Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 106-6




Tú bà vừa rồi vẫn không dám tới gần để nghe chủ tử nói, bây giờ vội vàng chạy chậm qua đây, cẩn thận mở miệng: “Cô nương, hiện tại chúng ta sắp đi, ngươi hãy đem một nửa giải dược còn lại cho ta.”

Thanh Dao phì một tiếng nở nụ cười, sung sướng đến cực điểm.

“Đó chính là giải dược, ta lừa gạt ngươi thôi, đâu có giải dược nào phân làm hai để dùng.”

Một lời của nàng vừa rơi xuống, tú bà xuýt nữa ngất xỉu, giận mà không dám nói gì, tiểu cô nãi nãi này cùng gia không biết quan hệ gì, mình vẫn nên ít chọc vào nàng ta mới tốt.

Các cô nương Xuân Phong lâu, đều có chút quyến luyến không đi, đáng tiếc chủ tử ra lệnh, ai cũng không dám không đi, đành chuyển người lên xe, hai chiếc xe ngựa, hơn nữa có đến bảy con ngựa cao to, đã nhanh chóng chạy đi.

Thanh Dao đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, xoay người dẫn Mạc Sầu đi tới, bọn hắn bây giờ bên này chỉ có mấy người.

Nàng cùng Vô Tình, còn có Thanh Phong, Mạc Sầu và Mạc Ưu.

“Chúng ta cũng đi thôi, chỉ sợ trên đường đi phải cẩn thận mà chống đỡ, bây giờ còn đang trong phạm vi của Thanh La quốc, tuy rằng đã ra khỏi Phượng Phần thành, chỉ sợ hoàng bảng đã phát đến các nơi trên toàn quốc.”

Vô tình gật đầu, thân hình nhúng một cái nhảy lên ngựa, mà nàng cũng lên ngựa theo sát phía sau.

Thanh Phong đem xe đẩy của Vô Tình mang theo, đoàn người đánh ngựa chạy như điên.

Hơn mười ngày sau, họ đã tránh được binh tướng, tới Nhạn Môn Quan.

Trước Nhạn Môn Quan, tầng tầng binh tướng canh gác, đề phòng nghiêm ngặt, trận chiến vô cùng khổng lồ, thế tới rào rạt, tựa hồ ngay cả một đám ngựa điên cũng không dám đi ra, nhưng Thanh Dao cũng không sợ hãi, thực sự ra không được, thì liền xông vào, các nàng đi chuyến này, mỗi người đều võ công cao cường, đừng nói binh lính Nhạn Môn Quan, ngay cả đám quân đang tập hợp kia cũng không làm gì được bọn nàng,  nhưng ngoài ý muốn chính là, căn bản không cần các nàng phải xông vào.

Bởi vì trước Nhạn Môn Quan, Ngân Hiên để lại một thủ hạ đang ở đó chờ các nàng.

“Cô nương, gia chúng ta để cho thuộc hạ ở lại truyền lời, chờ buổi tối, vượt qua những binh tướng này, từ một phía tường cao khác mà nhảy qua, nơi đó chính là địa thế yếu nhất của Nhạn Môn Quan!”

Thanh Dao một nhíu mài, ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đã lặng ở chân trời, mắt thấy trời cũng gần tối, ánh nắng đỏ của hoàng hôn, bao phủ toàn bộ phía chân trời, yêu diễm như màu máu, mỹ lệ mà nóng cháy.

Ngân hiên, không chỉ vóc người tuấn mỹ, năng lực nhất lưu, hơn nữa đối với nàng tốt đến như vậy, nàng thực sự nghỉ không ra hắn vì sao vẫn phải trợ giúp nàng?

Hơn nữa nghe giọng điệu của hắn, vì nàng giống nữ nhân trước đây của hắn, điều này có thể sao?

Thanh Dao giọng điệu không rõ mở miệng từ từ nói.

“Được, các ngươi theo Gia đã bao nhiêu năm?”

Nàng muốn biết Ngân Hiên mở kỹ viện đã bao nhiêu năm, từ đó có đoán ra lai lịch hắn, nhưng tên thuộc hạ này cũng không phải kẻ ngốc, nhìn thấy trúng kế, nên chỉ trầm giọng mở miệng: “Chuyện của Gia, bọn thuộc hạ không rõ ràng lắm.”

Nói xong liền lui qua một bên.

Chân trời, rặng mây đỏ chứa tia nắng cuối cùng cũng lui xuống, bóng đêm đã tràn tới.

Có thuộc hạ Ngân hiên đi phía trước dẫn đường, dẫn đoàn người các nàng, vòng qua cửa thành, đi tới một chỗ tương đối yên lặng, nơi này là địa thế yếu nhất của toàn bộ Nhạn Môn Quan, bình thường ít có người tới, bởi vì bên ngoài tường thành có một con sông dài mười mấy trượng, trên mặt sông vắng vẻ, dù có người nào có bản lĩnh, cũng không có biện pháp một hơi thở mà bơi qua bờ bên kia sông, mà không bị mất sức lực.

“Đi thôi, bên ngoài có một chiếc thuyền đậu chờ, hiện tại chính là thời gian.”

Thủ hạ kia nhẹ giọng mở miệng, Thanh Dao nhúng mình trên lưng ngựa bay lên không trung mà đi, bay thẳng lên trên tường thành bao la hùng vĩ, dưới bờ tường bên kia quả nhiên có một chiếc thuyền, trong bóng tối, liền một ngọn đèn cũng không có, nhưng bởi vì những người này đều xuất thân là luyện võ, vì thế có thị lực kinh người, nên biết thuyền kia rất lớn.

Thanh Dao vung tay lên thân thể vừa lao xuống vừa mệnh lệnh.

“Nhanh lên một chút.”

Tất cả mọi người tung người thẳng lên tường thành, bay xuống phía dưới, rơi trên thuyền.

Thuyền thỉnh thoảng ở trên mặt nước chao nghiên một chút, tạo nên gợn sóng lăn tăng, đợi mọi người toàn bộ rơi xuống, thuyền kia tựa như tên rời cung lướt ra ngoài mà đi, chỉ chớp mắt đã ly khai hộ thành, đoàn người thở dài một hơi.

Tuy rằng không sợ những binh lính, thế nhưng có ai nguyện ý cùng những người đó chính diện xung đột đâu.

Hiện tại cuối cùng cũng ra khỏi Nhạn Môn Quan, nơi này là địa giới của Hoàng Viên quốc.

Thuyền rất nhanh cặp bờ, Thanh Dao cùng Vô Tình dẫn người lên bờ, đợi đến lúc quay đầu lại, thủ hạ của Ngân Hiên đã đứng ở mũi thuyền, chỉ huy người láy thuyền rời đi, trên bờ Thanh Dao ôm quyền, chậm rãi mở miệng: “Xin thay ta cám ơn gia nhà các ngươi.”

“Cô nương khách khí.”

Thủ hạ kia một lời rơi xuống, thuyền đã rời bờ.

Trên bờ vài người đưa mắt nhìn thuyền kia chậm rãi rời đi, cuối cùng cùng nhau xoay người lại nhìn Thanh Dao, chỉ thấy nàng khóe môi hiện lên ý cười, mắt sáng như sao, quay đầu nhìn về phía Vô Tình.

“Chúng ta đi thôi.”

Nhìn nàng tâm tình khoan khoái, Vô Tình cũng không có nói gì thở phào nhẹ nhõm, cả đêm tâm cứ nặng nề, nên liền gật đầu: “Đi thôi “

Bởi vì không có ngựa, hơn nữa lại không mục đích, đoàn người cũng không nóng lòng, chậm rãi mà hành tẩu, dù sao ra khỏi Nhạn Môn Quan rồi, các nàng cũng không cần phải lo lắng có người nhận ra các nàng nữa, bởi vậy thản nhiên tự đắc, gió đêm thổi lất phất vào gương mặt mỗi người, sảng khoái cực kỳ.

Lúc trời hừng sáng, các nàng đi tới một cái trấn nhỏ, thôn trấn cũng không lớn, chỉ có trên dưới một trăm hộ gia đình, bốn phía là núi lớn, hoàn cảnh ưu mỹ, không khí mới mẻ.

Vô tình phân phó Thanh Phong đi tìm khách sạn, đoàn người đã đi hết một đêm, nên đều mệt mỏi, nên tìm một nhà khách sạn nghỉ ngơi đi.

Thanh Dao ngăn trở Thanh Phong, chậm rãi mở miệng.

“Tuy rằng chúng ta đã ra khỏi Thanh La quốc, nhưng chỉ cần bọn họ tìm không được chúng ta, tất nhiên sẽ mở rộng phạm vi lục soát. Mà nơi này cách Thanh La quốc cũng không phải quá xa, vẫn là cẩn thận mới an toàn.”

Nàng vừa nói, mọi người đều gật đầu quay sang nhìn nàng, xem nàng có đề nghị nào tốt không.

Thanh Dao mím môi cười: “Thanh Phong, ngươi đi hỏi thăm một chút, xem phụ cận có gia đình nào cho thuê phòng ở không, cái loại đơn giản như tứ hợp viện ấy, e rằng chúng ta trong thời gian ngắn sẽ không thể rời đi chỗ này, vì tránh lộ ra chân tướng, vậy thì thuê một viện cho mình tốt hơn.”

Thanh Dao nói xong, Thanh Phong kinh ngạc ngây ngẩn cả người, trong đôi mắt đen chợt lóe lên sự sắc bén, quay đầu nhìn về phía chủ tử.

Hắn không có chút bất ngờ nào khi nhìn thấy đáy mắt của chủ tử có vẻ mừng rỡ, mà tâm tình của hắn lại trầm trọng không lý do.

Chủ tử thực sự cái gì cũng đều không quan tâm sao?

Hắn chẳng lẽ đã quên thân thể bản thân, thực sự vẫn tiếp tục như vậy sao? Chẳng lẽ hắn đã quên sứ mệnh trên người.

“Đi thôi, chiếu Thanh Dao nói mà làm.”

Trong thanh âm của Vô tình lộ ra sự vui vẻ, hắn vẫn muốn có được hình ảnh người một nhà thân mật ở chung, thế nhưng vẫn chưa từng ở chung như vậy, từ khi Thanh Dao vào cốc sau này, trong cốc náo nhiệt, hắn liền thích cái cảm gíc người một nhà thân mật ở cùng một, vì cảm giác như vậy, cho hắn phải trả giá nhiều hơn nữa, hắn cũng cam tâm.

Thanh Phong không nói gì nữa, quay đầu rất nhanh xoay người mà đi, thế nhưng đôi mắt đen bịt kín một tầng sương mù kỳ dị, mờ mịt một mảnh.

Thanh Dao đi tới phía sau Vô Tình, đẩy hắn đi tới một góc, rồi tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.

Bình minh trời tờ mờ sáng, trấn nhỏ còn không có bóng người nào, Mạc Sầu đi tới, cung kính mở miệng:

“Tiểu thư, ta đến ngã tư đường phía trước mua chút gì đó để ăn rồi mang qua đây?”

Thanh Dao gật đầu, Mạc Sầu bỏ đi, tiện thể đem Mạc Ưu lôi đi luôn, chỉ để lại Thanh Dao cùng Vô Tình hai người.

“Lần này cám ơn ngươi đúng lúc chạy tới.”

Thanh Dao nhìn Vô Tình, đôi mắt thật to sáng trông suốt, tựa như hai viên bảo thạch chói mắt hắc, mắt không nháy không chớp nhìn Vô Tình, Vô Tình nhìn bộ dáng của nàng, không khỏi trong lòng hoang mang rối loạn, tựa hồ có vật gì đó tràn đầy trong lồng ngực, run rẩy, tay chân cũng không biết để vào đâu, thật lâu mới nhẹ giọng mở miệng.

“Không có việc gì, giữa ta và ngươi đừng nói tiếng tạ ơn, có vẻ quá xa cách, trong lòng ta, ngươi cũng giống như người nhà của ta vậy.”

Đây là lần đầu tiên Vô Tình mở rộng nội tâm ra mà nói những lời như vậy, thái độ thiếu tự nhiên, nói xong liền cúi đầu.

Trong làn sương mù buổi sáng, hắn khẽ cúi thấp đầu, trên da thịt trong suốt như tuyết khẽ lây một từng đỏ ửng, những sợi tóc trên đầu trơn truột giống như tơ lụa, mềm mại rủ xuống hai bên vai của hắn, cả người càng giống như loại búp bê gốm sứ tinh xảo, Thanh Dao nhìn bộ dạng này của hắn, tim bỗng nhiên nhảy một chút.

Một loại cảm giác kỳ quái nói không nên lời, thật giống như nhìn thấy món đồ chơi yêu thích hoặc là búp bê mình yêu thích rồi muốn hung hăng khi dễ một phen. (TT: kaka Thanh Dao xem vô tình như món đồ mình yêu thích)

Loại cảm giác này muốn có bao nhiêu quái dị thì có bấy nhiêu quái dị, Vô Tình, rõ ràng là một sát thủ lãnh huyết vô tình, mình vì sao hết lần này tới lần khác đối với hắn có loại cảm giác này đây, chẳng lẽ nàng thích Vô Tình, thế nhưng chăm chú nghĩ kỹ, thì lại không có cảm giác mạnh mẽ của việc thích.

Tựa hồ trong lòng nàng dung hợp rất nhiều cảm giác, làm cho nàng cảm thấy mơ hồ.

Vô tình với nàng, vừa là thầy vừa là bạn, hiện tại lại tăng thêm như người thân, nói chung bao nhiêu dạng cảm giác, hoà cùng một chỗ.

Nếu nàng đã không rõ ràng lắm đây tột cùng là cảm giác gì, nên cũng không nghĩ nữa.

Hơn nữa thời gian kế tiếp, bọn họ sẽ ở cùng một chỗ, đúng lúc nương cơ hội này, làm rõ ràng, bản thân mình đối với hắn đến tột cùng là cảm giác gì.

Trải qua Tiêu Duệ cùng Mộ Dung Lưu Tôn, nàng không dám dễ dàng động tình nữa.