Thất Giới Hậu Truyện

Chương 913: Bất cụ gian hiểm - Không sợ nguy hiểm - phần 3




Gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, Thiên Lân lần đầu tiên gặp phải, trong lòng không khỏi nóng nảy lại tức giận. Nhưng Thiên Lân dù sao không phải là người thường, hắn có được rất nhiều pháp quyết chính tà, tuy kết giới phòng ngự không cách gì chống lại được sự xâm nhập của lá tùng, nhưng hắn lại có được kế sách ứng phó khác. Ánh nhạt lóe lên, khí lạnh bức người. Vào thời khắc quan trọng nhất, Thiên Lân thi triển Băng Thần quyết, dùng khí băng lạnh để đóng băng bản thân và Nhất Tịch Như Mộng, hình thành một quả cầu khổng lồ, triển khai phòng ngự vật lý, hơn nữa còn tiếp tục xông thẳng đến. Như vậy, vô số lá tùng va chạm vào khối băng cứng rắn, sinh ra sức va chạm cực mạnh, bề mặt quả cầu băng xuất hiện một lượng lớn những lổ, cùng với vô số vết rách. Theo sự va chạm tiếp tục của lá tùng, quả cầu băng bắt đầu xuất hiện dấu hiện vỡ ra. Thiên Lân không hề để ý đến chuyện này, luôn vào lúc quan trọng liền thúc động Băng Thần quyết, khiến cho quả cầu băng sắp vỡ lại nhanh chóng khôi phục, chống lại sức va chạm của lá tùng. Nhất Tịch Như Mộng đang ở trong quả cầu băng, thân thể không hề nhúc nhích, nhưng đối với phép ứng phó của Thiên Lân lại vô cùng bội phục. Thời gian từ từ trôi qua trong lúc tranh đấu giữa hai bên, quả cầu băng theo sự khống chế của Thiên Lân nhanh chóng tiến lên.

Không hay không biết, Thiên Lân bay ra khỏi khu rừng lá kim, thoát khỏi được sự truy kích của lá tùng, đến trên sườn núi, tiến vào dải đất đóng rong rêu. Thu lại Băng Thần quyết, quả cầu băng quanh mình Thiên Lân nhanh chóng hóa thành khí băng lạnh, trở vào trong cơ thể của Thiên Lân. Nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, Thiên Lân chăm chú nhìn dải đất rong rêu, vẻ mặt có phần lo lắng.

Nhất Tịch Như Mộng để ý đến vẻ mặt của Thiên Lân, nhẹ nhàng hỏi:

- Thế nào rồi, gặp phải phiền phức chăng?

Thiên Lân trầm ngâm đáp lại:

- Khu vực này rất quỷ dị, dòng khí biến hóa khó lường, ảnh hưởng rất lớn đến việc bay lượn trên không trung, ép cho chúng ta chỉ có thể đi qua trên mặt đất.

Nhất Tịch Như Mộng nhìn ngọn núi bất ngờ nhô lên, lo lắng nói:

- Nơi này khá dốc, tiến lên trên mặt đất rất khó bám chắc, mà khắp nơi đều là rong rêu, khá trơn trợt khó có thể dùng sức được.

Thiên Lân cười lạnh trả lời:

- Không chỉ có như thế, những rong rêu này đều là vật kịch độc, phân tích từ tình hình trước đây, tất cả đều là yêu nghiệt, tùy lúc tùy chỗ đều sẽ phát động công kích.

Nhất Tịch Như Mộng khổ sở bảo:

- Nói như vậy, cửa quan này càng khó khăn hơn trước kia.

Thiên Lân cười tà dị đáp:

- Vậy cũng không hẳn, ta tự có biện pháp ứng phó.

Nhất Tịch Như Mộng hiếu kỳ hỏi lại:

- Phương pháp thế nào?

Thiên Lân cười trả lời:

- Nơi này ở lưng chừng núi, cách mặt đất rất cao, nhiệt độ rất thấp, trong không khí ẩn chứa một lượng lớn khí băng lạnh, ta có thể lợi dụng hoàn cảnh như vậy để dùng Băng Thần quyết đông kết nơi này lại.

Nhất Tịch Như Mộng nghi hoặc nói:

- Núi này to lớn, công tử muốn đông kết toàn bộ nó thì dễ như nói vậy sao.

Thiên Lân điềm nhiên trả lời:

- Ta không cần phải đông kết toàn bộ, chỉ cần tạo thành một con đường băng rồi, ta liền có thể lợi dụng thuật Băng Di để mang thánh chủ lập tức đi thẳng lên trên cao.

Nhất Tịch Như Mộng kinh hãi than:

- Té ra như vậy, xem ra Băng Thần quyết của công tử quả thực mang đến rất nhiều tiện lợi.

Thiên Lân cười nói:

- Đây là điểm tốt của học nhiều, có thể vận dụng sức mạnh của trời đất vạn vật. Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu thôi.

Nói xong rồi, Thiên Lân bắt đầu chuẩn bị, chốc lát sau đã tạo thành một con đường băng tuyết trắng trên sườn núi dốc đứng, kéo dài mãi lên tầng mây mù trên cao.

Thiên Lân nhờ vào thuật Băng Di, nhanh chóng dễ dàng mang Nhất Tịch Như Mộng đi xuyên dải đất rong rêu này, đến trên tầng mây mù. Quan sát tình hình chung quanh, Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Núi này cao như vậy, thật khiến người ta khó có thể tin được.

Té ra, vị trí có mây mù còn chưa đến được một phần ba cao độ của Tuyệt Mệnh phong, chẳng trách Thiên Lân lại kinh ngạc đến vậy. Nhất Tịch Như Mộng ngửng đầu nhìn lên, sườn núi trên tầng mây mù đã không thấy còn nữa, trông qua thật yên tĩnh thanh tịnh. Mà bốn bề của ngọn núi lại có bốn cột gió khổng lồ lúc này cách nhau tương đương, đang dùng tốc độ cố định để vây phủ xoay tròn quanh ngọn núi, hệt như bốn con rồng khổng lồ.

Quan sát một chốc, Nhất Tịch Như Mộng khẽ bảo:

- Thiên Lân, núi này không khí quỷ dị vô cùng, không cách gì triển khai được thuật không gian, chúng ta chỉ có thể leo thẳng lên mà thôi.

Thiên Lân nhìn bốn cột gió kia, cau mày nói:

- Ta suy đoán, bốn cột gió này sẽ không để chúng ta dễ dàng leo lên được núi này.

Nhất Tịch Như Mộng cười khổ đáp:

- Chuyện đến thế này rồi, chúng ta chỉ có thể đánh cược một lần.

Thiên Lân cười nói:

- Có ta ở đây, thánh chủ không cần phải lo lắng. Đến đây, chúng ta bắt đầu thôi.

Lại tiếp tục thi triển Băng Thần quyết lần nữa, Thiên Lân lợi dụng sở trường của bản thân, di động tiến lên rất nhanh trên vách đá thẳng đứng này. Mới đầu, bốn cột gió này hệt như không biết đến hành động của Thiên Lân. Nhưng chốc lát sau, bốn cột gió lại bắt đầu tăng nhanh tốc độ, hơn nữa còn chủ động triển khai công kích, hệt như con rắn vây lại truy kích, phân công rõ ràng. Đối mặt với bốn cột gió này, Thiên Lân hệt như một người trượt tuyết với kỹ thuật cao siêu, được Băng Thần quyết hỗ trợ, cứ xoay tròn bay lượn trên vách đá cơ hồ dựng đứng thẳng lên, nhanh chóng xông thẳng lên trên.

Phát hiện được sự linh động của Thiên Lân, bốn cột gió liền chuyển biến sách lược, trong đó có ba cột gió triển khai truy kích, một cột gió lại xoay lượn trên vách đá dựng đứng, hình thành một vòng tròn ngăn cản Thiên Lân dùng Băng Thần quyết để đi thẳng lên trên. Đến lúc này, tình hình của Thiên Lân trở nên khó khăn vô cùng, không thể không dừng kế hoạch tiến lên phía trên được. Lúc này, ba cột gió đang truy kích, lại có một cột gió xuất hiện bên dưới Thiên Lân, dùng phương thức tương tự để ngăn cản đường rút lui trở xuống của Thiên Lân, muốn vây lấy Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng giữa lưng chừng.

Thấy vậy, Nhất Tịch Như Mộng có phần kinh hoàng, hỏi lại:

- Bây giờ phải làm thế nào?

Thiên Lân mày kiếm khẽ cau, trầm giọng đáp:

- Tình hình có phần không ổn, Tuyệt Mệnh phong này quả thật là không dễ dàng gì.

Nhất Tịch Như Mộng lo lắng nói:

- Một khi hai cột gió trên dưới cùng hợp lại vào giữa, chúng ta sẽ không có chỗ để né tránh.

Thiên Lân nhướng cao mày, ngạo nghễ đáp:

- Điều này cũng không chắc lắm, phải thử qua mới biết được.

Nhất Tịch Như Mộng kinh hãi nói:

- Công tử đã nghĩ ra được phép ứng phó?

Thiên Lân cười cười, có phần lạnh lùng kiêu ngạo, một luồng bá khí hoàng gia lại hiện ra vào lúc này. Đến lúc đó, hai cột gió trên dưới quả nhiên giống như Nhất Tịch Như Mộng dự tính, bắt đầu hợp thẳng vào giữa.

Thiên Lân không chút kinh hoàng, liếc nhìn vách đá cứng rắn, sau đó rút Tàn Tình kiếm ra, thi triển kiếm quyết sắc bén, ngàn vạn làn kiếm va chạm vào trên vách đá, chỉ trong chớp mắt đã mở ra một lối đi. Kéo tay Nhất Tịch Như Mộng tiến vào trong, Thiên Lân tiếp tục múa kiếm mở đường, nhờ vào sự sắc bén của thần kiếm chọn lựa khai mở một con đường nội bộ tiến lên. Phương pháp như vậy có thể nói là ngu xuẩn nhất, nhưng vào lúc này lại có hữu hiệu vô cùng. Bốn cột gió bên ngoài tuy lợi hại, nhưng lại không chủ động gây tổn hại cho chủ thể của ngọn núi này, vì thế không có biện pháp nào để vây lại Thiên Lân. Bên trong ngọn núi, Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng đổi tay mở đường, tốc độ tuy không nhanh nhưng thực lực hai người kinh khiếp, tiến triển cũng không chậm lắm.

Khoảng chừng một canh giờ sau, hai người Thiên Lân cuối cùng cũng đả thông được con đường hầm thông thẳng lên đỉnh, xuất hiện trên ngọn Tuyệt Mệnh phong. Ở trên cao nhìn xuống, cuồng phong gào thét. Tuyệt Mệnh phong khí lạnh bức người, gió bén như đao, khiến người ta cơ hồ đứng không vững nữa. Thiên Lân nắm chắc lấy tay của Nhất Tịch Như Mộng, kéo thân thể mềm mại động lòng người của nàng vào đến gần bên mình, hai người tựa sát vào nhau chống lại cuồng phong gào thét.

Nhìn quanh một vòng, Thiên Lân thấy cảnh tượng thật kinh người, chỉ thấy một cái đảo khổng lồ đang lơ lửng giữa không trung, cao độ vừa hay ngang bằng với Tuyệt Mệnh phong, cả hai cách nhau chừng mười dặm.

- Đó chính là Huyền Không đảo.

Nhất Tịch Như Mộng nhẹ nhàng lên tiếng nói.

Thiên Lân nhìn Huyền Không đảo nghi hoặc nói:

- Thánh chủ nói sau khi vượt qua được Huyền Không đảo rồi, liền có thể đến Ma U tuyệt địa. Nhưng theo tình hình trước mắt, sau Huyền Không đảo dường như không tồn tại gì cả.

Nhất Tịch Như Mộng chần chừ rồi đáp:

- Ma U tuyệt địa chính là ở trên Huyền Không đảo.

Thiên Lân sửng người một chút, ngạc nhiên nói:

- Té ra là như vậy, thế thì chúng ta đã cách mục đích không còn xa nữa rồi.

Nhất Tịch Như Mộng gật đầu đáp:

- Đúng là không xa, nhưng làm sao để bay qua được khoảng cách mười dặm đây? Ở đây không cách gì thi triển thuật không gian, chúng ta căn bản không sao đến được Huyền Không đảo.

Thiên Lân nghe vậy có phần bất ngờ, nếu như không cách gì thi triển thuật không gian, thế thì khoảng cách mười dặm rõ ràng khác biệt như trời với đất, tất cả mọi nỗ lực trước đây đều uổng phí mà thôi.

Nghĩ đến đây, Thiên Lân hỏi lại:

- Lẽ nào không có biện pháp khác?

Nhất Tịch Như Mộng khổ sở đáp:

- Ngoại trừ bay qua, không còn biện pháp nào khác.

Thiên Lân cau mày nói:

- Không thể thi triển thuật không gian, làm sao bay qua được đây?

Nhất Tịch Như Mộng lắc đầu trả lời:

- Ta cũng không biết nữa, có lẽ công tử có một đôi cánh mới có thể thực hiện được nguyện vọng.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Đôi cánh? Thánh chủ nói ở đây tuy không thể thi triển thuật không gian, nhưng bằng vào bản năng bay lượn vẫn có thể đi xuyên qua được phải không?

Nhất Tịch Như Mộng gật đầu đáp:

- Đúng thế, đáng tiếc ta và công tử không có cánh, đã định sẵn không thể nào được như ý nguyện.

Thiên Lân cười hỏi:

- Nếu như ta quả thật có một đôi cánh, có thể mang nàng bay đến Huyền Không đảo, nàng có thể thỏa mãn một nguyện vọng của ta không.

Nhất Tịch Như Mộng nhìn hắn, thấy hắn không giống nói chơi, có phần do dự đáp:

- Nguyện vọng thế nào?

Thiên Lân cười trả lời:

- Chuyện này nàng không cần quan tâm, nàng chỉ cần trả lời, tình nguyện hay không mà thôi.

Nhất Tịch Như Mộng quan sát cẩn thận Thiên Lân một lượt, cất tiếng hỏi:

- Công tử quả thật có biện pháp?

Thiên Lân đáp:

- Chuyện này nàng có thể tự mình suy đoán, ta bây giờ không tiện nói với nàng, ta đang chờ đợi câu trả lời của nàng.

Nhất Tịch Như Mộng khẽ lẩm bẩm:

- Suy đoán như vậy đối với ta là một sự không công bằng.

Thiên Lân nói:

- Vấn đề trước mắt cũng là một khảo nghiệm rất lớn đối với ta, lẽ nào không đáng để có một lời hứa của nàng sao?

Nhất Tịch Như Mộng do dự hẳn, suy xét rất lâu, cuối cùng gật đầu đáp:

- Được, ta đồng ý với công tử. Nếu như công tử có được một đôi cánh, có thể mang ta bay vào trong Huyền Không đảo, ta sẽ thỏa mãn một nguyện vọng cho công tử. Điều kiện tiên quyết là ta có thể làm được điều đó.

Thiên Lân nghe vậy hân hoan cười nói:

- Nhớ kỹ những lời của nàng, tương lai không được đổi ý.

Nhất Tịch Như Mộng bật cười u sầu, vẻ mặt có sự khó hiểu không nói được, chuyển sang chuyện khác:

- Thời gian một ngày sắp sửa trôi qua rồi, thời gian còn lại của chúng ta càng lúc càng ngắn đi.