Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 123-1: Đường Lang Bộ Thiền Hoàng Tước ở Phía Sau




Trên đường phố lớn, người dẫn đầu sứ thần đoàn của Huyền Nguyệt quốc chính là Nam An vương, không ai biết được trong đoàn này, mọi người đều nghe lệnh của nữ tử che mặt, mà khi nhìn qua chỉ là một nữ nhân rất bình thường.

Thanh Dao quần áo ngắn gọn, cùng Mạc Sầu theo bên người của Nam An vương gia, người khác nhìn vào chỉ cho rằng các nàng là hai tỳ nữ của Nam An vương mà thôi.

Thị bộ của Hoàng Viên quốc, cùng Lễ bộ Thị lang phụng mệnh đại hoàng tử đến cửa thành nghênh tiếp các vị sứ thần, mang đoàn sứ thần an trí đến bên ngoài thành tại Dịch cung, cũng không có trực tiếp để cho bọn họ vào thành, đương nhiên những người này cũng không vội mà vào kinh.

Ly kinh bây giờ ngay lập tức sẽ nổi lên phong vân, bọn họ chỉ nên yên lặng mà theo dõi kỳ biến, bất quá quốc gia nào mà lại không có cơ sở ngầm ở trong Ly kinh đâu, bởi vậy dù không vào kinh, cũng biết hướng đi bây giờ của kinh thành.

Trên đường cái đều tuần tra nghiêm ngặt, người người cẩn thận, rất sợ hoạ sẽ đến trong nhà mình, loại thời gian này, vẫn nên an phận thủ mình mới tốt.

Thỉnh thoảng có binh tướng kỵ mã tuần thành đi qua, điều này làm cho toàn bộ Ly kinh bao phủ một bầu không khí nặng nề, quỷ dị bất trắc, vì lúc nào cũng sẽ có sự thay đổi bất ngờ.

Đại hoàng tử chiếm lĩnh hoàng cung, không cho phép bất luận kẻ nào gặp hoàng thượng, ngay cả hoàng tử hoàng nữ, cùng hậu cung phi tần đều thấy không được, tất cả tin tức đều là hoàng hậu Tiêu thị truyền tới, tình huống chân chính thế nào thì không ai biết, Ngũ hoàng tử dẫn những hoàng tử hoàng nữ khác vây chặn ở ngoài cửa lớn hoàng cung, thề phải gặp mặt hoàng thượng lần cuối cùng, phía sau của Ngũ hoàng tử có người của đệ nhị thế gia, bởi vậy nên hắn không sợ hoàng hậu cùng đại hoàng tử.

Mắt thấy hoàng cung sẽ bị máu nhuộm, nhưng hết lần này tới lần khác lục nước sứ thần đều lục tục tới Ly kinh, đại hoàng tử dưới tình thế cấp bách, đã phái ra bộ binh thị bộ cùng Lễ bộ Thị lang dàn xếp tốt lục quốc sứ thần, trong lúc này, nếu như xử lý không tốt, chỉ sợ Hoàng Viên quốc sẽ là đối tượng để sáu nước chia cắt, vì điều này nên đại hoàng tử mới bình tĩnh quyết đoán hạ mệnh lệnh, Ngũ hoàng tử cùng chúng thành viên hoàng thất không có phản đối mệnh lệnh như vậy, nhà so với nước vĩnh viễn sẽ biết bên nào nặng bên nào nhẹ…

Dịch cung.

Một đội người của Huyền Nguyệt quốc bị an trí ở một chỗ bên trong điện các, người ngựa liên tiếp đi hơn mười ngày ròng rã, đã mệt chết đi được, nên phân phó các nha đầu này đều lui xuống.

Trong phòng khách, Thanh Dao ngồi ở ghế phía trên, bên dưới Nam An vương cùng hai vị quan viên đang đứng thẳng, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn hoàng hậu, tuy rằng trên mặt nàng đang che lụa mỏng, thế nhưng thần sắc cũng rất lãnh, trong đôi mắt trong trẻo hiện lên hàn khí.

“Các ngươi đều ngồi xuống đi.”

“Dạ, nương nương.” Nam An vương vừa đáp lời, Thanh Dao liền cau mài một chút, con ngươi đen kịt như u đầm bắn về phía Nam An vương, nàng chậm rãi mở miệng: “Ở bên ngoài, không nên gọi ta nương nương.”

Nam An vương kinh ngạc một chút, lĩnh mệnh, phất tay ý bảo hai quan viên kia ngồi xuống, Mạc Sầu ở ngoài cửa coi chừng, Mạc Ưu lo lắng nhìn chủ tử, ở trong tình huống này, chỉ sợ phụ hoàng thực sự đã không được, hắn nhất định phải gặp phụ hoàng.

“Chủ tử, ta?” Mạc Ưu vừa mở miệng, Thanh Dao đã đưa tay lên, nàng biết Mạc Ưu muốn nói cái gì, nàng chậm rãi đứng lên, ở phòng khách bước đi thong thả, trong phòng khách nho nhỏ, bầu không khí trở nên nghiêm túc, mọi người cùng nhau nhìn về bóng dáng tinh tế như liễu kia, không biết nương nương đang suy nghĩ gì?

Thật lâu sau, con ngươi của Thanh Dao bỗng sáng lên, xoay mình dừng lại thân thể, quay đầu nhìn phía Mạc Ưu: “Ngươi biết trong hoàng cung, nơi quan trọng nhất là gì không?”

“Quốc khố, là căn bản của một nước.” Mạc Ưu cũng rất thông minh, vừa nghe hỏi không cần nghĩ liền đáp ra.

“Tốt, khuya hôm nay hỏa thiêu quốc khố.”

Mộc Thanh Dao mở miệng như đinh đóng cột, tiếng nói nàng vừa dứt, Mạc Ưu cùng hai quan viên Huyền Nguyệt đều mở to mắt, nương nương có lầm lẫn không, tự nhiên lại muốn đốt quốc khố của người ta. Nàng đến tột cùng là muốn hại người ta, hay giúp đỡ người ta, đây rõ ràng là hành động bỏ đá xuống giếng a.

Chỉ có Nam An vương là không nói được một lời nhìn nàng, con ngươi sâu thẳm, trên khuôn mặt tuấn lãng như có điều suy nghĩ, khóe môi nhất câu, nở nụ cười.

“Một chiêu này rất lợi hại.”

Thanh Dao nhàn nhạt gật đầu, cuối cùng cũng có một người hiểu được ý của nàng: “Hỏa thiêu quốc khố, đại hoàng tử là người chấp chưởng trong cung, trọng trách của hắn nhất định rất nặng, tất nhiên phải phái người đi dập tắt lửa, lúc này nội cung rất loạn, chúng ta có thể thừa dịp loạn ẩn vào tẩm cung của hoàng thượng, đúng lúc có thể gặp mặt lão hoàng đế.”

“Được, cứ làm như vậy đi.”

Mạc Ưu vừa nghe có thể nhìn thấy phụ hoàng, lập tức gật đầu tán thành, Thanh Dao ngẩng đầu quét mắt liếc nhìn hai quan viên đối diện một cái, thấy vẻ mặt bọn họ như không đồng ý, tự hồ sợ xảy ra chuyện gì, nàng sắc mặt nhàn nhạt mở miệng: “Hai vị đại nhân không cần phải lo lắng, các ngươi cứ ở trong Dịch cung, tọa trấn ở chỗ này, để tránh khỏi lộ ra chân tướng, buổi tối hôm nay dù có bất luận kẻ nào bái phỏng cũng không gắp, hãy nói là Nam An vương gia dọc theo đường đi bị nhiểm lạnh, cần nghỉ ngơi.”

“Dạ.”

Hai quan viên lập tức cung kính lên tiếng trả lời, hoàng thượng đã hạ ý  chỉ, bất cứ chuyện gì đều phải nghe lệnh của nương nương, đã như vậy, bọn họ nghe theo là được.

“Nam An vương, ngươi mang theo mấy tên thủ hạ, đêm nay tiến hoàng cung, hỏa thiêu khố phòng.”

Thanh Dao nói đến đây, thì quay đầu nhìn về Mạc Ưu ở bên cạnh: “Ngươi đem bản vẽ hoàng cung vẽ lại một phần cho hắn, để tránh khỏi hắn nhầm lẫn, đốt những nơi không quan trọng, sẽ kinh động được đại hoàng tử.”

“Dạ.”

“Ta cùng Mạc Ưu còn có Mạc Sầu, phẫn thành thái giám cùng cung nữ tiến cung, thừa dịp loạn tiến vào tẩm cung của hoàng thượng.”

Thanh Dao tỉ mỉ phân bố tốt nhiệm vụ, mọi người lĩnh mệnh: “Dạ.”

Lúc này, Mạc Sầu đi đến, cung kính cẩn thận mở miệng: “Bẩm Nam An vương gia, Văn Tam hoàng tử cầu kiến.”

Thanh Dao vừa nghe là Văn Ngọc, liền có điểm không kiên nhẫn gặp hắn, nhàn nhạt nhìn lướt qua Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, hắn và Văn Ngọc nguyên là bằng hữu chơi đùa từ nhỏ đến lớn, gặp một lần cũng không sao, nhưng để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng phân phó Mạc Ưu: “Ngươi tiến vào nội điện nghỉ ngơi đi, ta cũng mệt mỏi, để cho Nam An vương cùng Văn tam hoàng tử tự ôn chuyện..”

Nàng nói xong, Mộ Dung Lưu Chiêu liền đứng lên, dẫn người cung kính tiễn nàng tiến vào nội các, Mạc Ưu cùng Mạc Sầu cũng lặng lẽ theo phía sau của nàng rời đi.

Cho đến khi ba người bọn họ hoàn toàn vào nội điện, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu mới quay lại thân ngồi xuống, trầm giọng phân phó thủ hạ ở trước cửa: “Mời Văn Tam hoàng tử vào đi.”

“Dạ, vương gia, ” thủ hạ cung kính đi ra ngoài, rất nhanh dẫn ba người đi tới, chính là Văn Ngọc cùng hai người thủ hạ của hắn, vừa đi vào đến, hắn liền ôm quyền sang sảng cười rộ lên: “Lưu Chiêu, đã lâu không gặp.”

Mộ Dung Lưu Chiêu đối với Văn Ngọc, trong lòng vừa tức vừa giận, nhớ ngày đó hắn ở Huyền Nguyệt làm ra những chuyện kia, thật là làm cho người ta phiền muộn, hơn nữa ai lại nghĩ kẻ cùng hắn từ nhỏ lớn lên bên nhau, lại là hoàng tử của Vân Thương quốc, thật là làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

“Đã lâu không gặp.”

Mộ Dung Lưu Chiêu thanh âm có chút tối, nhàn nhạt phất tay: “Mời ngồi.”

“Cảm tạ, ” Văn Ngọc ôm quyền một lời tạ ơn, quay đầu nhìn phía hai người thủ hạ bên cạnh, chậm rãi mở miệng: “Các ngươi đều đi xuống đi, ta cùng Huyền Nguyệt Nam An vương gia là chỗ quen biết cũ, chúng ta cần tâm sự một chút.”

“Dạ, tam hoàng tử.”

Nam An vương vừa nghe lời ấy của hắn, cũng không nói thêm cái gì, hơi nghiêng người nhìn hai vị quan viên: “Các ngươi dọc theo đường đi cũng đều mệt mỏi, lui xuống nghỉ ngơi đi.”

“Dạ, vương gia, ” tất cả mọi người đều lui ra ngoài, trong chính sảnh, chỉ có Mộ Dung Lưu Chiêu cùng Văn Ngọc, vừa ngồi xuống một chút bốn phía liền lưu chuyển dòng khí lạnh, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu lạnh lùng nhìn nam tử mang vẻ mặt yêu nghiệt ngồi bên dưới, tóc đen hoa y (quần áo hoa lệ), một thân tôn quý khí phách, hắn lười nhác nghiên người tựa ở trên ghế, vô lại nhìn hắn, khóe môi nghiền ngẫm cười.

“Lưu Chiêu, ngươi đang giận ta sao?”

“Chẳng lẽ không được sao? Không nghĩ tới ngươi tâm kế thâm trầm như vậy.” Mộ Dung Lưu Chiêu sắc mặt âm u, tâm kế của người nam nhân này làm cho hắn căm thù đến tận xương tuỷ, bởi vì hắn cho mình đa mưu túc trí, nhưng thật ra là có bao nhiêu vô tri, cả ngày cùng người khác xưng huynh gọi đệ, người ta đem xem hắn như đồ ngốc để đùa giỡn.

Giữa bọn họ chỉ sợ là không trở về được như trước rồi, bởi vì hắn không thê buông ra khúc mắc trong lòng, ăn một lần thiệt thòi, sẽ vĩnh viễn không dễ dàng tin người khác.

“Lưu Chiêu, đừng trách ta, kỳ thực ta vẫn xem ngươi là bạn tốt.”

Văn Ngọc thu liễm vẻ nghiền ngẫm, hắc đồng trở nên sâu thẳm mở miệng.

Ngoại trừ giấu giếm thân phận ra, hắn và Lưu Chiêu bằng hữu ở một chỗ, là thật tâm ở chung, nhưng loại này thời gian, Mộ Dung Lưu Chiêu còn tin tưởng sao?

“Quên đi, chuyện quá khứ cứ để thành quá khứ đi, không biết Văn tam hoàng tử đến tìm bản vương là có chuyện gì?” Mộ Dung Lưu Chiêu không muốn nhắc lại chuyện trước kia nữa, nói thêm một lần, chỉ làm cho hắn nhớ tới trước kia mình có bao nhiêu ngu ngốc mà thôi.

Văn Ngọc nhìn hắn, biết trong khoảng thời gian ngắn hắn không thể nào tha thứ cho mình, nhưng hiện tại mình cũng không bắt buộc, thuận theo tự nhiên đi.

Hắn qua đây, là có chuyện quan trọng.

“Lưu Chiêu, chắc hẳn các ngươi cũng nhận được tin tức, hiện tại Ly kinh một mảnh náo động, chúng ta là không phải nên làm chút gì sao?”

Tiếng nói của hắn vừa dứt, ánh mắt của Mộ Dung Lưu Chiêu đột nhiên lạnh lẽo, khóe môi câu ra nụ cười nhạt, nội tâm thầm nghĩ, Văn Ngọc a, Văn Ngọc, ngươi chẳng những một mà là ba lần lừa dối ta? Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi đang tính toán gì sao? Nét mặt hắn bất động thanh sắc, nhàn nhạt mở miệng.

“Văn tam hoàng tử chuẩn bị làm như thế nào?”

“Hai nhà chúng ta có thể liên thủ, mượn nước đẩy thuyền, làm cho Hoàng Viên quốc vong, chúng ta sẽ chia được một chén canh.”

Văn Ngọc tiếng nói vừa dứt, Mộ Dung Lưu Chiêu chợt đứng dậy, âm trầm căm tức nhìn hắn, lãnh miệt khinh thường hừ lạnh: “Văn ngọc, không nghĩ tới ngươi bây giờ trở nên tiểu nhân như vậy, cút đi, ở đây không chào đón ngươi.”

“Ngươi?” Văn Ngọc không ngờ Mộ Dung Lưu Chiêu lại phát cơn tức lớn như thế, lập tức sắc mặt âm u khó nhìn, tuy rằng lúc trước là mình làm không đúng, nhưng bây giờ hắn là tam hoàng tử của Vân Thương quốc, địa vị ngang bằng Lưu Chiêu, hơn nữa đều là sứ thần, hắn qua đây chỉ vì nhớ đến tình cũ, đây là chuyện mà hai nhà đều có lợi, không nghĩ tới hắn lại giận dữ như vậy.

Văn Ngọc sắc mặt yếu ớt âm thầm, cuối cùng cắn răng một cái, ôm quyền trầm giọng mở miệng: “Xin cứ tự nhiên, tùy tiện ngươi thế nào? Thực sự là lòng tốt không được báo đáp, ngươi cũng không nghĩ đến Hoàng Viên quốc gần bên biên cảnh của Huyền Nguyệt các ngươi, đương nhiên là các ngươi được lợi lớn, chúng ta có thể chiếm được bao nhiêu ít lợi chứ.”

Hắn nói xong, người đã đi ra ngoài.

Chính sảnh, Mộ Dung Lưu Chiêu căn bản đã đem lời Văn Ngọc nói để ở trong lòng, hắn chỉ cảm thán, tất cả những chuyện này đều ở trong tính toán của Thanh Dao, chỉ sợ lục quốc sẽ mau chóng xuất thủ.

Ban đêm.

Ánh trăng trong vắt, ngô đồng hai bên đường như vừa bị rội rửa qua, đặc biệt xanh biếc.

Gió nổi lên, hơi lạnh theo gió mang đi cái oi bức của ngày đầu hạ, một nhóm bóng dáng cẩn thận tách ra khỏi binh lính tuần thành, một đường thẳng đến hoàng cung mà đi.

Dẫn đầu chính là Mạc Ưu, theo sát phía sau là Nam An vương, cùng với mấy tên thủ hạ của hắn, còn có Thanh Dao cùng Mạc Sầu, các nàng đều đã dịch dung, ngay cả y phục đều đổi thành trang phục cung nữ chuyên dụng của cung đình, mà Mạc Ưu mặc một bộ trang phục màu lam đậm của thái giám.

Vài người đứng ở dưới thành tường cao to của hoàng cung, Thanh Dao vỗ tay một cái, vài người xúm qua đây.

Nàng nội liễm trầm ổn mở miệng: “Lưu Chiêu, ngươi nhất định phải cẩn thận hành sự, ngàn vạn lần không thể để cho đối thủ phát hiện là Huyền Nguyệt chúng ta động thủ, mặt khác phải bảo hộ trong sạch của chúng ta, khi đại hoả nổi lên, các ngươi phải lui lại, trước tiên chạy về Dịch cung, để tránh khỏi người của ngũ quốc hoài nghi, còn nữa khi lửa được dập tắt, đại hoàng tử nhất định sẽ phái người điều tra tin tức ở dịch cung, chúng ta không thể rơi vào bẫy người khác.”

“Được, yên tâm đi.”