Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 121-4




Thành Lâm An là kinh đô dưới chân thiên tử, phồn vinh hưng thịnh, người đến người đi thập phần náo nhiệt. Bên trong xe ngựa, Tiểu Ngư nhi đã sớm hưng phấn vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, lúc trước nàng luôn ở trong vô tình cốc, sau lần xuất ngoại này, mới biết được nguyên lai thế giới bên ngoài rất nhộn nhịp, lúc này nhìn trong những phố lớn ngõ nhỏ, bảo mã hương xa qua lại không ngừng, không khỏi phát ra một tiếng kinh hô, mà trên một chiếc xe ngựa phía sau, cũng truyền đến những âm thanh kinh ngạc, âm thanh lần này rơi xuống thật giống như bọn trẻ được bà ngoại dẫn đi dạo ở một vườn hoa mới lạ mà xinh đẹp.

“Woa, thật là náo nhiệt a, chúng ta sau sẽ ở chỗ này phải không?”

Tiểu Ngư nhi hưng phấn hỏi, Thanh Dao vẫn trầm mặc không nói, bất chợt nhớ tới điều gì đó, nàng liền không có sức lực hỏi tiếp, Thanh Dao vươn tay sờ sờ đầu tiểu nha đầu này.

“Ta không sao, ngươi đừng lo lắng, chỉ là chờ một chút gặp được những người lớn, phải biết lễ phép.”

Thanh Dao nhớ tới hành vi kinh hãi thế tục của Tiểu Ngư nhi, thật sợ sẽ làm kinh hách tới những người trong phủ thừa tướng, bởi vậy mới đặc biệt dặn dò nàng, hi vọng nàng đừng làm ra những hành động quá khác người, trước đây ở vô tình cốc, tốt xấu gì mọi người cũng thấy nàng từ nhỏ đến bây giờ, đều đã quen rồi, cũng không cho rằng nàng có nhiều quái dị, nhưng nếu như đi khỏi nơi đó, thì những người bình thường sẽ bị ngôn hành cử chỉ của nàng làm cho sợ hãi.

“Được rồi, ta đã biết.” Tiểu Ngư nhi gật đầu một cái, lòng nương vốn đang phiền não, nàng tất nhiên không muốn tăng phiền não cho nương, vì thế lập tức đáp ứng, nàng cũng hy vọng nương bớt buồn phiền chút ít.

Xe ngựa chạy đi, không nhanh không chậm hoà chung trong dòng người, một đường hướng tới phủ thừa tướng.

Trước đó Mộ Dung Lưu Tôn đã phái người truyền tin đi phủ thừa tướng, vì thế thừa tướng Mộc Ngân từ sáng sớm đã dẫn một nhà đứng ở trước cửa chờ bọn họ, nghĩ đến đã hơn một năm không gặp nữ nhi, không biết nàng bây giờ như thế nào, thời gian qua sống có tốt không? Mộc Ngân đáy mắt hiện lên nước mắt lưng tròng, một năm này có rất nhiều việc thay đổi, cũng may hoàng thượng phái rất nhiều việc cho hắn làm, vì thế hắn có rất ít thời gian nhàn rỗi mà tưởng nhớ nữ nhi, lúc này khi nghe tin tức nữ nhi đang trên đường trở về, trong lòng rất là kích động, tâm tình sốt ruột không yên, kiển chân ngóng nhìn.

Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương lúc này cũng theo phụ thân đứng ở cạnh cửa, cùng nhau nhìn về phương xa.

Thẳng đến khi đoàn người ùn ùn đi tới, hai chiếc xe ngựa được kéo bởi tám con ngựa cao to, dẫn đầu đoàn người là hai nam tử lạnh lùng mặt vô biểu tình ngồi ngay ngắn, Mộc Ngân sao không nhận ra được, Băng Tiêu cùng Đoạn Hồn thân là mật thám thị vệ, người bình thường là chưa gặp qua, thế nhưng hai vị này là một trong cao thủ trong đại nội hoàng cung, Mộc Ngân vẫn biết, nên lập tức không dám khinh thường, dẫn đầu cả nhà cung kính quỳ xuống nghênh đón.

“Bọn thần cung nghênh hoàng hậu nương nương hồi phủ.”

Cả nhà đồng loạt quỳ lạy, Mạc Sầu là người xuống xe ngựa trước, theo sát phía sau chính là Tiểu Ngư nhi, sau đó mới là Thanh Dao, một nhóm ba người xuống xe ngựa, Huyền đế thân hình chưa động, âm thanh từ tính vang lên: “Ta sẽ trở lại tìm ngươi.”

“Tốt, ngươi trở về đi.”

Hắn và nàng cùng cưỡi một con ngựa, nếu để thừa tướng phụ thân nhìn thấy, chỉ sợ sẽ trở thành chuyện kinh hãi thế tục, bởi vì khuôn mặt hắn bây giờ không phải là khuôn mặt của hoàng đế, mà là khuôn mặt Ngân Hiên, tuy rằng Ngân Hiên chính là hoàng đế, nhưng thừa tướng phụ thân lại không biết.

Huyền đế thanh âm chìm mị vang lên: “Đi.”

Thị vệ điều khiển xe ngựa lập tức quay đầu ngựa lại, đánh xe rời đi, kể cả mấy tên thủ hạ kia, mà ngoài cửa lớn Mộc phủ, chỉ để lại một chiếc xe ngựa, cùng mấy người bọn họ, Thanh Dao đi tới, đỡ lấy Mộc thừa tướng đứng lên, mới nhẹ nhàng thở dài: “Phụ thân, đứng lên đi, ta không còn là hoàng hậu gì nữa, sau này các ngươi không cần hành lễ lớn như vậy.”

“Dao nhi.”

Mộc Ngân không nói gì, nữ nhi khó có được trở về, hắn không muốn làm nàng không vui, bởi vậy lên tiếng trả lời: “Được.”

Bên cạnh Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương đã đứng dậy đi tới, thi lễ: “Dao nhi cuối cùng cũng đã trở về, trong thời gian này, tất cả mọi người rất lo lắng cho ngươi?”

“Làm phiền mọi người.” Thanh Dao nhẹ giọng mở miệng, lúc này trong lòng có một loại cảm giác yên ổn, rốt cuộc đã trở về, nàng quay đầu đánh giá phủ đệ quen thuộc, liếc mắt nhìn hạ nhân quỳ trên đất, tuy nói rằng nàng từng hưu hoàng đế, nhưng hoàng thượng cũng không có phế hoàng hậu, bởi vậy ở trong mắt người của Mộc gia, thân phận Thanh Dao vẫn là hoàng hậu, nên vấn đề lễ tiết cũng không dám chậm trễ.

“Tất cả đứng lên đi.”

Nàng thở dài một cái nhẹ giọng mở miệng, bên cạnh Tiểu Ngư nhi lắc lắc tay Thanh Dao, để nhắc nhở nàng, nàng còn chưa giới thiệu mình đâu, đến lúc đó mình làm sao đối với những người này xưng hô đây?

Thanh Dao phục hồi tinh thần lại, buồn cười liếc mắt nhìn nàng, đưa tay kéo nàng qua đây, chậm rãi mở miệng.

“Phụ thân, đây là Tiểu Ngư nhi, Tiểu Ngư nhi, đây là ông ngoại, mau hướng ông ngoại thỉnh an.”

Tiểu Ngư nhi lập tức nghiêm chỉnh hướng Mộc Ngân thi lễ một cái: “Ra mắt ông ngoại.”

Mộc Ngân lại càng hoảng sợ. Ngẩng đầu nhìn lại, thấy được bộ dáng của Tiểu Ngư Nhi, nàng lớn lên cùng hoàng thượng cực giống, lúc này lại thấy Tiểu Ngư nhi chào hắn, sợ đến mức ùm một tiếng quỳ xuống: “Thần tham kiến tiểu công chúa.”

Mộc gia một đời trung lương, cái gì cũng đều ấn theo quy củ làm việc, dựa theo lễ tiết quy chế, mà Tiểu Ngư nhi thân phận là công chúa, mặc dù Mộc Ngân thân là ông ngoại, cũng phải hành lễ chào công chúa, nào có công chúa hành lễ với thần tử đâu.

Thấy Mộc Ngân quỳ xuống một cái, những người khác của Mộc gia cũng quỳ xuống lần thứ hai, Thanh Dao thần sắc ngẩn ra, vươn tay kéo thừa tướng phụ thân, cúi đầu mở miệng: “Phụ thân, nàng là tiểu bối, chào ngươi là chuyện bình thường, ở đây không phải hoàng cung, nàng cũng không phải công chúa, bởi vì hoàng thượng còn chưa có sắc phong nàng là công chúa, vì thế các ngươi không cần hành lễ chào nàng, nàng không có thói quen này.”

Tiểu Ngư nhi xác thực không quen việc này, mới vừa rồi thật là một cú sốc dọa nàng nha, người lớn tuổi như vậy mà hành lễ với nàng, nàng không có thói quen này, thiếu chút nữa đã kêu lên mẹ ơi.

Mọi người trong Mộc phủ lần thứ hai đứng lên, Thanh Dao lại chỉ vào Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương nhàn nhạt mở miệng.

“Đây là dì cả, còn đây là dì Hai.”

“Chào hai dì.” Tiểu Ngư nhi không tự ti cũng không kiêu ngạo hành lễ, tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất có phong phạm hoàng thất, Mộc Ngân thoả mãn gật đầu, xem ra tiểu nha đầu này lễ tiết không có bỏ a, về điểm này nữ nhi dạy rất tốt, kế tiếp, Mộc Ngân lại vì Tiểu Ngư nhi mà giới thiệu đại phu nhân cùng Nhị phu nhân, Tiểu Ngư nhi nhất nhất hành lễ.

Mọi người lần lượt biết nhau.

Bởi vì có thêm một đứa bé, mà trọng tâm câu chuyện cũng rất nhiều, bầu không khí cũng rất náo nhiệt, Mộc Ngân tự mình đem Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi đưa vào Thanh viện, chỗ ở trước đây của Thanh Dao.

Nha đầu Tiểu Liên cùng Lục nhi vừa nhìn thấy tiểu thư đã trở về, sớm vui vẻ hành lễ với tiểu thư xong, các nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đi phía sau Thanh Dao. Thanh Dao biết các nàng muốn nhìn cái gì, đáy lòng tuôn ra một ít chua chát, nhàn nhạt mở miệng: “Mai Tâm, nàng đã chết.”

” a. “

Hai tiểu nha đầu sợ hãi kêu lên, thấy tiểu thư rất thương tâm, cũng không nói thêm gì nữa, cung kính mở miệng: “Tiểu thư, người đừng thương tâm, trở về đây còn có chúng ta?”

Thanh Dao gật đầu một cái, dẫn Tiểu Ngư nhi đi vào, trong phòng, Tiểu Ngư nhi chạy một lần từ trong ra ngoài rồi lại từ ngoài vào trong, sau đó cười hì hì mở miệng: “Nguyên lai trước đây nương ở chỗ này a?”

Khí trời có chút nóng lên, trong phòng có để một băng ghế nằm, trước đây nàng thích nhất là ngủ ở ghế nằm để nghỉ ngơi, trong lúc đó Mai Tâm sẽ dâng trà ngon và một chút điểm tâm ngon miệng, cảnh vật vẫn như trước, nhưng người đã không còn, Thanh Dao nằm lên trên ghế ngà.

Gió mát thổi từ ngoài cửa sổ vào.

Mạc Sầu bảo mọi người đi xuống, để cho tiểu thư nghỉ ngơi một chút đi, chính mình dẫn Tiểu Ngư nhi đi đến một gian phòng khác đã bố trí sẵn cho Tiểu Ngư nhi.

Thanh Dao ở trong phòng nghỉ ngơi, Tiểu Liên cùng Lục nhi giữ ở ngoài cửa, để tránh có người quấy rầy đến tiểu thư nghỉ ngơi, Mạc Sầu dẫn Tiểu Ngư nhi đi dạo một vòng mộc phủ, Thanh Dao tựa nằm trên ghế, ngủ tới trời tối mới tỉnh lại, gió thổi qua mặt làm sa mỏng trượt rơi xuống, lộ ra bớt hồng ban màu đỏ trên mặt.

Tiểu Liên đang cầm đèn đi đến, trong lúc lơ đảng quay đầu lại, bị hồng ban trên mặt nàng làm cho sợ, tay đang cầm đèn liền đánh rơi xuống trên mặt đất, cùng lúc nàng phát ra một tiếng thét kinh hãi, đợi đến khi có phản ứng, thì lập tức sợ hãi quỳ xuống dập đầu: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết.”