thế đáng sợ trên người của Ngạo Thiên Quân Vương, đều cảnh giác nhìn y, trong lòng có cảm giác sợ hãi âm thầm.

Xà Ma đến gần Thiên Nữ phong, liếc Vân Cơ bị thụ thương, lửa giận trong mắt bừng bừng, âm hiểm nhìn Ngạo Thiên Quân Vương chất vấn:

- Các hạ là ai, không ngờ dám đả thương sứ giả dưới trướng của ta.

Ngạo Thiên Quân Vương liếc Xà Ma một cái, vẻ mặt hơi khác thường, hừ khẽ nói:

- Không cần hỏi ta là ai, đắc tội với ta thì ngươi sẽ hối hận.

Xà Ma hai mắt khép hờ, phân tích tình trạng của Ngạo Thiên Quân Vương, phát hiện bản thân không ngờ lại nhìn thấu suốt được y, trong lòng không tránh khỏi khiếp hãi. Nhưng Xà Ma dù sao cũng là kẻ mạnh của Ngũ Sắc Thiên Vực, tuy biết Ngạo Thiên Quân Vương không dễ chọc vào, lại cũng không chịu yếu thế hừ lạnh nói:

- Phải vậy chăng? Ta lại muốn hiểu qua, ngươi hà cớ gì ra tay đả thương sứ giả dưới trướng của ta?

Ngạo Thiên Quân Vương dường như nhìn ra được ý nghĩ của Xà Ma, chỉ vào Thiên Nữ phong nói:

- Đây là đất thanh tĩnh, bất cứ người nào dám đánh nhau ở đây thì đều đừng trách ta vô tình.

Xà Ma hừ giọng nói:

- Câu nói này của ngươi là muốn bao che cho hai nha đầu thúi kia rồi?

Ngạo Thiên Quân Vương lạnh lẽo nói:

- Xem ra ngươi muốn thưởng thức mùi vị hối hận như thế nào rồi.

Xà Ma nghe vậy thất kinh, tuy không thừa nhận Ngạo Thiên Quân Vương mạnh mẽ hơn bản thân, nhưng lão trong lúc còn chưa biết rõ được chi tiết về Ngạo Thiên Quân Vương thì còn chưa dám hành động thiếu suy nghĩ, đắc tội với người này. Bạch Đầu Thiên Ông nhìn ra tâm tư của Xà Ma, cố ý nói:

- Xà Ma đại nhân, chúng ta đến đây thì phải lấy đại sự quan trọng hơn, không đáng ở đây hơn thua với người không liên quan.

Xà Ma liếc Bạch Đầu Thiên Ông, gật đầu nói:

- Câu nói này của ngươi rất có đạo lý, ta không đáng lãng phí tinh lực ở nơi này.

Dứt lời, Xà Ma trừng Mẫu Đơn và Hoa Hồng, sau đó có mấy phần không vui, xoay người bay thẳng về phía xa xa.

Lúc này, Hoa Hồng châm chọc:

- Đường đường là Xà Ma đại nhân của Ngũ Sắc Thiên Vực lại cứ bỏ chạy khơi khơi như vậy mà không sợ truyền ra ngoài khiến người ta phải cười?

Hình bóng dừng lại, Xà Ma lập tức xoay người, giận dữ nhìn Hoa Hồng, gằn giọng nói:

- Nha đầu thúi, ngươi thật lòng muốn tìm cái chết.

Hoa Hồng nhún vai, ra vẻ không có gì nói:

- Ngươi ngay cả mặt cũng không cần, hà tất phải quan tâm đến lời nói của ta?

Hắc Kim Cương quát lớn:

- Câm miệng, ngươi dám vô lễ với Xà Ma đại nhân như vậy, ta phải giết chết ngươi.

Xà Ma phất tay nói:

- Kim Cương chớ nên kích động, đối phó với nha đầu này ta tự có diệu kế.

Lam Phát Ngân Tôn nói:

- Chỉ sợ thời gian không còn kịp nữa rồi.

Xà Ma nghe vậy không vui, đang muốn phản bác lại vài câu, lại đột nhiên cảm ứng một luồng khí thế to lớn từ xa đến gần, chớp mắt đã đến gần. Tâm thần chấn động, Xà Ma thu lại khí thế, ánh mắt nhìn quanh liền phát hiện Ngạo Thiên Quân Vương không biết đã rời đi từ lúc nào, quanh đó lại có thêm vài khí tức xa lạ. Ánh nhạt chớp lên, bóng người hội tụ. Triệu Ngọc Thanh thống lĩnh một nhóm lớn cao thủ Đằng Long cốc kịp thời đến, vừa hay hóa giải được nguy cơ của Mẫu Đơn và Hoa Hồng.

Thấy viện quân đến rồi, Mẫu Đơn và Hoa Hồng thở phào nhẹ nhõm, cùng đến bên Thiên Lân, nhỏ giọng giảng giải những chuyện vừa mới phát sinh vừa rồi. Triệu Ngọc Thanh, Dao Quang, Phương Mộng Như mấy người nhìn chín người Xà Ma, trong mắt có phần kinh ngạc và cừu hận. Vẻ ngoài của Xà Ma âm trầm, trước mắt đột ngột xuất hiện một lượng lớn cao thủ khiến lão cảm thấy hơi áp lực, trong lòng lập tức hiểu được vài phần lời nói trước đây của Lam Phát Ngân Tôn. Bạch Đầu Thiên Ông đến bên Xà Ma, nhỏ giọng giải thích qua địch tình trước mắt, để tiện cho lão phân tích và quyết định tốt hơn. Về phía Đằng Long cốc, có Hoa Hồng và Mẫu Đơn giới thiệu lai lịch của mấy người Xà Ma. Về phía Ngũ Sắc Thiên Vực, có Bạch Đầu Thiên Ông giải thích về tình hình của mấy người Dao Quang, Thiên Lân. Tính ra ai cũng không mạnh hơn cả, nhưng nhân số về phía Đằng Long cốc chiếm được ưu thế tuyệt đối. Đương nhiên, nhân số nhiều ít không quyết định được kết cục cuối cùng, tổng thể thực lực mới quyết định đến việc thắng thua.

Trầm lặng âm thầm kéo dài giây lát, cuối cùng Triệu Ngọc Thanh phá vỡ yên lặng.

- Chư vị tận hết tâm cơ đến nhân gian cũng chỉ vì muốn nhóm lửa chiến tranh lên sao?

Xà Ma cười ha hả nói:

- Không có chiến tranh thì không có thống nhất, đây là tiền đề chắc chắn.

Triệu Ngọc Thanh nghiêm túc nói:

- Có chiến tranh không chắc chắn nhất định thắng lợi.

Xà Ma nói:

- Không có gì cả thì chiến tranh có ý nghĩa thế nào được?

Triệu Ngọc Thanh hừ giọng nói:

- Nếu như vậy, trận chiến giữa Ngũ Sắc Thiên Vực và nhân gian ở thế phải có rồi.

Xà Ma cười nói:

- Các ngươi nếu không có niềm tin cũng có thể đầu quân với chúng ta.

Dao Quang quát lên:

- Lớn lối không ra gì, đêm nay thì các ngươi có đến mà không về.

Xà Ma khinh bỉ nói:

- Chỉ bằng ngươi? Quả thật không tự lượng sức mình.

Dao Quang tức giận, cười to nói:

- Phải vậy chăng? Thế thì ngươi hãy mở to mắt mà nhìn cho cẩn thận, chớ để đến lúc đó thua lại không nhận.

Chuyển mình tiến lên, Dao Quang một mình xuất hiện trong ba trượng trước mặt Xà Ma. Bạch Đầu Thiên Ông thấy vậy, khuyên bảo:

- Xà Ma đại nhân, lúc này chưa phải lúc, chúng ta không cần phải ở đây hơn thua với bọn họ.

Xà Ma cười vài tiếng, tán thưởng:

- Nói có lý, chúng ta tạm thời rời đi.

Dao Quang nghe vậy, châm chọc:

- Lại chạy trối chết, đây chính là tập tính của Ngũ Sắc Thiên Vực sao?

Xà Ma tà mị nói:

- Lùi để mà tiến, ngươi lẽ nào còn chưa từng nghe thấy?

Lời nói còn vang bên tai, Xà Ma đột nhiên lóe lên không còn thấy nữa. Điều này khiến Dao Quang lập tức thất kinh. Lúc này, các cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực đồng thời biến mất hệt như bọt khí trong nước vậy, đến không hay đi không vết. Mẫu Đơn thấy vậy, lớn giọng nói:

- Mọi người cẩn thận, với bản tính âm độc của Xà Ma, lão tuyệt đối sẽ không đi như vậy, nhất định sẽ phát động đánh lén.

Công Dương Thiên Tung nói:

- Hiện nay toàn bộ bọn họ đều đã ẩn thân, chúng ta căn bản không cách nào phòng ngự được.

Thiên Lân nói:

- Mọi người chớ nên kinh hoàng, chỉ cần bọn họ còn ở nơi này, ta liền có biện pháp khiến bọn họ phải xuất hiện.

Dứt lời, Thiên Lân tung mình lên, bay đến đỉnh đầu của mọi người, toàn thân ánh trắng lóe lên, hắn thi triển Băng Thần quyết bố trí một kết giới sợi băng kỳ lạ trong phương viên trăm dặm.

Đây là một kết giới tương đối ngăn trở hành động, có thể thăm dò tất cả mọi vật thể vận động trong khu vực đó, chỉ cần mấy người Xà Ma ẩn mình trong không gian này, nhất cử nhất động của bọn họ đều phải tiếp xúc với kết giới sợi băng, từ đó truyền vào não của Thiên Lân, khiến hắn thu được tin tức chuẩn xác. Công trình khủng khiếp như vậy cần có tu vi thâm hậu, lại thêm phối hợp với thiên thời địa lợi nhân hòa, vì thế chỉ có Băng Thần quyết của Thiên Lân mới có được sức mạnh thần kỳ như vậy. Lúc này, trong não Thiên Lân đột nhiên có tin tức truyền đến, điều này khiến hắn chấn động tâm thần, vội vàng la lên:

- Tuyết tỷ tỷ cẩn thận, phía sau tỷ có người đánh lén.

Giang Thanh Tuyết nghe vậy, vội vàng nghiêng mình xuất kiếm, chớp mắt đã va chạm vào cành dương liễu của Bàng Phi. Đến lúc đó, Giang Thanh Tuyết la lên thất thanh một tiếng, Ảo Vân tiên kiếm bị cành dương liễu của Bàng Phi dễ dàng hất ra, để lộ chỗ yếu hại trước ngực. Lâm Y Tuyết ở bên cạnh Giang Thanh Tuyết, khi nghe tiếng nhắc nhở của Thiên Lân liền ngầm lưu ý, khi thấy Giang Thanh Tuyết gặp nguy, Lâm Y Tuyết cũng không nghĩ gì nhiều, trường kiếm trong tay chém thẳng ra, vừa hay đón lấy cành dương liễu của Bàng Phi, hóa giải được nguy cơ cho Giang Thanh Tuyết. Cũng đúng lúc đó, Thiên Lân vội vàng la lên:

- Vũ Điệp, Tiết Phong, Ngọc Tâm, Mẫu Đơn nhanh chóng né tránh…

Do chín đại cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực đồng thời đánh lén, ngoại trừ Vân Cơ bị thương không ra tay, còn tám đại cao thủ ai nấy chọn lựa một mục tiêu, điều này khiến Thiên Lân nhất thời không cách gì nhắc nhở cả, chỉ có thể tận hết khả năng càng nhiều người càng tốt. Thời gian vào thời khắc này biến thành chậm rãi vô cùng. Bàng Phi một chiêu thất bại, lập tức ẩn mình đi liền.

Xà Ma chọn lựa đánh lén Triệu Ngọc Thanh, kết quả Triệu Ngọc Thanh đã sớm có phòng bị, hai người đấu nhau một chưởng, Xà Ma còn chưa chiếm được tiện nghi. Bạch Đầu Thiên Ông chọn lựa Vũ Điệp, lập tức hất Vũ Điệp lùi lại, khiến Vũ Điệp bị thương không nhẹ. Lam Phát Ngân Tôn chọn lựa Ngọc Tâm, ý đồ muốn bắt lấy nàng, nhưng còn chưa đến gần đã bị Ngọc Tâm phát hiện được, dùng Tàn Tình kiếm ép phải lùi lại. Tuyết Ẩn Cuồng Đao chọn lựa Đông Quan Thành của Thiên Tà tông, đánh lén của y vô cùng thành công, lập tức đánh rớt Đông Quan Thành, hủy diệt cơ thể huyết nhục của ông, đánh trọng thương nguyên thần của ông. Đoạn Nhận Tàn Thần Viên Quang đánh lén Mẫu Đơn, kết quả thiếu đi một chút, bị Mẫu Đơn né tránh được. Hắc Kim Cương đánh lén Hoa Hồng, chỉ bởi vì y hận Hoa Hồng trước đó châm chọc Xà Ma, muốn lợi dụng giết đi Hoa Hồng, đáng tiếc lại không thể được như ý. Còn lại thiếu niên anh tuấn Hằng Giang, hắn chọn lựa Tiết Phong, kết quả hai người chính diện giao phong một hiệp, Tiết Phong bị hất rơi xuống đất, vẻ mặt tái nhợt vô cùng. Tình hình như vậy không khiến quá nhiều người phải chú ý, nhưng Tiết Phong trong lòng lại cảnh giác cao độ đối với Hằng Giang trong còn trẻ kia. Chỉ trong chốc lát đã kết thúc một đợt đánh lén, phe Đằng Long cốc bị thương nghiêm trọng nhất chính là Thiên Tà tông Đông Quan Thành, thứ đến là Tiết Phong, cuối cùng là Vũ Điệp.

Đối mặt với tình hình này, Thiên Tà tông chủ Mã Vũ Đào giận tím cả người, lớn tiếng mắng:

- Ngũ Sắc Thiên Vực tạp chủng, có ngon thì đao thương rõ ràng một phen cao thấp, đừng chơi những thứ thủ đoạn nham hiểm không ra gì cả này.

Triệu Ngọc Thanh hiểu rõ tâm tình của ông, an ủi:

- Tông chủ chớ có rối loạn, chúng ta cần phải cẩn thận mới có thể ứng phó với loại địch nhân âm hiểm như vậy.

Tân Nguyệt chuyển đến bên người Mẫu Đơn, hỏi lại:

- Có biện pháp nào có thể phá giải sự ẩn thân của bọn họ không?

Mẫu Đơn trầm ngâm nói:

- Biện pháp thì có bất quá hiệu quả rất thấp, không đáng để thử qua.

Phỉ Vân nói:

- Tình thế hiện nay chúng ta bất lợi, nếu không thể phá giải thuật ẩn thân của địch nhân, chúng ta sẽ bị người ta hạn chế mọi chỗ.

Khiếu Thiên nói:

- Thuật ẩn thân biến hóa quỷ dị, rất khó phá giải hoàn toàn.

Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm lên tiếng:

- Kế sách hiện nay chúng ta chỉ có thể đề cao cảnh giác, để Thiên Lân nghĩ cách tìm ra địch nhân.

Lâm Y Tuyết ảo não nói:

- Nếu có cha ta ở nơi này thì tốt rồi, Âm Dương pháp giới của cha có thể khiến người ta không thể nào ẩn mình được.

Dao Quang nói:

- Muốn phá giải thuật ẩn thân của những người này thật ra không khó, Thiên Lân có thể làm được, điểm khó thực sự chính là Thiên Lân không thể cùng lúc đó truyền tin tức vào trong não của mỗi người chúng ta.

Thiên Lân nghe vậy, tâm niệm hơi động, như có lĩnh ngộ lên tiếng:

- Đừng gấp, ta có thể thử qua, nói không chừng có chuyện bất ngờ phát sinh.

Mọi người nghe vậy đều hơi kinh ngạc, nhìn lại Thiên Lân, phát hiện hắn đã nhắm chặt hai mắt, bắt đầu tĩnh tâm phân tích chung quanh. Một phen yên lặng, chín đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực không thấy tung tích, chỉ có Tây Bắc Cuồng Đao, Tứ Dực thần sứ và Ứng Thiên Cừu ở xa xa quan sát. Đương nhiên, Trương Phàm và Phong U cũng quan sát động tĩnh phía bên này, chỉ có điều hai người ẩn mình rất kỹ, hoàn toàn không khiến mọi người chú ý.

Trong gió tuyết, có một kết giới đặc thù không hề có chút khí tức nào cả. Lúc này, Xà Ma và các cao thủ đang ở trong kết giới, thương nghị đối tượng đánh lén lần tới.

- Xà Ma đại nhân, địch nhân tộng cộng có hai mươi ba người, nếu chính diện xung đột đối phương thì vô cùng bất lợi.

Người đầu tiên mở miệng chính là Vân Cơ, cô ta tâm cơ thâm trầm, là người rất có mưu lược. Lam Phát Ngân Tôn cười lạnh, châm chọc:

- Hiện nay phe ta thế lực hùng hậu, nếu không đánh mà bỏ chạy sợ là sẽ bị người ta xem thường.

Xà Ma hừ khẽ một tiếng, biết Lam Phát Ngân Tôn có ý châm chọc, lập tức dựng đứng chân mày, quát lên:

- Được rồi, đây mới chỉ là bắt đầu, chúng ta làm sao có thể chịu yếu được. Bây giờ mọi người hãy thương nghị qua xem bước tiếp theo chúng ta phải đánh lén những người nào.

Hằng Giang đảo tròn mắt, khẽ nói:

- Địch nhân số lượng không ít, nhưng thực lực mạnh yếu không đều, chúng ta trước hết có thể thu thập những người thực lực hơi yếu, từ đó có khí thế đè ép bọn họ.

Viên Quang nói:

- Hằng Giang có lý, chúng ta lần này phải né nặng tìm nhẹ, trước tiên loại trừ một bộ phận địch nhân sau đó mới bàn tiếp những chuyện tiếp theo.

Xà Ma gật đầu đồng ý, ánh mắt nhìn Bạch Đầu Thiên Ông cất tiếng hỏi:

- Ngươi đến đây lâu nhất, ngươi thấy trong nhóm địch nhân thì tám người yếu nhất là ai?

Bạch Đầu Thiên Ông trầm ngâm một lúc, chỉ về phía cao thủ Đằng Long cốc nói:

- Theo ta hiểu được, Lâm Y Tuyết, Giang Thanh Tuyết của Dịch viên thực lực yếu nhất, tiếp đến là Tiết Phong, Cơ Tuyết Ny của Ly Hận thiên cung, Đông Quan Thành cùng với Thiên Lân, Vũ Điệp và Tân Nguyệt.

Xà Ma quan sát tám người Bạch Đầu Thiên Ông chỉ mặt, điềm nhiên nói:

- Thiên Lân và Tân Nguyệt có phần cổ quái, chúng ta đổi sang hai người khác.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao nói:

- Thế thì đổi thành Thiên Tà tông chủ Mã Vũ Đào và Ly Hận thiên tôn Công Dương Thiên Tung tốt hơn. Hai người này tuy là chủ nhân của một phái nhưng tư chất hữu hạn, không có bản lãnh lắm.

Xà Ma suy tính một lúc, gật đầu nói:

- Được, cứ như lời ngươi nói, chúng ta bắt đầu phân chia nhân sự, tận hết khả năng đánh địch nhân trọng thương.

Hắc Kim Cương là thẳng thắn nhất, lớn tiếng nói:

- Xà Ma đại nhân, ngài trực tiếp phân phối đi, chúng ta không có gì bàn thêm.

Câu này vừa phát ra, Lam Phát Ngân Tôn hơi không vui nhưng lại không hề biểu lộ gì cả.

Xà Ma quan sát mọi người một lúc, thấy ai cũng không nói gì, vẻ mặt hơi mỉm cười điềm nhiên nói:

- Nếu mọi người không có ý kiến gì cả, ta bắt đầu phân phái nhiệm vụ. Trước hết, Bàng Phi chịu trách nhiệm thu thập Đông Quan Thành đã bị hủy diệt thân thể huyết nhục. Hằng Giang đối phó Giang Thanh Tuyết, Hắc Kim Cương đối phó Lâm Y Tuyết, Viên Quang đối phó Cơ Tuyết Ny, Cuồng Đao phụ trách Mã Vũ Đào, Thiên Ông đối phó Công Dương Thiên Tung, Ngân Tôn chịu trách nhiệm Tiết Phong, ta đi thu thập Vũ Điệp đã bị thương. Phân công như vậy rồi, mọi người có bàn luận gì thêm không?

Mọi người không nói, nhất trí đồng ý, như vậy là đợt đánh lén thứ hai sắp sửa bắt đầu.

Giữa không trung, Thiên Lân nhắm mắt ngưng thần gia tăng Băng Thần quyết đến một cảnh giới kỳ diệu, yên lặng quan sát động tĩnh chung quanh. Ban đầu, chung quanh yên lặng như tờ, không tìm được bất kỳ chút khác thường nào. Điều này khiến Thiên Lân hơi kỳ quái, vội vàng phát xuất hàng ngàn luồng sóng thăm dò mới, cẩn thận phân tích từng góc nhỏ khu vực quanh đó. Rất nhanh, một số tin tức yếu ớt khiến Thiên Lân phải để ý, hắn tăng thêm độ lớn của sóng thăm dò, cuối cùng bắt chặt được một khu vực đặc thù. Thiên Lân có phần cao hứng. Nhưng ai ngờ đúng lúc này, Xà Ma phát xuất mệnh lệnh đánh lén, tám đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực đồng thời xuất kích, dùng phương thức âm thầm nhắm thẳng đến tám người thực lực hơi yếu của phe Đằng Long cốc để triển khai công kích. Thông qua sức mạnh thăm dò của Băng Thần quyết, Thiên Lân nhạy bén nắm bắt được một số tin tức này, liền vội vàng lợi dụng phương pháp phân chia ý niệm để phát xuất ảnh cáo, đem điều muốn biểu đạt đưa vào trong dòng ý thức đồng thời truyền vào trong não của hai mươi hai vị cao thủ của phe Đằng Long cốc, từ đó chuyển lại thành âm thanh để đạt mục đích nhắc nhở. Loại phương pháp này thực ra không có gì thần kỳ, nhưng Thiên Lân trước nay chưa từng thử qua, vì thế lúc vừa rồi không nhớ được. Hiện nay, Thiên Lân vừa phân tích động thái của địch nhân, vừa tùy lúc phát xuất tín hiệu, tận hết khả năng nắm vững và suy đoán hành động kế tiếp của địch nhân, cung cấp tin tức toàn diện hơn, hỗ trợ cao thủ phe Đằng Long cốc có thể phòng ngự đến mức hoàn mỹ nhất. Do được Thiên Lân nhắc nhở, cao thủ phe Đằng Long cốc sắp xếp đâu vào đất, xem ra tán loạn nhưng thật bên trong đã ngầm liên thông khí thế, khi tám đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực đồng thời xuất hiện, cao thủ phe Đằng Long cốc đã sớm có kế sách phân công người thật tốt, dùng chiến thuật lấy đông đánh yếu, phát động phản kích mãnh liệt.

Khi đó, Bàng Phi xuất hiện gần Đông Quan Thành thì đã có Hành Hạc sớm chờ đợi đã lâu. Hằng Giang và Hắc Kim Cương vốn muốn thu thập Lâm Y Tuyết và Giang Thanh Tuyết thì gặp phải phản kích của Dao Quang và Khiếu Thiên. Viên Quang đối phó Cơ Tuyết Ny liền gặp phải Phương Mộng Như hỗ trợ, Tuyết Ẩn Cuồng Đao đánh lén Mã Vũ Đào liền gặp phải Băng Tuyết lão nhân đánh lén ngược lại. Còn lại Bạch Đầu Thiên Ông nghênh chiến Công Dương Thiên Tung thì có Tân Nguyệt đột ngột xông đến, Lam Phát Ngân Tôn đối phó Tiết Phong thì Phỉ Vân và Hoa Hồng công kích từ hai bên. Xà Ma đánh lén Vũ Điệp thì Triệu Ngọc Thanh đột nhiên xuất hiện, lập tức phá loạn kế hoạch của Xà Ma, khiến cho Ngũ Sắc Thiên Vực vốn tự cho là kế hoạch đánh lén hoàn mỹ đã trở thành tình hình giao tranh chính diện. Phát hiện tình hình không ổn, Xà Ma rống to một tiếng, quyết định thật nhanh chọn cách né tránh, nhưng Triệu Ngọc Thanh cứ cuốn lấy, không cho lão bất cứ cơ hội nào bỏ chạy.

Đến lúc này, Xà Ma muốn thoát khỏi Triệu Ngọc Thanh rõ ràng không dễ dàng lắm, cuộc chiến đấu loanh quanh giữa hai bên lập tức chuyển thành đấu thẳng. Thân là kẻ mạnh của Ngũ Sắc Thiên Vực, thực lực Xà Ma vượt hẳn Lam Phát Ngân Tôn và Bạch Đầu Thiên Ông. Một khi lão nổi cơn tức giận, sẽ ra tay vô cùng tàn nhẫn, đó là điểm vô cùng kinh khủng. Nhưng điều khiến cho Xà Ma phải kinh hãi, Triệu Ngọc Thanh đỡ lấy một chưởng của Xà Ma, hai bên tuy cùng thối lui lại nhưng từ tình hình lúc đó mà xét, Triệu Ngọc Thanh rõ ràng chiếm được ưu thế. Điều này khiến cho Xà Ma khó mà tin được. Bứt mình lùi lại, miệng Xà Ma phát ra tiếng kêu bén nhọn, đó chính là có ý ra hiệu rút lui. Triệu Ngọc Thanh sắc mặt nghiêm nghị, trong lòng biết Xà Ma một khi bỏ chạy được chắc chắn sẽ khiến thiên hạ nguy hại, vì thế ông như bóng với hình, ý thức bắt chặt lấy Xà Ma, khiến lão không thể trốn đi đâu được.

Chuyển biến thân pháp, thay đổi tần suất, Xà Ma liên tục thay đổi cả chục loại hình thức, nhưng cuối cùng đều không thoát khỏi Triệu Ngọc Thanh, điều này khiến trong lòng lão dâng lên một chút lạnh lẽo. Trước đây, Xà Ma luôn tự phụ hơn người, cho là thế gian tìm không được mấy người là đối thủ. Nhưng hiện nay, lão vừa mới vào nhân gian liền gặp phải uy thế như vậy, điều này khiến lão tức giận lại không tránh khỏi thất kinh. Nhìn vào trong mắt của Xà Ma, Triệu Ngọc Thanh thần quang tụ lại, trầm giọng nói:

- Với chút tu vi như ngươi mà cũng dám đến nhân gian càn rỡ.

Xà Ma nghe vậy nổi nóng, rống lên:

- Câm miệng, ngươi chớ vội đắc ý. Hươu chết về tay ai còn chưa chắc chắn.

Triệu Ngọc Thanh lạnh lùng tàn khốc nói:

- Phải vậy chăng? Thế thì ngươi hãy nhìn cho cẩn thận.

Cổ tay chuyển động, ngón tay chỉa về phía trước, chỉ một chiêu đơn đơn giản giản Nhị Long Đoạt Châu đã nhắm thẳng vào mắt của Xà Ma. Gào lên một tiếng, Xà Ma tay trái dựng đứng, xuất chiêu Lực Phách Hoa Sơn, chưởng lực phát xuất một lưỡi đao sáng màu xanh lục chém thẳng vào ngón tay của Triệu Ngọc Thanh. Bật cười kỳ dị, Triệu Ngọc Thanh không hề né tránh, hai ngón tay nhìn có vẻ chậm rãi đột nhiên rực sáng lên, lập tức phá vỡ con đao sáng của Xà Ma, ép thẳng đến mặt của lão. Xà Ma thất kinh la lên một tiếng, tay phải kéo xéo vào trong vừa hay ngăn được hai ngón tay của Triệu Ngọc Thanh, cả người lập tức bị hất bay đi cả vài chục trượng, quanh người ánh xanh lục lấp lánh không ngừng. Bật cười lạnh lẽo, Triệu Ngọc Thanh chớp mắt đã đến, tay trái gập lại duỗi ra phát xuất một làn sáng màu đỏ rực hóa thành một con rồng lửa xuất hiện trên đầu của Xà Ma. Cảm ứng được luồng long khí đó, Xà Ma lập tức trợn tròn mắt, cả người lập tức trở nên nóng nảy, toàn thân phát ra khí hung tàn mà tà ác lạnh lùng. Triệu Ngọc Thanh đột nhiên ngừng lại, ánh mắt kinh dị nhìn Xà Ma, mơ hồ cảm ứng được có mấy phần không ổn.

Lúc này, khu vực lân cận truyền đến tiếng la thất thanh, tiếng rống và tiếng kêu thê thảm, có của cao thủ phe Đằng Long cốc, cũng có của cường địch Ngũ Sắc Thiên Vực, xem ra hai bên đều không hề chiếm được ưu thế lớn nào cả. Ngửa mặt gào thét, thân thể Xà Ma xuất hiện một số biến đổi, đang dần dần bành trước hệt như đang hóa thân thành rắn. Ở xa xa, Lam Phát Ngân Tôn phát hiện Xà Ma biến hóa, lập tức bỏ qua Tiết Phong, Phỉ Vân và Hoa Hồng, dời ngang vài chục trượng xuất hiện bên cạnh Xà Ma, lên tiếng nhắc nhở:

- Chớ nên lỗ mãng, không đáng liều chết với bọn họ lúc này.

Xà Ma vẻ mặt hơi động, có phần chần chừ, nhìn Lam Phát Ngân Tôn giây lát, vẻ nóng nảy dần dần mất đi, thân thể từ từ khôi phục lại hình dáng trước đó.

Triệu Ngọc Thanh ngầm nuối tiếc, biết Xà Ma đã nảy ý bỏ đi, muốn hết sức giữ lão lại thì rõ ràng là không hề dễ dàng chút nào. Duy chỉ cố hết sức loại trừ vây cánh của lão để tước bớt thực lực của Ngũ Sắc Thiên Vực mà thôi. Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc Thanh đột nhiên lớn giọng nói:

- Toàn lực tiến công, không bỏ qua cho một địch nhân nào.

Hừ giận một tiếng, Xà Ma nói:

- Muốn ỷ nhiều hiếp ít, ta sẽ không cho các ngươi được thắng. Các tướng nghe lệnh, nhanh chóng đi liền.

Lập tức, cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực chia nhau rời đi, ai nấy tận hết toàn lực, không bao lâu đã biến mất toàn bộ trong gió tuyết.

Bật cười ha hả, Xà Ma hận thù nói:

- Triệu Ngọc Thanh, chuyện này còn chưa kết thúc đâu, ta sẽ khiến các ngươi hối hận …

Hình bóng nghiêng ngả, Xà Ma và Lam Phát Ngân Tôn liền biến mất.

Triệu Ngọc Thanh không hề truy kích, lạnh lùng đáp:

- Ta chờ các ngươi.

Bốn bề, mọi người hội tụ lại, vẻ mặt có mấy phần đau thương.

Triệu Ngọc Thanh thu lạnh vẻ lạnh lẽo trên mặt, khẽ hỏi:

- Tình hình như thế nào?

Hàn Hạc cay đắng đáp:

- Thực lực của địch nhân vượt ngoài dự tính, Đông Quan Thành của Thiên Tà tông cuối cùng đã chịu kiếp này.

Triệu Ngọc Thanh khẽ thở dài, hỏi lại:

- Những vị khác như thế nào?

Phương Mộng Như trả lời:

- Vũ Điệp và Tiết Phong bị thương không nhẹ, Mã tông chủ và thiên tôn cũng bị thương.

Dao Quang nói:

- Về phía Ngũ Sắc Thiên Vực, Bàng Phi, Hắc Kim Cương, Hằng Giang đều bị thương nhưng hoàn toàn không nghiêm trọng.

Giang Thanh Tuyết lo lắng:

- Lần này Xà Ma đã xuất hiện, lại dẫn theo năm đại cao thủ, phải nói là uy hiếp rất lớn. Nếu không thể sớm tảo trừ bọn chúng, cuối cùng chúng ta sẽ nuốt quả đắng.

Mẫu Đơn nói:

- Với hiểu biết của ta về Xà Ma, lão ta là người có lòng ghen ghét mạnh mẽ. Hiện nay rất có khả năng lão ta đang ở quanh đây quan sát chúng ta, chuẩn bị cho lần đánh lén thứ ba.

Lâm Y Tuyết kinh ngạc nói:

- Nói như vậy, chúng ta phải vô cùng cẩn thận.

Khiếu Thiên nói:

- Theo tình hình giao chiến vừa rồi, cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực hoàn toàn có thực lực chuẩn bị cho một đợt công kích nữa, chúng ta đúng là phải đề cao cảnh giác.

Phỉ Vân cười khổ nói:

- Loại địch nhân khi có khi không, không hề giao tranh chính diện thì không dễ dàng để phòng bị.

Triệu Ngọc Thanh hơi cau mày, quét mắt qua những người có mặt, cuối cùng dừng lại ở Thiên Lân hỏi:

- Con có kế sách ứng phó nào không?

Thiên Lân không hề trả lời liền, suy nghĩ rất lâu rồi trả lời:

- Địch nhân Ngũ Sắc Thiên Vực đến Băng Nguyên không có trụ sở cố định, chúng ta tìm kiếm bọn họ rất khó khăn. Chỉ có Hồng Vân Ngũ Thải Lan là đầu mối, chúng ta có thể từ phương diện này mà ra tay.

Giang Thanh Tuyết nghe xong ý kiến của Thiên Lân liền cau mày nói:

- Câu này của đệ tuy có đạo lý nhất định, nhưng lại không giải quyết được vấn đề trước mắt.

Thiên Lân nói:

- Với tình hình trước mắt của chúng ta, ngoại trừ phòng ngự bị động ra, chỉ có thể nghĩ cách phong ấn Hồng Vân Ngũ Thải Lan, không cho địch nhân cơ hội tiến vào.

Hoa Hồng phản bác lại:

- Hồng Vân Ngũ Thải Lan được xưng tụng là phòng ngự mạnh nhất, căn bản không có cách nào phong ấn.

Thiên Lân bật cười kỳ lạ, hơi tà mị đáp lại:

- Phương thức phong ấn có rất nhiều loại, biện pháp thông thường không làm được, chúng ta hãy đổi sang một loại phong ấn đặc thù.

Hoa Hồng nghi hoặc nói:

- Phong ấn đặc thù? Ví dụ như thế nào?

Thiên Lân bật cười thần bí, bay đến gần Hồng Vân Ngũ Thải Lan, không nhanh không chậm đáp:

- Phương thức đơn giản nhất ví dụ như dùng một ngọn núi băng để đè lên nó …

Còn đang nói, toàn thân Thiên Lân ánh trắng hội tụ, Băng Thần quyết chớp mắt đã phát xuất đến cực hạn, chốc lát đã ngưng tụ được một ngọn núi băng to nhỏ chừng vài dặm, từ không trung hạ xuống lập tức nuốt chửng Hồng Vân Ngũ Thải Lan vào bên trong. Hoa Hồng thấy vậy ngạc nhiên nói:

- Như vậy cũng được sao?

Thiên Lân từ chối trả lời thẳng hỏi ngược lại:

- Nàng thấy thế nào?

Hoa Hồng trừng Thiên Lân một cái, hừ giọng nói:

- Ta thấy ngươi đang lãng phí tinh lực.

Thiên Lân cười đáp:

- Thực ra đây chỉ là bước đầu, tiếp theo ta có một biện pháp vô cùng hữu hiệu, có thể lập tức hủy diệt Hồng Vân Ngũ Thải Lan.

Câu này vừa nói ra, không ít người đồng thanh hỏi lại:

- Thật sao?

Thiên Lân thôi cười, nghiêm mặt nói:

- Chuyện này ta đã suy tưởng rất lâu mới nghĩ ra biện pháp, tuyệt đối có thể lập tức hủy diệt Hồng Vân Ngũ Thải Lan.

Hàn Hạc quan sát vẻ mặt của Thiên Lân, thấy hắn không có vẻ gì nói hoang đường, nhịn không được thúc giục:

- Nếu là như vậy, con hãy nhanh chóng thi hành để sớm hủy diệt món đồ chơi quỷ quái này.

Thiên Lân gật khẽ, ánh mắt quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Tân Nguyệt và Ngọc Tâm, trầm giọng nói:

- Muốn hủy diệt Hồng Vân Ngũ Thải Lan, ta cần Tân Nguyệt và Ngọc Tâm hỗ trợ, nhờ vào thần lực không gì chống nổi của Thiên Ly thần kiếm và Tàn Tình kiếm mới có thể hủy diệt nó được.

Ngọc Tâm và Tân Nguyệt đưa mắt cho nhau, hai người nhẹ nhàng bay ra đến bên Thiên Lân, chờ đợi mệnh lệnh của hắn. Mọi người nghe vậy làm theo, ai nấy lùi lại, ở tại chỗ chỉ còn Thiên Lân, Ngọc Tâm và Tân Nguyệt. Ngưng thần tĩnh khí, Thiên Lân vẻ mặt tuấn tú có mấy phần tự tin, yên yên lặng lặng đứng ở nơi đó. Ngọc Tâm và Tân Nguyệt im lặng không nói, ánh mắt nhu hòa nhìn Thiên Lân, phảng phất quên bản thân lẫn tất cả mọi thứ xung quanh, vào thời khắc này đây, phảng phất thời gian như ngừng lại.

Làm người quan sát, Tây Bắc Cuồng Đao, Tứ Dực thần sứ, Ứng Thiên Cừu đều không biết Thiên Lân đang làm gì cả, mà Trương Phàm, Phong U ẩn mình ở trên tầng mây lại càng hiếu kỳ, ai cũng đang mong chờ chuyện sắp sửa phát sinh. Cũng đúng lúc đó, mấy người Xà Ma ẩn mình quanh đó đang phân tích tình thế trước mắt, có phần lo lắng đối với cử động của Thiên Lân. Trước đây, Xà Ma hạ lệnh rút lui chỉ là một kế sách của lão, hy vọng cao thủ Băng Nguyên có thể buông lỏng cảnh giác, sau đó mới phát động đợt đánh lén thứ ba. Ai ngờ Mẫu Đơn và Hoa Hồng hiểu rất rõ Xà Ma, lập tức đưa ra cảnh cáo, khiến cho cao thủ phe Đằng Long cốc đều cảnh giác. Thấy vậy, Xà Ma tức giận vô cùng dự tính rút lui hoàn toàn. Ai ngờ vào lúc đó, Thiên Lân đột nhiên nói ra điều kinh người, bảo có thể hủy diệt Hồng Vân Ngũ Thải Lan, điều này khiến cho cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực lập tức thất kinh. Thân là Khai Nguyên sứ giả và Khai Lộ tiên phong của Ngũ Sắc Thiên Vực, mấy người Xà Ma tuy đều không hề mong ước tiến vào trong Hồng Vân Ngũ Thải Lan để trở thành con rối của Ngũ Sắc Thần Vương, nhưng đối với món vũ khí sắc bén có nhiều phần thắng Hồng Vân Ngũ Thải Lan này, bọn họ lại có trách nhiệm không thể không bảo vệ được. Hiện nay, Thiên Lân muốn hủy diệt nó, mấy người Xà Ma tự nhiên không thể ngồi yên không lý gì đến.

- Nói đi, mọi người có kế sách ứng phó thế nào?

Giọng không cam lòng, Xà Ma có cảm giác bị người kiềm chế. Lam Phát Ngân Tôn nhìn Thiên Lân ở bên dưới, nhẹ giọng nói:

- Thà tin là có, không thể không tin được. Chúng ta tốt nhất là ra mặt ngăn cản.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao nói:

- Lúc này sức chú ý của mọi người đều tập trung ở Thiên Lân, đối với chúng ta là cơ hội tuyệt vời để đánh lén.

Mọi người nghe vậy đều đồng ý, thấy suy đoán của Tuyết Ẩn Cuồng Đao rất có đạo lý.

Xà Ma liếc mọi người, cất tiếng hỏi:

- Nói như vậy, mọi người đều tán đồng phát động đánh lén lần thứ ba?

Câu này vừa phát ra, chung quanh liền lặng yên, rõ ràng đa số người đều đồng ý. Hiểu được lòng của mọi người rồi, Xà Ma nói:

- Nếu là như vậy, thế thì chúng ta …

- Xà Ma đại nhân chớ nóng nảy, ta thấy làm như vậy hoàn toàn không thuần lý trí.

Không hề hoang mang, Bạch Đầu Thiên Ông cắt đứt lời nói của Xà Ma. Hừ khẽ một tiếng, Xà Ma hỏi lại:

- Nghe giọng của ngươi thì ngươi có kế sách còn tốt hơn?

Bạch Đầu Thiên Ông khóe miệng hơi nhếch lên, cười mà như không trả lời:

- Chúng ta thực ra có thể phân binh thành hai cánh, sử dụng kế dương đông kích tây.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao kinh ngạc nói:

- Cái gì gọi là dương đông kích tây?

Bạch Đầu Thiên Ông giải thích:

- Trước hết, chúng ta lưu lại một bộ phận người ở đây, thỉnh thoảng phát động vài lần đánh lén để kiềm chế những người này. Kế đến, chúng ta phái ra một bộ phận người chạy đến Đằng Long cốc, lập tức hủy diệt được sào huyệt của bọn họ, dùng một chiêu rút củi dưới đáy nồi.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao chần chừ đáp:

- Nghe ra cũng không tồi, nhưng tỷ lệ thành công được bao nhiêu?

Bạch Đầu Thiên Ông phân tích:

- Theo tình hình trước mắt, Đằng Long cốc đã phái xuất các cao thủ, người lưu lại trong cốc tất chỉ là một số hạng không có năng lực, vừa hay cho chúng ta cơ hội lợi dụng.

Lam Phát Ngân Tôn tán đồng:

- Câu này có lý, chúng ta có thể từ đây tìm được điểm đột phá, lập tức tiêu diệt thế lực Băng Nguyên này.

Xà Ma trầm tư một lúc, thấy Bạch Đầu Thiên Ông phân tích rất có lý, tán đồng:

- Được, chuyện này giao cho Thiên Ông phụ trách, ngươi dự tính phân phái nhân thủ nơi này thế nào?

Bạch Đầu Thiên Ông trầm ngâm nói:

- Nếu như Xà Ma đại nhân thấy đúng, ta dự tính để Cuồng Đao và Ngân Tôn cùng ta đi. Nơi này để Xà Ma đại nhân phụ trách, ngài thấy thế nào?

Xà Ma nghĩ lại, đề nghị:

- Để đảm bảo tận hết khả năng hoàn thành nhiệm vụ, ta dự tính để Viên Quang đi theo cùng với các ngươi.

Bạch Đầu Thiên Ông nghe vậy trong lòng cười lạnh, vẻ mặt lại như nịnh nọt đáp:

- Xà Ma đại nhân suy tính thật chu toàn, chúng ta nhất định sẽ tận hết sức lực.

Xà Ma gật khẽ, nhỏ giọng nói:

- Đi đi, nhớ phải cẩn thận.

Bạch Đầu Thiên Ông vâng một tiếng, sau đó liền xoay mình rời đi. Lam Phát Ngân Tôn và Tuyết Ẩn Cuồng Đao theo sát phía sau, chỉ có Đoạn Nhận Tàn Thần Viên Quang hơi chậm một bước, trước khi rời đi còn liếc Xà Ma một cái, rồi mới theo sau.