Thất Giới Hậu Truyện

Chương 660: Vi ái phân ly – Vì yêu mà chia lìa – phần 2




Thở dài thườn thượt, Triệu Ngọc Thanh nói:

- Ra đi cũng chỉ là một loại phương thức, chỉ cần trong lòng có tình yêu, chân trời góc bể cũng như trong gang tấc.

Phương Mộng Như cười mà tan nát cõi lòng, khẽ lẩm bẩm:

- Nói tuy là như vậy nhưng muốn làm đến mức đó lại không hề dễ dàng.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Thời gian sẽ làm mờ nhạt đi tất cả, muội phải học cách quên đi.

Băng Tuyết lão nhân bi thảm nói:

- Đại sư huynh …

Triệu Ngọc Thanh chầm chậm lắc đầu, trầm giọng nói:

- Sư đệ, đây chính là di nguyện của sư phụ, chính là kỳ vọng cả đời của lão nhân gia, chúng ta không nên làm trái.

Băng Tuyết lão nhân rất đau lòng, chần chừ một lúc mới từ từ gật đầu, chọn lựa đồng ý. Phương Mộng Như không nói gì cả, bà chỉ đờ đẫn nhìn Triệu Ngọc Thanh, ánh mắt trống rỗng đầy đau thương.

Thấy Băng Tuyết lão nhân đã gật đầu, Triệu Ngọc Thanh ho khẽ một tiếng, sau khi để mọi người chú ý trở lại rồi, tiếp tục nói:

- Thứ hai, bắt đầu từ ngày hôm nay, chính thức truyền vị trí cốc chủ lại cho Lâm Phàm. Từ bây giờ, hắn chính là cốc chủ của Đằng Long cốc, cần phải kề vai nhận lấy trọng trách bảo vệ Băng Nguyên, duy trì hòa bình nhân gian.

Câu này vừa nói ra, mọi người đều cảm thấy rất kinh ngạc, không ít người còn la lên. Lâm Phàm nghe vậy thất kinh, sau đó lớn tiếng nói:

- Sư tổ, đệ tử tu vi còn nông cạn, lịch duyệt còn chưa đủ, người hay là …

Triệu Ngọc Thanh cắt ngang lời của Lâm Phàm, giọng nghiêm túc đáp:

- Định mệnh như vậy, con không thể nào từ chối được. Còn về tu vi mạnh yếu, đó hoàn toàn không phải điểm quan trọng định thắng thua, quan trọng là con phải kiên định bất di bất dịch.

Lâm Phàm có phần nóng nảy, ánh mắt quay sang nhìn Băng Tuyết lão nhân, toát ra sự khẩn cầu. Băng Tuyết lão nhân chần chừ một lúc, khẽ bảo:

- Đại sư huynh, Lâm Phàm hãy còn là một đứa bé, hắn …

Triệu Ngọc Thanh đáp:

- Trong mắt của trưởng bối, bọn chúng vĩnh viễn là đứa trẻ, nhưng con đường thuộc về bọn chúng, thì bọn chúng cần phải tự mình mà đi thôi. Lâm Phàm đã hai mươi tuổi rồi, hắn có con đường thuộc về hắn, chúng ta chỉ có thể hỗ trợ, không thể cố ý thay đổi con đường cuộc đời của hắn.

Băng Tuyết lão nhân khẽ gật đầu, ánh mắt kỳ dị nhìn Lâm Phàm, không mở miệng thêm nữa. Linh Hoa kéo tay của Lâm Phàm, khẽ bảo:

- Sư huynh gắng lên, muội sẽ vĩnh viễn bầu bạn bên cạnh huynh, cùng huynh bảo vệ gia đình, duy trì hòa bình, xua trừ tà ác.

Lâm Phàm vô cùng cảm động, nghiêm mặt nói:

- Được, ta nhất định sẽ nỗ lực, không phụ lòng mọi người đã xem trọng.

Tiết Phong chúc mừng:

- Tốt lắm, như vậy mới là nam nhi Băng Nguyên, anh hùng Bắc Quốc.

Đồ Thiên, Phỉ Vân mấy người ào ào đến chúc mừng, mọi người trong lòng dâng lên một bầu nhiệt huyết. Rất lâu sau, tâm tình mọi người dần dần bình thường lại, ai nấy cùng nhìn Triệu Ngọc Thanh, chờ đợi ông tiếp tục nói.

Khẽ gật đầu, Triệu Ngọc Thanh nói:

- Thứ ba, liên quan đến tình hình hiện nay, mọi người trong lòng đều biết rõ ràng. Ngũ Sắc Thiên Vực còn lại bốn đại thần tướng, thú lạ thời thượng cổ phân tán khắp nơi, còn lại đáng sợ nhất chính là Thái Huyền Hỏa Quy cùng với các cao thủ cá biệt như Tử Vong thành chủ, Xà Thần, Hắc Ma. Hiện nay, ngoại trừ mấy người Tân Nguyệt ra, lực lượng chúng ta có được đều hội tụ ở nơi này, tiếp theo phải ứng phó như thế nào, ta muốn hỏi qua kiến nghị của mọi người.

Đồ Thiên nghe vậy khẽ cau mày, trầm ngâm lên tiếng:

- Tình thế trước mắt không ổn với chúng ta, cốc chủ tiền bối có suy nghĩ thế nào xin cứ nói thẳng ra rõ ràng.

Phỉ Vân nói:

- Cốc chủ mưu tính sâu xa, chúng ta đều cam tâm tình nguyện nghe theo hiệu lệnh của cốc chủ.

Tiết Phong, gấu Bắc Cực, Sở Văn Tân mấy người đều nhất trí đồng ý, hoàn toàn không có kiến nghị nào khác. Triệu Ngọc Thanh thấy như vậy, trầm ngâm một lúc, đưa mắt nhìn Tiết Phong, có phần cảm khái nói:

- Ba phái Băng Nguyên vốn tình như huynh đệ thủ túc, hiện nay vì hòa bình của Băng Nguyên, ba phái đã trả giá rất thảm khốc nặng nề, Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông đều bị hủy diệt, Đằng Long cốc cũng chưa thể thoát khỏi kiếp nạn này. Hiện nay, toàn bộ những người của Thiên Tà tông tham dự đều đã hy sinh hết, chỉ còn lại Hạ Kiến Quốc không biết ở đâu, Thiên Mục Phong không rõ tung tích. Ly Hận thiên cung chỉ còn lại một mình con, vì đảm bảo có thể tiếp tục truyền đời, ta dự tính để con rời đi, chuyện nơi này giao lại cho Đằng Long cốc xử lý, cũng coi như có gì báo đáp với sư phụ của con.

Tiết Phong nhìn Triệu Ngọc Thanh, vẻ mặt bình tĩnh đáp lại:

- Cốc chủ tiền bối có ý tốt, vãn bối xin ghi nhận. Thân là người còn lại cuối cùng của Ly Hận thiên cung, con tuyệt đối không thể khiến cho sư phụ phải hổ thẹn, khiến cho địch nhân coi thường. Cho dù phải hy sinh chính mình, con cũng phải báo thù cho sư môn, thu lại chút công đạo cho những người đã chết đi, để an ủi bọn họ linh thiêng ở trên trời.

Triệu Ngọc Thanh khẽ than:

- Hy vọng thì có sống mới có thể kéo dài được. Cuộc đời sư phụ con cương liệt, đến chết không hối hận. Con ngoại trừ việc báo thù cho bọn họ ra, phải tiếp nối môn phái Ly Hận, đây cũng là trách nhiệm của con. Còn lấy cái nào bỏ cái nào, phải trông vào quyết định của bản thân con mà thôi.

Tiết Phong nói:

- Tiền bối giáo huấn Tiết Phong sẽ nhớ kỹ trong lòng, nhưng lòng con đã quyết, vĩnh viễn không buông bỏ được.

Triệu Ngọc Thanh nói:

- Nếu như con đã cố chấp như vậy, ta cũng không miễn cưỡng con nữa. Hiện nay, tình thế Băng Nguyên ngày càng quỷ dị, người chúng ta nơi này cũng phải có một số điều động và điều chỉnh.

Phỉ Vân hiếu kỳ nói:

- Điều chỉnh như thế nào?

Triệu Ngọc Thanh liếc mọi người, cuối cùng dừng lại ở Phỉ Vân, khẽ bảo:

- Trong chúng ta ở nơi này có một số người phải rời khỏi nơi này.

Phỉ Vân ngạc nhiên nói:

- Rời khỏi nơi này? Vào lúc quan trọng này?

Triệu Ngọc Thanh khẽ gật đầu, trả lời rất rõ ràng. Đồ Thiên hỏi tiếp:

- Những người nào sắp rời khỏi nơi này?

Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm nói:

- Trước tiên chính là Ngũ sư muội và Tứ sư đệ của ta, tiếp đến là gấu Bắc Cực, sau đó là Sở thiếu hiệp, tình trạng của thiếu hiệp không thích hợp lưu lại nơi này. Còn đối với Phỉ Vân, cũng sẽ rời đi, thánh tăng cũng sẽ ra đi không lâu sau đó. Còn những người khác tạm thời còn chưa nói rõ ràng được.

Sở Văn Tân nghe vậy, thanh minh liền:

- Cốc chủ tiền bối, vãn bối tuy không còn cơ thể huyết nhục, nhưng sẽ không rời khỏi nơi này, vãn bối muốn cùng với mọi người bảo vệ hòa bình, xây dựng lại Băng Nguyên.

Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên cười nói:

- Ý tốt của Sở thiếu hiệp mọi người đều hiểu rõ, nhưng tình trạng của thiếu hiệp hiện nay không được tốt. Kịp thời rời đi có thể quay lại lần sau, bảo trọng được thân thể hữu dụng mới chính là điều sáng suốt.

Sở Văn Tân sửng mình, chần chừ nói:

- Tiền bối nói cố nhiên là có lý, nhưng là …

Tuyết Sơn thánh tăng khẽ niệm một tiếng Phật pháp, cắt đứt lời của Sở Văn Tân, khuyên bảo:

- Địch nhân hiện nay thực lực mạnh mẽ, hy sinh vô ích chỉ thêm phần cừu hận. Gọi là lượng sức theo khả năng, lượng sức mà hành động, chỉ cần có lòng mong ước, không nhất định phải cưỡng cầu kết quả thế nào. Trước mắt, người chúng ta nơi này đối với Thái Huyền Hỏa Quy có thêm một số cũng không được ích gì. So với chịu chết vô ích, chi bằng lưu lại thân thể hữu dụng, đem tinh lực dâng hiến cho chỗ khác.

Đồ Thiên tán đồng lên tiếng:

- Thánh tăng nói rất đúng, chúng ta phải cân nhắc thiệt hơn, không thể vọng động mà làm được.

Tuyết Nhân vẫn luôn im lặng, lúc này đột nhiên lên tiếng:

- Nói cả nửa ngày rồi cũng không đâu vào đâu, chúng ta hiện nay thật ra phải làm thế nào đây, tiếp tục ẩn mình ở đây trị thương hay phái người đi ra ngoài thám thính tin tức, hay là mọi người cùng rời khỏi nơi này?

Lâm Phàm trừng Tuyết Nhân, quát lên:

- Không được vô lễ, sư tổ nói còn chưa đến lượt ngươi xen vào.