Thất Giới Hậu Truyện

Chương 562: Thù tử bác kích – Tranh đấu quyết tử - phần 3




Vừa bắt đầu, Tam trưởng lão khi tiếp xúc với những con thú lạ thượng cổ, trong lòng có mấy phần khinh thường, cho là bọn chúng ngoại trừ da dày thịt nhiều cùng với thân pháp linh xảo ra cũng không có gì đáng nói đến. Hiện nay, sau một phen tiếp xúc, Tam trưởng lão mới cảm nhận sâu sắc sự đáng sợ và tàn nhẫn của những con thú lạ thượng cổ này. Bọn chúng không những có cơ trí hơn người, lại thiện nghệ ẩn giấu thực lực, biết vận dụng mưu lược, so với con người phải nói là không hề thua kém chút nào. Ngoài ra, những con thú lạ thượng cổ này tâm trí kiên định, thủ đoạn tàn nhẫn, có quyết tâm thề không đạt được mục đích sẽ không dừng tay.

Bình tâm mà nói, luận về thực lực thì từng con thú lạ thượng cổ đấu đơn độc cũng quyết không hề thua kém Tam trưởng lão và Băng Tuyết lão nhân. Đối mặt với địch nhân như vậy, hơn nữa còn là dùng một địch bốn, Tam trưởng lão phải đối mặt với áp lực cực lớn, điều đó có thể nghĩ ra được. Hơn nữa, những con thú lạ thượng cổ trước mắt đã khổ chiến cả một đêm, sớm mất đi tính nhẫn nại, từng con một đều lộ ra tính hung dữ, phương thức tiến công điên cuồng mà cố chấp, hoàn toàn là dùng cứng đấu cứng, nhanh chóng đánh bị thương Tam trưởng lão, khiến lão chìm vào tình cảnh khốn khổ.

Bật cười khổ sở, Tam trưởng lão trong lòng có phần phiền muộn não nuột. Nếu tiếp theo cứ như tình trạng này mà tới, cái chết là chuyện không thể nào tránh khỏi được. Nghĩ đến điều này, Tam trưởng lão có một cảm giác đau thương tang tóc, vài trăm năm trấn thủ Thiên Hoa động phủ, hiện nay vừa quay lại trần thế đã đối mặt với cái chết, điều này làm sao không khiến cho ông cảm thấy thất vọng được. Khẽ thở dài một tiếng, Tam trưởng lão liếc qua tình hình, thấy những người khác cũng rơi vào tình cảnh khốn khổ, trong lòng lập tức có quyết định. Tung mình lùi lại, kêu lên một tiếng dài như rồng ngâm. Tam trưởng lão lập tức bỏ hết mọi tạp niệm, toàn thân ngập tràn khí thế dũng cảm ra trận, không sợ gì cả. Thời khắc đó, Tam trưởng lão đã hạ quyết tâm rồi. Nếu như không còn chọn lựa nào cả, thay vì ai oán phiền muộn, chi bằng thản nhiên đối mặt, cũng thể hiện được hào tình tráng khí không hề sợ sống chết của môn hạ Đằng Long cốc.

- Đến đây, muốn nuốt chửng ta, các ngươi cũng phải trả giá đắt lắm mới được.

Xoay mình bay lên, trường kiếm vút tận tầng mây, làn kiếm trắng tinh lóng lánh tầng tầng hội bao quanh người của Tam trưởng lão hệt như một vòng sáng, hướng thẳng đến một trong những con thú lạ.

Gầm giận một tiếng, con thú lạ đó không hề rút lui, tung mình phóng thẳng về phía trước, chớp mắt đã va chạm với Tam trưởng lão. Lập tức, ánh sáng lóe ra chung quanh, tiếng sấm kinh hồn, tiếng gầm rống điếc tai vang tận tầng mây cùng với sương khói cuồn cuộn tản ra chung quanh. Trong sương mù, một bóng người bay ngược trở về cùng với tiếng kêu to chói tai, máu tươi chói mắt tuôn trào, đó chính là con thú lạ, xem ra đã bị thương không nhẹ. Giữa chiến trường, Tam trưởng lão sau khi đánh địch nhân trọng thương rồi, bản thân cũng bị phản lực cực lớn, bị hất lùi lại vài trượng, vẻ mặt tái xanh.

Lúc này, ba con thú lạ còn lại thừa cơ đánh lén, từ ba hướng khác nhau triển khai tiến công hệt như ba con gió lốc cùng với uy thế nghiêng trời lệch đất ập thẳng đến Tam trưởng lão. Thấy tình hình như vậy, Tam trưởng lão cau chặt mày, ánh mắt lạnh như băng, trường kiếm trong tay đột nhiên giơ cao, tập trung sức mạnh cả đời vào trong kiếm này, bộc phát ra cột kiếm rực rỡ chém thẳng xuống địch nhân ở hướng chính diện. Thời khắc đó, Tam trưởng lão không hề né tránh mà chọn lựa phương thức cá chết cũng phá rách lưới, đem tinh lực tập trung vào một địch nhân, thà rằng ngọc nát cũng không hề né tránh.

Công kích nhanh chóng ập đến, ba cơn gió lốc gào thét xông đến, ngoại trừ mặt chính diện bị một cột kiếm đến vài trăm trượng chém vỡ ra, còn lại hai cơn lốc kia lập tức cắn nuốt lấy thân thể của Tam trưởng lão. Rên lên một tiếng, máu tươi như mưa. Tam trưởng lão thân thể run rẩy kịch liệt, hàm răng gõ rào rào, ông đang cố nén cơn đau đến tận tâm can, ánh mắt toát ra sự hận thù kinh người. Lúc này, hai cơn gió lốc đang đồng thời tác dụng lên thân thể Tam trưởng lão, không những phá hủy cơ thịt thân thể của ông, còn muốn cướp đoạt lấy thân thể nữa. Ở trong hoàn cảnh như vậy, Tam trưởng lão không hề sợ sệt, tay phải nắm chắc trường kiếm, đang nỗ lực quay ngược mũi kiếm về đâm thẳng vào tim của bản thân mình. Đó là một quá trình chậm chạp, Tam trưởng lão cũng ba lần thất bại nhưng ông hoàn toàn không chịu thua, cuối cùng mũi kiếm đâm ngập vào trong tim hệt như đâm thủng một quả cầu khí, lập tức kích phát vụ nổ đánh bay cường địch.

Cảnh tượng này người nghe rợn cả mình, thấy mà khiếp cả hồn.

Tam trưởng lão không tiếc dùng phương thức gạch ngói cùng vỡ, cuối cùng cơ thể huyết nhục bị hủy diệt nhưng đã đánh trọng thương bốn địch nhân, tình hình chiến đấu vô cùng thảm thiết kịch liệt. Nhưng chiến đấu hoàn toàn không kết thúc ở đó mà chỉ như mới bắt đầu. Bốn con thú lạ khổ chiến cả đêm, kết quả không thu được gì, sự phẫn nộ trong lòng có thể hiểu được. Cùng kêu to một tiếng, bốn con thú lạ hội tụ lại giữa không trung, ánh mắt tìm kiếm nguyên thần của Tam trưởng lão, nhanh chóng phát hiện được tình trạng thế nào.

Té ra, Tam trưởng lão sau khi làm nổ tung thân thể, nguyên thần gửi vào trong trường kiếm, lúc này đang lơ lửng giữa không trung nên lập tức bị địch nhân phát hiện. Ánh nhạt lóe lên, trường kiếm bay lên, Tam trưởng lão né tránh vòng vây của bốn con thú lạ xuất hiện trên trời cao.

Mất đi cơ thể huyết nhục, Tam trưởng lão hoàn toàn không mất đi lý trí, ông hiểu rõ tình hình bất lợi hiện nay đối với phe Đằng Long cốc, vì thế dự tính kéo dài thời gian, dẫn dụ bốn con thú lạ đi, cố hết khả năng giảm thiểu nguy cơ cho bốn người còn lại.

Suy xét như vậy vô cùng chính xác, nhưng Tam trưởng lão đã coi thường trí tuệ của địch nhân, nhất cử nhất động của ông đều không che khỏi mắt của địch nhân, bốn con thú lạ bỏ đi truy đuổi, quay về bay thẳng đến Băng Tuyết lão nhân.

Thấy tình hình như vậy, Tam trưởng lão kinh hãi tức giận vô cùng, vội vàng nhanh chóng hạ xuống, triển khai đánh chặn.

Bật cười âm hiểm, một con thú lạ dùng tiếng người rõ ràng nói:

- Ngươi bị lừa rồi.

Nghe vậy chấn động, Tam trưởng lão muốn né tránh, đáng tiếc đường lui đã sớm bị ba con thú lạ bịt kín rồi.

Thăm dò qua tình hình chung quanh mình, Tam trưởng lão phát hiện bốn con thú lạ đã liên thủ bố trí một kết giới kín bưng bao vây chặt chẽ ông vào trong đó, không cho ông ta bất kỳ cơ hội nào để bỏ chạy. Đối với tình hình này, Tam trưởng lão không hề do dự, nhanh chóng triển khai phản kích, lợi dụng trường kiếm để áp dụng đặc tính dùng điểm đánh vào mặt, ý đồ muốn đột phá vòng vây. Nhưng bốn con thú lạ quyết tâm phải thắng, bọn chúng làm sao có thể dễ dàng để Tam trưởng lão bỏ chạy được, tự nhiên cực lực ngăn chặn, hai bên lập tức rơi vào cục diện giằng co.

Đúng lúc này, Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão và Từ Tĩnh đột nhiên xuất hiện, mang đến một tia hy vọng sống sót cho phe Đằng Long cốc. Nhị trưởng lão bay thẳng đến Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão bay đến Băng Tuyết lão nhân, Từ Tĩnh thì bay tới Triệu Ngọc Thanh. Sự xuất hiện của ba người lập tức khiến cả chiến trường chú ý, con chim lạ ba đầu giữa không trung gầm nhẹ một tiếng, lập tức ba con thú lạ đang giao chiến bay ra, mỗi con tiến đến ngăn chặn một người. Trong đó, bốn con thú lạ bao vây quanh Tam trưởng lão phân ra hai con để ngăn chặn Nhị trưởng lão và Từ Tĩnh. Ba con thú lạ bao vây Băng Tuyết lão nhân cũng phân ra một con ngăn cản lấy Tứ trưởng lão, chiến sự hai bên đột nhiên nổi lên.

Nhìn thấy ba người xuất hiện, Băng Thiên tinh thần chấn động, vừa múa tay phản kích, vừa lớn giọng nói:

- Ngọc Thanh, tình thế nghiêm trọng, chúng ta không thể do dự nữa.

Triệu Ngọc Thanh nghe vậy chấn động, vẻ mặt quái dị trả lời:

- Sư thúc nói rất đúng, chúng ta hãy cùng nhau đối mặt với định mệnh của mình cũng như tai ách khủng khiếp đã định sẵn lần này.

Băng Thiên nói:

- Cũng khiến cho những con súc sinh này được thấy, Đằng Long cốc không dễ chọc vào.

Dứt lời, Băng Thiên thân thể lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện phía sau một con thú lạ, tay phải đánh ra một chưởng âm thầm không một tiếng động áp vào lưng của con thú lạ đó.

- A …

Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên cùng với vạn phần kinh ngạc và không tin được, chỉ chớp mắt đã biến mất trong gió.

Đánh lén của Băng Thiên một chiêu đã thành công, lập tức đánh nát tâm mạch của con thú lạ, đẩy nó vào đất chết. Cũng đúng lúc đó, hai con thú lạ còn lại phát hiện được tình hình này, ào ào phốc thẳng đến con thú lạ đang hấp hối kia, hai ba cái đã xé tan thi thể sắp chết đó. Băng Thiên cau mày, đối với những con thú lạ thượng cổ không chút tình cảm này, trong lòng ông có một tình cảm căm ghét không nói ra lời. Bình tĩnh lại tâm tình, Băng Thiên tiếp tục công kích, chọn lựa một con thú lạ khác làm mục tiêu, nhưng lần này đối phương đã có cảnh giác, hoàn toàn không cho Băng Thiên có cơ hội.

Hừ khẽ một tiếng, Băng Thiên ngạo khí ngập trời, thân là người tuổi lớn nhất, thân phận cao nhất, tu vi thâm hậu nhất trong Đằng Long cốc, Băng Thiên trừ phi bởi vì tình thế bức bách ra, căn bản không thèm ra tay đánh lén. Hiện nay, nếu như cơ hội đã không cho phép, Băng Thiên cũng không còn ý muốn đánh lén, lập tức triển khai công kích chính diện, vững vàng bao vây chặt lấy địch nhân.

Chăm chú nhìn Băng Thiên, con thú lạ đó ánh mắt quỷ bí, thân pháp nhanh như điện chớp, vừa né tránh tiến công của Băng Thiên, vừa phát xuất ra những tiếng kêu trầm thấp. Gần đó, một con thú lạ khác đang giương mắt hổ nhìn Băng Thiên, phối hợp hành động với con thú lạ kia, vào lúc mấu chốt quan trọng sẽ phát động đánh lén Băng Thiên. Xét thấy địch nhân xảo trá, Băng Thiên nhất thời cũng không làm gì được bọn chúng, hai bên lại chìm vào thế giằng co.

Bên này, Triệu Ngọc Thanh sau khi nói chuyện với Băng Thiên rồi, tâm tình có chuyển biến rất lớn, đổi từ phòng ngự sang tiến công, bắt đầu chính diện nghênh chiến địch nhân. Thân là chủ nhân của Đằng Long cốc, Triệu Ngọc Thanh có thực lực đến cảnh giới Thiên Tiên, Đằng Long Cửu Biến của ông uy lực vô cùng, lại rộng lớn tinh thâm, đã từng đấu thẳng với Thái Huyền Hỏa Quy cũng chưa hề thất bại, đem ra đối phó với con thú lạ trước mắt thì tự nhiên là dư dả. Lúc này, Triệu Ngọc Thanh dùng toàn lực để thi triển, chín con rồng vây phủ quanh mình, uy thế của nó khiến người khiếp sợ, dọa cho ba con thú lạ trước mắt vội vàng thối lui, miệng gào thét.

Hừ lạnh một tiếng, Triệu Ngọc Thanh ánh mắt sắc bén như đao, giận dữ trừng ba con thú lạ, hai tay thúc động pháp quyết, đang dần dần ngưng đọng không gian chung quanh, hình thành một kết giới cực nặng nề tác dụng lên người của địch nhân. Chịu phải áp lực, ba con thú lạ để lộ bản tính hung tàn, con nào cũng gào thét với Triệu Ngọc Thanh, phát động công kích nguyên thủy nhất mà đáng sợ.