Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 125-3




Chỉ thấy ngoài cửa đi vào một nữ tử thướt tha, uyển chuyển động lòng người, phong tình vô hạn, trên người mặc một bộ y phục màu trân châu, quần dài màu hồng, trên lưng là một dải lụa trắng thêu mây khói, thắt thành một cái nơ bướm, dây nơ rủ xuống thật dài, cả người ôn nhu phiêu dật.

Khuôn mặt kia lại càng thanh tú động lòng người, mi mục thanh tú, mềm mại như có như không, ánh mắt long lanh như giếng nước.

Vừa nhìn thấy nàng, Tiểu Ngư nhi nhoài người dậy, Đại Ngọc ở thành Cô Tô, nữ tử trong cơn mưa phùn ở Giang nam, mềm mại như nước giếng, kiều mị như cỏ bồ, nữ tử như vậy thật sự là khắc tinh của nam tử, có thể thỏa mãn khí khái của bất cứ nam nhân hay anh hùng nào.

Phụ hoàng sẽ không thật sự thích nàng đấy chứ? Tiểu Ngư nhi hoài nghi, nhất là hiện tại dung mạo của mẫu thân đã bị hủy rồi, nếu  mẫu thân vẫn đẹp như ngọc như hoa lúc trước, nàng cũng không cần lo lắng.

Nam nhân từ trước tới nay đều là có mới nới cũ, nhất là hoàng đế.

Tiểu Ngư nhi phiền muộn vô cùng, con ngươi trở nên âm lãnh, trừng mắt nhìn Tây Môn Tân Nguyệt trong chính sảnh.

Tây Môn Tân Nguyệt vốn không khó nhìn ra địch ý của Tiểu Ngư nhi, nhưng nàng làm  như không biết, không kiêu ngạo thất lễ, cung kính mở miệng: “Thiếp thân tham kiến hoàng hậu nương nương.”

Thanh Dao phẩy tay một chút, nhàn nhạt mở miệng: “Đứng lên đi, ban tọa.”

“Tạ nương nương.” Tây Môn Tân Nguyệt dẫn tỳ nữ đứng dậy, ngồi qua một bên, khuôn mặt gắn một nụ cười yếu ớt, nhìn về phía Mộc Thanh Dao, chỉ thấy nữ tử ngồi trên cao che một lớp lụa mỏng trên mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng như ngọc không gì sánh được.

Tây Môn Tân Nguyệt hơi kinh ngạc, bất quá cũng không nói thêm tiếng nào, mặc dù che mặt, nàng cũng biết nữ nhân trước mặt đúng là đương triều hoàng hậu, không thể nghi ngờ.

Nàng ta quanh thân bao phủ lạnh lùng, lẳng lặng uy nghiêm ngồi ở đó, khiến không ai có thể nhận nhầm.

“Không biết Thục phi nương nương nhiều lần muốn gặp ta để làm gì?” Thanh Dao cũng không vòng vo, gọn gàng dứt khoát mở miệng, nàng hết sức tò mò, Tây Môn Tân Nguyệt rốt cuộc lại muốn nói cái gì, không phải chỉ vì muốn bái kiến nàng mà đến chứ? Nàng ta và nàng cũng không giao hảo tốt đến mức đó.

“Nương nương, thiếp thân qua đây là muốn thỉnh hoàng hậu nương nương hồi cung. Nương nương lúc trước hưu đế rời cung, hoàng thượng đã rất thương tâm. Nương nương nếu đã trở lại thì hãy quay về đi, nếu nương nương bất mãn chuyện của thiếp thân thì thiếp thân có thể xuất cung ngay. Cho dù hoàng thượng sủng hạnh thiếp thân, thiếp thân cũng nguyện ý trọn đời ở lại am ni cô, cầu phúc cho hoàng thượng và nương nương.” (TT: Sặc con hồ ly tinh này >_<)

Tây Môn Tân Nguyệt ôn nhu uyển chuyển mở miệng, thanh âm như chim hoàng oanh, động tác ưu nhã đến cực điểm, chỉ là sự bén nhọn trong con ngươi nàng còn chưa xóa sạch, cùng thần thái có điểm không tương thích, nếu người không biết có thể sẽ bị lừa. Thế nhưng Mộc Thanh Dao đã thừa biết nữ nhân này đang muốn lấy lui làm tiến.

Bên ngoài là nói nguyện ý thành toàn cho nàng và hoàng thượng, nguyện ý rời khỏi, kỳ thực nàng ta chỉ đang đợi một câu nói của nàng.

Là một câu nói bảo nàng ta lưu lại.

Thanh Dao thật sự muốn cười rộ lên, nếu nàng thực sự kiên trì muốn tiến cung, còn cần nàng ta thoái nhượng sao? Nàng hoàn toàn có thể yêu cầu hoàng thượng khiến nàng ta xuất cung, nàng tin, nếu nàng mở miệng, hoàng thượng nhất định đáp ứng. Nhưng mà nàng thực sự không muốn tiến cung, lúc đầu có thể nàng động tâm mãnh liệt với hoàng thượng, thế nhưng thời gian lại là con sông, sẽ nhấn chìm rất nhiều thứ rụng trong nó, bao gồm cả tình cảm con người.

“Thục phi nương nương đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Trở về đi, đây vốn là chuyện của ta và hoàng thượng.”

“Nương nương?”

Tây Môn Tân Nguyệt còn đang muốn nói thêm gì đó, thì Tiểu Ngư nhi vẫn ngồi trên đùi Thanh Dao thình lình mở miệng: “Không nghe thấy lời của nương ta sao? Mau trở về đi, có chúng ta sẽ không có ngươi, có ngươi thì không có chúng ta, ngươi đừng mơ sẽ cùng chúng ta chung sống hòa bình.”

Nhìn hình dạng này của nàng ta, nhất định nương sẽ bị kích động, cả ngày cứ mặc trang phục xinh đẹp đi qua đi lại trước mặt nương.

Nữ nhân này vừa nhìn đã biết chẳng tốt lành gì, chỉ toàn làm bộ, mà cũng chỉ có thể dụ dỗ nam nhân mà thôi. Nữ nhân với nữ nhân vốn không cần đóng kịch như vậy, mệt chết đi, đại tỷ à!

Tây Môn Tân Nguyệt ngẩng ra, nghiêm túc nhìn Tiểu Ngư nhi, đây là tiểu công chúa hai tuổi sao?

Giọng điệu sắc bén, khí thế lại rất mạnh, cá tính giống y hệt nương của nàng, tự đại lại cao ngạo, Tây Môn Tân Nguyệt nhàn nhạt cười rộ lên: “Đây là trưởng công chúa sao?”

Thanh Dao không nói gì, Tiểu Ngư nhi nghe thấy đã không vui, liền trực tiếp tàn bạo phản bác: “Có ngươi sẽ không có công chúa. Ta không thiết ta gì cái địa vị công chúa.”

Nàng vừa dứt lời đã khiến Tây Môn Tân Nguyệt há mồn líu lưỡi, hơn nửa ngày cũng không thốt ra được chữ nào, nàng trăm phương nghìn kế suy nghĩ cách đối phó hoàng hậu, nhưng mà vẫn không có nghĩ phương pháp nào dùng để đối phó tiểu công chúa, nhân vật này nàng căn bản không có tính tới, kết quả đã thấy thất bại. Nữ nhân dạy ra được đứa nhỏ như vậy, thật khiến người ta bội phục.

“Mạc Sầu, tiễn khách.”

Tiểu Ngư nhi không đợi nàng ta đáp lời đã lên giọng gọi Mạc Sầu.

Mạc Sầu cũng kỳ thực rất ghét Tây Môn Tân Nguyệt làm bộ làm tịch, ba chân bốn cẳng chạy tới đây là để nói mấy lời nhảm nhí này sao?

Vì thành toàn hoàng hậu, chính mình tự nguyện rút lui, nếu quả thật nguyện ý rút lui, còn bô bô nói làm gì, trực tiếp rời cung không được sao, còn muốn bày ra giọng điệu như vậy?

“Thục phi nương nương, xin mời.”

Tây Môn Tân Nguyệt có chút không nhịn được, ngẩng đầu nhìn Mộc Thanh Dao, cho rằng nàng ít nhiều cũng lên tiếng gì đó, không ngờ, nữ nhân trên kia lại bày ra vẻ mặt dửng dưng.

Nàng ta coi như việc này không quan hệ tới mình, Tây Môn Tân Nguyệt muốn nuốt luôn răng vào bụng, tức giận đến nỗi bao nhiêu hơi sức đều phải dồn xuống đáy lòng, chỉ đành chậm rãi đứng dậy, cung kính mở miệng: “Những chuyện khác không nói tới, thiếp thân hi vọng nương nương có thể hồi cung, hoàng thượng vẫn luôn thương nhớ nương nương.”

“Ừ, làm phiền Thục phi.”

Thanh Dao gật đầu một cái, nhìn nữ nhân này dẫn nha đầu lui ra ngoài, nhưng mà Tây Môn Tân Nguyệt vừa bước ra tới cửa thì đã nghe thanh âm của Tiểu Ngư nhi vang lên.

“Nương, nữ nhân này thật là giả tạo, cứ thích làm ra vẻ, buồn nôn! Ta muốn ói!”

Ngoài cửa, gương mặt Tây Môn Tân Nguyệt y như cái hộp đựng gia vị, đủ mọi màu sắc, con ngươi tàn nhẫn, nắm đấm trong tay áo siết chặt, móng tay đâm cả vào da thịt, không ngờ nữ nhân đáng ghét Mộc Thanh Dao kia đã trở về, còn mang theo một tiểu quỷ đáng ghét, không, là một tiểu yêu quái, cho tới giờ chưa từng thấy đứa nhỏ hai tuổi nào lại có thể nói ra những loại ngôn từ quái đản như vậy.

Mạc Sầu nhìn sắc mặt Tây Môn Tân Nguyệt: đỏ, trắng, xanh, chuyển đổi hết mấy lượt, trong lòng cảm thấy hả giận. Đáng đời, ai bảo ngươi qua đây tự tìm nhục.

“Y Vân, phái người đưa Thục phi nương nương ra khỏi Biệt uyển đi.”

Mạc Sầu phân phó xong, Y Vân lập tức lĩnh mệnh dẫn nha đầu đưa Tây Môn Tân Nguyệt trở ra.

Trong chính sảnh, Thanh Dao dặn dò Tiểu Ngư nhi: “Nữ nhân này cũng không phải loại người đơn giản, ngươi ít chọc vào nàng ta một chút, đừng tự tìm quả đắng mà ăn.”

“Ta mà sợ nàng!” Tiểu Ngư nhi nhíu mày, nhớ tới nữ nhân kia ra vẻ mềm mại như nước, không khỏi càng tức giận, kéo luôn Mộ Dung Lưu Tôn vào mắng luôn một thể: “Hừ, đều là nam nhân gây họa, sau này chúng ta không để ý tới hắn nữa.”

“Đi thôi, ta muốn xem gần đây ngươi có lười biếng hay không, chế tạo được bao nhiêu vũ khí rồi.”

“Được, đi thôi.” Bực tức của Tiểu Ngư nhi bị dời đi, liền nhảy khỏi lòng Thanh Dao, dẫn đầu bước ra ngoài, Thanh Dao và Mạc Sầu đi theo, mọi người ra khỏi chính sảnh, đi đến nhà kho, xem thử rốt cuộc có được bao nhiêu vũ khí.

Giờ dậu ba khắc (tức là 5 giờ 45 chiều), hoàng thượng dẫn theo An tướng quân xuất hiện ở Biệt uyển của hoàng gia.

Tiểu Ngư nhi vừa nhìn thấy hắn, sắc mặt đen chưa từng thấy, vẫn thong thả đi tới đi lui, coi như hắn trong suốt, hết lần này tới lần khác không thèm ngó ngàng tới. Xem ra lần này nàng giận thật, là đặc biệt giận.

Đôi mài hẹp dài của Huyền Đế khẽ ẽ nhướng, con ngươi ngời sáng, buồn cười mở miệng.

“Mạc Sầu, ai đã chọc tới công chúa, làm nàng không vui như vậy?”

Mạc Sầu mặt mày nhăn nhó, nàng nào dám nói là chính hoàng thượng chọc giận công chúa, nhưng mà dù nàng không nói, ánh mắt ba người đồng loạt nhìn chằm chằm hoàng đế cũng đủ khiến hắn hiểu rõ, đầu sỏ vụ này chính là bản thân hoàng thượng hắn.

Trên khuôn mặt tuấn dật của hoàng đế đổ ra một chút mồ hôi mịn, hắn chọc tới nàng hồi nào a? Không những Tiểu Ngư nhi, Dao nhi tựa hồ cũng có điểm tức giận, chẳng lẽ trách hắn không sớm tới thăm các nàng?

Mộ Dung Lưu Tôn tiếu ý ôn nhuận như ngọc đọng ở khóe môi, nhàn nhạt mở miệng: “Trẫm có chút việc nên đến trễ, chưa kịp thăm các ngươi. Vì vậy mà Tiểu Ngư nhi mất hứng sao?”

Tiếng nói hắn vừa dứt, sắc mặt của Tiểu Ngư nhi càng xấu hơn, hắn đúng là tự kỷ, nàng giống cái loại người luyến phụ tình kết (yêu cha đến cuồng si)sao?

An tướng quân vẫn đứng ở một bên kinh ngạc không dứt, hoàng thượng này và người lúc nãy hắn gặp hoàn toàn không giống nhau. Ở đây, trên người hoàng thượng không có một chút nhuệ khí hay khí phách gì cả, tất cả chỉ là ôn nhuận nhu hòa. An tướng quân cũng có con, vì thể hiểu được đây chính là tình thương của một người cha dành cho con nhỏ.

Thì ra hoàng thượng cũng có một mặt khả ái như thế! Hắn vẫn luôn cho hoàng thượng là lãnh khốc băng hàn, cao cao tại thượng.

Nữ tử trên mặt che một tấm lụa mỏng kia, chính là Huyền Nguyệt hoàng hậu sao? Một đôi con ngươi nhuộm đầy hàn khí băng lãnh, rồi ở trong đó lại thoáng qua nhu hòa như có như không, làm người xung quanh mê đắm.

“Thần An Định Phong tham kiến hoàng hậu nương nương.”

An tướng quân tiến lên chào, Thanh Dao thu hồi tầm mắt, nhìn lướt qua người bên cạnh hoàng thượng. An Định Phong này nàng đã từng nghe nói qua, dũng mãnh thiện chiến, có văn có vũ, là một viên dũng tướng trên sa trường. Sau khi hoàng thượng đoạt lại binh quyền đã trọng dụng hắn, hiện tại có rất nhiều binh mã của Huyền Nguyệt đều ở trên tay hắn. Hoàng thượng đưa hắn qua đây, chắc chắn là có chính sự cần bàn, bởi vậy nghiêm sắc mặt, nhìn về phía Tiểu Ngư nhi.

“Tiểu Ngư nhi, nương có việc cần làm.”

“Dạ, nương, ta cùng Mạc Sầu lui xuống trước.” Tiểu Ngư nhi nghe lời đi xuống, bất quá lúc rời đi, còn dùng ánh mắt thâm ý nhìn hoàng đế khiến hắn không hiểu ra sao, ngẩng đầu nhìn Thanh Dao: “Nàng ta làm sao vậy?”

“Buổi chiều Thục phi nương nương tới chọc giận nàng.”

Thanh Dao nhàn nhạt lên tiếng, đem sự chú ý dời lên người An tướng quân, thanh âm ôn nhuận vang lên: “An tướng quân quá khách khí, ngồi xuống đi.”

Thanh Dao bước xuống, có hoàng thượng ở đó, nàng cũng nên có lễ nghi một chút, không nên cứ ngồi ở trên cao, ba người chia ra ngồi hai bên ở dưới.

“Dao nhi, trẫm đưa An tướng quân qua đây, là muốn cùng ngươi tính toán chuyện thống nhất thất quốc.”

Huyền đế chậm rãi mở miệng, con ngươi sâu thẳm nhìn Thanh Dao đối diện, tuy rằng mặt đeo một tấm lụa mỏng nhưng vẫn không ảnh hưởng chút nào đến phong tư của nàng. Mặc dù nàng trúng ‘xú nhan cổ’ nhưng vẫn là người trong lòng hắn như trước đây. Chỉ là bây giờ không phải lúc nói chuyện tình cảm.

“Được.” Thanh Dao hào sảng gật đầu. Nhưng An Định Phong lại bị lời nói của hoàng thượng làm kinh sợ. Tuy rằng hắn vẫn biết ngày này sớm muộn cũng đến nhưng lại không ngờ nó đến nhanh như vậy.

Hơn nữa hoàng thượng tựa hồ có ý định để hoàng hậu tham gia.

“Thanh Dao, ngươi cần bao nhiêu binh mã?”

Huyền đế hỏi, bọn họ chỉ có thể điều ra một phần binh mã vì còn phải đảm bảo trong nước không bị ảnh hưởng gì. Nếu bọn họ dốc toàn bộ lực lượng, chỉ sợ nước khác sẽ đánh một đòn ‘hồi mã thương’, lúc đó Huyền Nguyệt quốc sẽ mất nước trước tiên. Thanh Dao dĩ nhiên hiểu đạo lý này, nên chậm rãi mở miệng.

“Mười vạn binh mã là được. Ta sẽ bảo Hoàng Viên quốc xuất ra thêm năm vạn. Tổng cộng là mười lăm vạn. Nhưng mà mười vạn binh mã này của chúng ta phải thao luyện lại một lần nữa, phải phát huy được uy lực của hai mươi vạn. Bởi vì lần này là đối mặt với một đại cường quốc Đan Phượng, thực lực của bọn họ không hề nhỏ, mặc dù bọn họ là nữ nhi quốc, nhưng lại là nơi địa linh nhân kiệt, diện tích cực lớn, nhân khẩu đông đảo, chỉ e trong tay các nàng có không ít binh mã. Vì thế chúng ta không thể xem thường.”

Thanh âm của Thanh Dao vừa rơi xuống, An Định Phong liền xoay người đứng dậy, tựa hồ như bị làm cho kinh hách, chậm rãi mở miệng: “Hoàng thượng, trăm triệu lần không thể. Đan Phượng quốc kia không chỉ cách chúng ta hơn nghìn dặm mà chúng ta còn phải mượn đường nước khác mà đi. Nếu như người ta bắt tay với Đan Phượng, chúng ta không phải sẽ bị trúng kế ‘bắt ba ba trong rọ’ sao? Mười vạn binh mã không phải là chuyện nhỏ đâu, hoàng thượng.”

An tướng quân một đời là lão tướng của Huyền Nguyệt, yêu quân như mạng, trong mắt hắn những binh lính kia cũng như con cháu. Nếu không phải là lúc vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn tổn thương người nào cả.”