Thay Đổi: Destiny To Love

Chương 48: Hoa mùa xuân




- Haru à, báo giáo viên tớ mệt nên về trước nhé! – Mika bật dậy, vội vã nói với Haru đang ngồi cạnh.

- Sao thế? – Cô ngoảnh lại, ngạc nhiên xen phần lo lắng hỏi lại.

- Tớ sang trường 1 chút. Hình như Yui xảy ra chuyện. – Mika hấp tấp đáp lại, rồi vác cặp lên vai. – Cậu ấy gọi điện cho tớ nhưng lại không trả lời, chắc có sự cố.

- Ừ... – Haru ngại ngùng đáp lại rồi nhìn Mika chạy ào ra khỏi lớp học.

o0o

- Akito? – Yui ngạc nhiên nhìn, miệng lẩm bẩm.

Anh ta đứng đó như thể rất khó hiểu, mắt chăm chăm hướng về cô. Bất giác, mày anh khẽ nhíu lại, răng nghiến nhẹ nhàng.

- Akito? – Yuri căm phẫn nhìn Yui, khinh bỉ lặp lại. Nó chỉ thẳng tay vào mặt cô, quát. – Cậu còn chèo kéo cả Akito nữa sao? Gọi tên thân mật vậy! Mồi chài Shukasa chưa đủ hay sao mà còn nhắm đến cả Akito nữa?

Akito phẫn nộ, hậm hực đi lại. Anh đến sát hai người, chiếu tia nhìn lạnh như băng, mạnh tay gạt phắt tay nó, nghiến từng câu:

- Cô không có tư cách dạy Yui. Cô nghĩ cô hay lắm sao? Trước mặt cưa cẩm tôi như thể yêu tôi lắm, thế mà sau lưng lại đi đánh ghen vì thằng bạn của tôi. Yui hơn cô một trời một vực! – Akito cau mày, dang tay đẩy Yui ra sau lưng, đứng đối diện với nó.

- Akito, anh nói vậy là sao? – Nhưng Yui lại vươn người tới, nhìn anh chằm chằm khó hiểu. Mặc cho cô như thế, anh vẫn không rời ánh mắt khỏi Yuri.

- Anh thì hay lắm ấy? – Yuri cũng tỏ vẻ bực dọc, lên tiếng. – Em để ý đến Shukasa hay Kuro là quyền của em, gia cảnh họ rất phù hợp với nhà em. Kẻ lăng nhăng như anh, nhà lại bình dân nhất trong bộ ba mà được một tiểu thư như em theo đuổi, hẳn là sướng quá còn gì? Chịu để mắt đến em là cuộc sống nhà anh được đổi đời đấy.

Nó vươn người lên, nói như đúng lắm. Răng nghiến lại, bộ dạng ra vẻ kiêu căng. Tất nhiên, những câu nói của nó là những mũi kim sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim anh. Akito đã quá tức giận, bèn vung tay toan đánh nó. Nhưng dường như, anh ý thức được hành động mình đang làm, bèn hãm lại, dừng tay, và vẫn không quên chỉ trích nó:

- Cô nghĩ cô có cơ hội với bạn tôi hay sao? Công ty nhà cô chỉ là một con kiến với nhà Yui mà thôi! Lại xét về tính cách, trí tuệ, vóc dáng, cô còn chẳng đáng xách dép cho cô ấy. Mà cô nghĩ cô có quyền phê phán nhà tôi hay sao? Vâng, thưa cô! Kẻ hèn mọn này không đáng để cô theo đuổi đâu! Vậy nên xin cô đừng gây thêm phiền phức cho tôi và bạn tôi thêm một chút nào nữa! – Akito nói một tràng, không ngừng lại, như chẳng muốn để cho Yuri mở miệng nói thêm một câu nào nữa. Nhanh gọn, anh kéo tay Yui đi, đóng rầm cửa sân thượng lại.

- Akito... Rồi anh sẽ hối hận vì đã gây ra tổn thương này cho tôi... – Chờ Akito và Yui đi khỏi, Yuri mất tự chủ, đấm mạnh tay vào tường. Mặt tường nứt nẻ thành từng mảnh nhỏ. Giọng nói nó nghiến lên theo nhịp răng, khẽ khàng thoát ra khỏi cổ họng, rít ra ngoài miệng. Âm thanh thanh sắc, cao vun vút nhưng lại kìm hãm trong cổ họng, như thể nó đang chịu đựng nỗi đau. Thật đáng sợ. Cả Asai và Ida đều toát mồ hôi lạnh nhìn nó trút giận lên bức tường mà lòng thầm sởn gai ốc. – Cả anh, Yui và con nhỏ Toudo Mika... các người sẽ phải quỳ dưới chân tôi!

o0o

- Yui à... Em không định cảm ơn anh hay sao? Dù gì anh cũng đã cứu em khỏi bàn tay con ma nữ đó mà! – Akito cười cợt đùa giỡn với Yui đang còn lục đục trong ngăn tủ đựng đồ.

- Còn đòi cảm ơn? Anh nghĩ em không đủ sức cho bọn nó một bài học à? – Mắt không rời ngăn tủ, tay không ngừng loay hoay làm việc, Yui trả lời lại một cách vô tình. – Em còn chưa hỏi anh về nó đó, cái con ma nữ - theo lời anh nói? Nó bảo anh là kẻ lăng nhăng, rồi nó theo đuổi gì gì đó. Giải thích đi chứ?

- À! – Akito thở dài, gãi gãi đầu. – Em hỏi về Eto Yuri đó hả? Thì nó từng là người yêu anh thôi!

- Người yêu? Còn Mika thì sao? – Yui sửng sốt, quay phắt đầu lại. – Anh bắt cá hai tay?

- Từng! Là "từng"! Em muốn bọn anh chia tay hả? – Akito đỏ mặt, giận dữ vội đính chính. – Anh và Yuri từng hẹn hò trong suốt mấy năm cấp hai. Lên cấp ba thì anh phát hiện nó có thằng khác, bèn chia tay. Thế nhưng giờ nó lại lẽo đẽo theo đòi nối lại tình xưa.

- À rồi... Vậy cái cô "từng" là bạn gái cũ anh ấy... anh "từng" yêu chưa? – Yui quay lại nhìn anh, phát hiện anh có chút không hiểu, có chút bối rối, bèn bổ sung. – Em muốn hỏi, anh đã từng yêu cô ta thật lòng chưa? Hay chỉ là qua đường?

Bất giác, Akito cứng giọng. Có cảm giác nguyên một tảng đá to tướng chèn ngang cổ họng anh vậy. Tay anh bất giác nắm lại, hơi run, anh ngập ngừng.

- Anh thừa nhận là anh đã từng dành nguyên tấm lòng mình cho Yuri. Và lúc chia tay, lòng anh cũng có chút bứt rứt không yên, không vừa lòng. Thậm chí đến tận bây giờ, trong trái tim anh vẫn tồn tại một góc nhỏ cho cô ấy. – Akito nhẹ nhàng, nhưng lại vội trào dâng cảm xúc, lớn giọng. – Nhưng em tin anh đi, có thể bây giờ anh chưa dứt hẳn, nhưng anh sẽ cố gắng từ bỏ để dành trọn trái tim cho Mika.

- Không cần lớn tiếng, cứ từ từ, em hiểu anh mà. – Trái ngược với dòng cảm xúc mãnh liệt của Akito, Yui lại hờ hững nói. – Thú thực chuyện tình cảm của bạn, em không muốn can dự, cũng như việc bạn của em hay của Shukasa cũng đừng xen vào chuyện tình cảm bọn em. Anh khỏi giải thích, em tin hay không cũng như nhau, chẳng làm ảnh hưởng đến tình yêu hai người đâu. Em sẽ không nói với Mika, khỏi lo cô ấy hiểu lầm!

Nghe Yui buông ra những câu nói giống như thể anh đã phản bội Mika vậy, khiến anh không dứt được sự lo lắng, toan nói tiếp, nhưng Yui lại cướp lời.

- À, còn nữa. Sao lúc nãy anh nói về em với Yuri như đang ca tụng vậy, nào nhà giàu, xinh đẹp gì gì đó nữa. – Bất thình lình, cô ngừng làm việc, ngoảnh lại dứt khoát nhìn anh chằm chằm.

Akito khẽ gãi đầu ngượng ngùng:

- Nếu anh nói anh từng để ý đến em, em tin không?

- Tin. – Yui hững hờ đáp lại gọn gàng, vô cảm xúc.

- Sao như người máy vậy? Bộ em không có tí cảm xúc nào à? Một thằng con trai đang "tỉnh tò" với em đó. – Akito thoáng thất vọng.

- Từng! là "từng" mà! – Yui cười một cách giả tạo. – Anh nghĩ anh là người đầu tiên bộc lộ tình cảm với em hả? Chỉ là người thứ mấy trăm thôi mà! Hơn nữa, so với anh, Shukasa "sến" hơn nhiều!

Nghe vậy, cả hai bất giác bật cười. Nụ cười thật sảng khoái. Akito nói tiếp:

- Nói thật nhé, nếu em không phải là người mà Shukasa nhắm đến, nhất định anh sẽ xách cưa đi tán em đó! – Anh khẽ nháy mắt.

- Vâng! – Yui cũng bỡn cợt đáp lại, cùng anh tung hứng. – Nếu như toàn bộ thằng đàn ông trên thế giới này chết hết, em sẽ chấp nhận anh.

Nghe họ cười mà trái tim của một ai đó đứng sau chỗ khuất mà như thắt lại, thoáng đau. Cô giơ bàn tay lên bóp chặt ngực trái, cổ họng khẽ nấc.

o0o

- Haruka! Em biết kỳ thi khảo sát tới quan trọng thế nào chứ? – Kuro mặt nghiêm nghị, ngồi thẳng lưng, đối diện với Haru.

- Dạ. – Haru khẽ nuốt nước miếng, nghiêm người gật đầu. – Bộ trưởng bộ giáo dục sắp tới sẽ qua khảo sát đột xuất toàn diện trường ta, nếu có ai không đạt tự giác cuốn gói khỏi trường chứ gì?

- Phải, ba anh nói thế. – Anh lại gật đầu. Thế nên hôm nay đề nghị em hãy học hành hết sức tập trung được chứ?

- Dạ. – Cô lại gật đầu, rồi vươn tay ra nắm lấy bút.

Bỗng nhiên, cánh cửa kéo bật mở ra sau tiếng gõ cửa.

- Kuro à, cảm ơn cháu vì tối nào cũng đến gia sư cho bé Haru nhà cô nhé. – Bác Kikuyo mỉm cười hiền hầu, quỳ xuống, đặt khay gỗ lên sàn. – Ta mang bánh và trà lên cho hai đứa lót dạ. Bé Haru à, gắng học đi nhé.

- Con cảm ơn mẹ. – Kuro mỉm cười đáp lại.

Kikuyo cũng gật đầu rồi bước ra, nhẹ nhàng khép cửa.

Chỉ chực cánh cửa kia đóng lại, Haru chiếu tia lườm kinh dị của mình lên anh, rồi vồ đến như một con hổ đói, gào thét ầm ĩ:

- Anh nói vậy là có ý gì? Mẹ em chứ có phải mẹ anh đâu mà sao lại kêu mẹ? Anh nghĩ anh có cửa vào làm rể nhà em trong cái tình trạng không có lấy một bằng chứng về bức ảnh hay sao? – Cô vừa gầm rú, vừa vung tay đấm thùm thụp vào người anh.

- Ngoan nào, con mèo hoang này! – Kuro tóm lấy hai tay Haru, cố ngăn cô lại. Nhưng sau những giây ầm ĩ của hai người họ lại là khoảng không gian im lặng ngượng ngùng.

Haru cũng không biết, cô đã đè lên người anh từ khi nào. Anh nằm thoai thoải trên chiếu Tatami*, hai tay tóm lấy cổ tay cô, còn cô thì ngồi trên bụng anh, chân khép lại, giương ánh mắt nhìn anh mãi không thôi.

Những cảm xúc khó hiểu thoáng vụt qua mặt họ.

Haru đỏ mặt ngượng ngùng vội vàng đứng dậy, nhưng Kuro đã nhẹ nhàng giữ cô lại, cố định ở tư thế này. Nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, sức mạnh ở bàn tay tưởng như mảnh khảnh của anh lại khiến người cô như đông cứng lại, không cử động được. Kuro nhẹ nhàng nói, ánh mắt đăm chiêu trìu mến:

- Okawa Haruka, em có hiểu ý nghĩa của tên em không? – Thấy cô im lặng nhìn anh, không trả lời, anh lại tiếp. – "Haru" trong mùa xuân, và "Ka" trong hoa. Haruka... em là bông hoa nở rộ, lung linh giữa mùa xuân trong trái tim anh vậy.

Cả hai người lại im lặng, nhưng giữa cái khoảng không im lặng ấy, tiếng tim đập thình thịch của Haru là rõ hơn cả.

Thế nhưng, bất chợt, cánh cửa lại mở ra nhẹ nhàng. Hai người quay đầu lại cửa.

- Vậy còn Okawa Haruna có nghĩa là gì ạ? – Một cô bé bảy tuổi, mặc Kimono màu hồng, tay ôm một chú gấu bông nhỏ. Haruna, em gái Haru, đứng đó và hỏi một cách vô tư.

Nhưng khi nhìn cái tư thế "dễ gây hiểu lầm", cô bé vô cảm đóng cửa lại, không quên nói một câu:

- Chị Haruka, em xin lỗi vì đã không gõ cửa. Coi như em chưa thấy gì nhé, hai người cứ tiếp tục đi, em không mách ông đâu!

- "Tiếp tục" gì chứ? Con nhỏ này, mi vẫn thế mà! – Haru bật dậy, tức giận quát mắng. Tuy nhiên, nó đã mất dạng từ bao giờ rồi. – Trời ơi, mẹ ơi là mẹ! Để nó coi phim tình cảm Hàn Quốc nhiều quá mà!

- Tiếp tục được chứ? – Kuro khẽ ho khan thầm nhắc nhở.

Haru lại đỏ mặt, quay phắt lại, lườm, quát:

- Ý anh là sao hả? Con nhỏ đó đùa thôi!

- Ý anh là... tiếp tục học đấy! – Đến khi định hình lại là Kuro đã ngồi nagy ngắn trên bàn học, mặt đỏ không kém, tay nắm thành nắm đấm đặt trước môi.

Bấy giờ cô mới vờ lẽ, bèn đứng thẳng lưng, nhắm mắt đi lại như không có gì, lôi sách vở trong cặp ra giăng cả đống trên bàn.

- Em làm thử đề toán này cho anh nhé. – Kuro đẩy một tờ giấy trắng khổ A4 có ghi chữ và số kín mít ra trước mặt Haru, đề nghị.

- Dạ. – Cô đáp gọn rồi nhanh chóng tính toán loay hoay.

Nhìn cô mải miết, khuôn mặt rối tung vì đề toán đó, Kuro khẽ cười, nói nhẹ nhàng:

- Nhưng đúng là... nếu Haruna không phá đám, anh sẽ không cầm lòng mình được đấy. – Kuro chống tay lên bàn, nhìn cô chằm chằm mà cười như tự kỷ.

Nguyên một làn khói xì ra trên đầu Haru, mặt đỏ tấy lên vì tức giận. Cô đứng phắt dậy, vung tay, nhè ra trước đầu anh mà đánh.

- Ấy ấy, học đi, học đi! – Kuro nhắm mắt nhắm mũi giơ tay xin khoan hồng, thúc giục cô nàng vào học tiếp.

Không biết sự nghiệp học hành của Haru sẽ như thế nào với cái ông thầy này đây...

Hết chương 48.

Chú thích

*Tatami: Một loại chiếu Nhật Bản