Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 95-3




Phù Phong thành, tửu lâu xa hoa nhất là Đức Thỉnh lâu, tửu lâu tổng cộng có bốn tầng, ăn cơm dừng chân, nghĩ ngơi huyên náo cả lên, ở đây có thể nói là vung tiền như rác, quan to quý nhân cùng phú hào Phù Phong thành lui tới nơi này thường xuyên, vì thế giá cả nơi đây căn bản không phải người bình thường nào cũng tiêu xài được…

Nhưng dù như vậy, vẫn đang đông như trẩy hội, người đến người đi, hương xa bảo mã dừng lại xếp thành hàng dài, điều này chứng tỏ bên trong Phù Phong thành có rất nhiều kẻ có tiền, những kẻ có tiền thì không quan tâm nhiều đến bạc, trời vừa tối, liền ba người một đám, năm người một bọn tụ tập ở chỗ này, hoặc nghe điệu hát dân gian a, hoặc bài bạc, hoặc tìm mấy người phụ nhân để vui chơi, nói chung ở đây tuy rằng không phải thanh lâu, nhưng vẫn như oanh ca yến ngữ không ngừng, so với thanh lâu sở quán càng cao cấp hơn vài phần.

Mạc Ưu theo dòng người, một đường lái xe mà qua, cuối cùng cũng tới được Đức Thỉnh lâu, thì ngừng lại.

Xe ngựa dừng lại, trong xe Thanh Dao mở mắt ra, Mạc Sầu liền vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy bên cạnh là một tửu lâu, đèn đuốc sáng trưng, đèn lồng trước cửa treo cao, tiếng cười nói ồn ào, người đến người đi cực kỳ náo nhiệt, thỉnh thoảng còn có nam tử ôm oanh oanh yến yến đi theo bên người, mùi son phấn thơm bay vào mũi, bất quá không phải là cái loại mùi hương son phấn thấp kém, mà tràn đầy mùi hoa, có thể thấy được những nữ nhân này, mặc dù là thanh lâu kỹ nữ, chỉ sợ cũng đều là rất có giá trị.

Thanh Dao nhíu mài một chút, nàng xưa nay chán ghét những chỗ này, hay là tìm một nhà khác đi, đang muốn mở miệng, thì lại nghe bên ngoài vang lên thanh âm lạnh như băng của Mộ Dung Lưu Chiêu.

“Hay là tìm một chỗ khác đi, ở đây tựa hồ là nơi của Tam Giáo Cửu Lưu”

Vừa nghe thấy lời của hắn, Thanh Dao không khỏi có một trận bực mình, nơi của Tam Giáo Cửu Lưu à, tốt, ngươi không thích đúng không, ta càng phải ở tại nơi Tam Giáo Cửu Lưu này, nhìn ngươi có thể làm thế nào? Nếu không có ngươi cứ bám lấy chúng ta, chúng ta sẽ ở nơi của Tam Giáo Cửu Lưu này sao? Lập tức mài giản ra, lời nói lạnh lùng bay ra ngoài!”

“Ta mệt mỏi, cứ ở tửu lâu này đi.”

“Dạ, chủ tử.” Mạc Ưu xoay người xuống ngựa, ánh mặt trời mang đầy màu sắc nhuộm trong đáy mắt mang theo ý cười của hắn, từ sau khi gặp phải Nam An vương, hắn liền không cần mang cái áo choàng che kín, liền hé ra khuôn mặt dương cương như ánh bình minh! làm cho vô số ánh mắt ghé nhìn.

Mộ Dung Lưu Chiêu vừa nghe thấy bên trong xe ngựa truyền đến thanh âm lạnh mỏng, bất đắc dĩ thở dài, mấy ngày nay, nàng đều đối nghịch với hắn, hắn không mở miệng thì tốt rồi, vừa mở miệng tất nhiên lọt vào tai của nàng thì bị bắn ngược lại, nàng cũng biết, hắn là vì nàng mà suy nghĩ, vì đứa bé trong bụng của nàng mà lo lắng.

Nơi Tam Giáo Cửu Lưu tập hợp, rất dễ rước lấy thị phi, nàng dung mạo xuất sắc như vậy, dù có mặc trang phục nam tử, nhưng bộ dạng tuyệt thế tao nhã, cũng che lấp không được chút nào.

Đoàn người cuồn cuộn, tập trung ở trước cửa Đức Thỉnh lâu, điếm tiểu nhị ở trước cửa sớm đã lưu ý tới họ, trời sinh hai mắt hắn nhìn qua vô số người, vừa liếc sơ qua. Liền biết những người ở trước mắt đều là chủ tử có tiền, cái loại người này không sợ bị keo kiệt đâu, bởi vậy vẻ mặt hắn tươi cười tiến lên đón tiếp, nhiệt tình không gì sánh được mở miệng.

“Khách quan là ở trọ hay ăn cơm.”

“Ăn ở trọ cùng lúc.” Mạc Sầu vén rèm từ bên trong xe ngựa nhảy xuống. Điếm tiểu nhị kia kinh ngạc một chút. Không nghĩ một đám người như thế, lại nghe theo lệnh một nha đầu thanh tú bức người, liền vội vàng lấy lòng nhìn Mạc Sầu.

“Nhiều người thế này muốn mấy gian phòng đây?”

Mạc Sầu nhìn cũng không thèm nhìn người ở phía sau, lạnh lùng lên tiếng: “Đem phòng nghĩ của một tầng lâu toàn bộ bao hết.”

“A, ” điếm tiểu nhị nghe lời nói càng thêm hoảng sợ, há hốc miệng hớp vào một ngụm lớn gió bắc, sau đó mới nuốt xuống, liên tiếp rùng mình mấy cái, rồi phục hồi tinh thần lại, những người này thật là tài đại khí thô, chỉ mỗi việc bao một tầng lâu phải có một khoản bạc không nhỏ, sắc mặt y thay đổi trên dưới quét mắt nhìn đoàn người, cuối cùng cẩn thận hỏi: “Khách quan, việc này cần phải có một số bạc lớn, hơn nữa mỗi lầu đều đã có khách nhân ở, nếu như muốn bao hết tầng lâu, thì phải đem những khách nhân này chuyển qua phòng khác, còn phải bồi thường cho người ta nữa?”

Điếm tiểu nhị lý sự dong dài nói hết một tràng, làm cho Thanh Dao ngồi ở trong xe ngựa đã có chút phiền chán, nên lạnh lùng lên tiếng: “Ở đâu ra tên nhiều lời lý sự vô ích thế?”

Tiếng nói của nàng vừa dứt, thì Nam An vương đang ngồi trên lưng ngựa, sưu một tiếng ném ra một tấm ngân phiếu, tuy rằng ngân phiếu làm bằng giấy, nhưng lại mang theo một cỗ nội lực sắc bén, đã đàng hoàng ngay ngắn bay ra, rơi vào trong tay điếm tiểu nhị, điếm tiểu nhị thấy lòng trầm xuống, liền biết những người ở trước mắt không phải dễ chọc, lập tức không dám nói thêm cái gì, cúi đầu nhìn xuống, đúng là năm trăm lượng ngân phiếu rồi, lập tức sắc mặt hắn hiện lên vẻ kích động, bao nhiêu đây cũng có thể ở đến một tháng luôn, hắn liền nhiệt tình không gì sánh được mở miệng.

“Khách quan, mời, mời đi theo tiểu nhân, tiểu nhân sẽ cho người đi sắp xếp ổn thoả”

Mộ Dung Lưu Chiêu gật đầu một cái đám thị vệ phía sau xoay người xuống ngựa, lập tức có người chạy đến dẫn ngựa đi về hướng chuồng nuôi, sau đó mọi người cùng nhau cung kính đứng ở bên cạnh xe ngựa, điếm tiểu nhị hiếu kỳ mở to mắt nhìn chằm chằm xe ngựa, không biết ở bên trong rốt cuộc là hạng người gì, thậm chí có phái đoàn lớn như vậy theo hầu hạ, Tri phủ đại nhân của Phù Phong thành cũng không có phô trương như bọn họ như, chỉ là hạ nhân và thủ hạ thôi cũng đã mười mấy người, có thể thấy được người ở bên trong một là một đại nhân vật, hoặc là một người rất có tiền.

Lúc này Mạc Sầu đang vén rèm xe lên, Mai Tâm từ bên trong bước xuống, đứng ở một khác, vươn tay ra ôn nhu mở miệng: ” chủ tử, xuống đây đi.”

“Ừ ” Thanh Dao lên tiếng, từ trên xe ngựa chậm rãi bước xuống đất.

Chỉ thấy nàng ngọc thụ lâm phong, môi hồng răng trắng, mặc một bộ cẩm bào màu lam băng hồi, ống tay áo cùng vạt áo có thêu vài cọng thúy trúc, mềm mại động lòng người, bên ngoài khoác một kiện áo choàng thiêu chim phượng hoàng, chỉ kim tuyến thì được thêu vòng quanh nó, quanh thân thì khí phách, mặt mài lạnh nhạt, làm người ta cực kỳ e sợ, đôi mắt đen tùy ý đảo qua, mang theo ánh sáng khiếp người, làm người ta nhìn thấy bị một trận hít thở không thông, rõ ràng là công tử trẻ tuổi tuấn tú bức người, nhưng hết lần này tới lần khác lại phát ra một cỗ uy nghi làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Điếm tiểu nhị hoảng sợ chỉ dám ở phía trước dẫn đường, trong lòng âm thầm than thở.

Biết điều một chút không dám nói nhiều, chỉ biết thắc mắc trong lòng người này là ai a. Khí thế thật quá lớn, ngay cả Tri phủ đại nhân của bọn họ mà cùng người này so sánh căn bản là quá kém, không cùng một cấp bậc, trông người ta vừa ra liếc nhìn thôi đã làm cho người khác run như cầy sấy, một tí cũng không dám khinh thường.

Đoàn người vừa vào Dức Thỉnh lâu.

Chỉ thấy trong lầu tiếng người ồn ào, ăn cơm uống rượu, rất náo nhiệt, phòng khách lầu một, có xây dựng một đài cao ở ngay giữa, để cho người ta ở đây hát điệu hát dân gian, tiếng hoan hô từng đợt không người, nên không có người nào chú ý tới đám người bọn họ.

Điếm tiểu nhị cười tủm tỉm đem ngân phiếu đưa tới trước mặt chưởng quỹ, chưởng quỹ kia mở to mắt, nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng miệng cười đến sắp sáy quai hàm.

“Tốt, lập tức đi an bài gian phòng tốt nhất cho khách nhân.”

“Dạ, chưởng quỹ, ” điếm tiểu nhị tuân lệnh một tiếng, xoay người nhìn phía đoàn người Thanh Dao, dẫn đầu đám người này, là một công tử có diện mạo tuấn mỹ, nhưng mỗi người bọn họ đều không phải dễ chọc, nhất là người trẻ tuổi tuấn tú, bản thân hắn cũng không dám nhìn thẳng người đó.

“Mời cùng tiểu nhân lên nhã giữa lầu bốn, tiểu nhân sẽ đem hai gian phòng khách nhân của lầu bốn an bài đến lầu ba.”

“Được ” Mạc Sầu gật đầu, đoàn người theo điếm tiểu nhị đi lên lầu.

Tửu lâu này, xa hoa đại khí, bên trong phòng màu sắc trang hoàng đều được lựa chọn rất cẩn thận, nhìn toàn diện, liền có một loại cảm giác rộng rãi hoa lệ, lầu màu sắc có một chút tạp nham, nhưng lên lầu hai, liền thống nhất cách trang trí, đồng thời lộ ra vẻ cao nhã nhiều lắm, thanh âm ồn ào náo động đã chậm rãi biến mất, chỉ có tiếng bước chân lên lầu của đoàn người các nàng, không gian nhã giữa lầu hai, so với lầu một rõ ràng không lớn lắm, thỉnh thoảng còn kèm theo thanh âm làm cho người ta mặt đỏ tía tay.

Lúc bước vào ngã quẹo để lên lầu ba, thì bỗng nhiên xuất hiện một đám người chặn lối đi của bọn họ, điếm tiểu nhị vừa ngẫn đầu lên, nhìn thấy người cầm đầu, lập tức sợ hãi lui qua một bên, đồng thời ngầm ý bảo đám người của Mộc Thanh Dao cũng thối lui đứng qua một bên, người trước mắt không phải là thứ mà họ có thể trêu chọc.

Bọn người này chính là môn nhân của Công tử ca Phù Phong thành, đây là bọn cường hào ác bá, người nhìn thấy ai cũng phải kiêng nể ba phần, dẫn đầu chính là công tử Tô Minh Kiệt con của tri phủ Phù Phong thành, phía sau của Tô đại công tử cũng có một đám người theo hầu hạ, đám người này đều là tay sai ăn chơi trác tán từ xưa đến nay, cũng là con cái của một ít phú thương tại bản địa, hoặc là con bọn quan viên thủ hạ của tri phủ đại nhân, lúc này bọn họ đều có ba phần men say, càng ra vẻ ngang ngược càng rỡ, một đường ngã trái ngã phải đi xuống lầu, chuẩn bị đến thanh lâu sở quán tìm một ít phụ nữ đẹp vui vẻ một hồi, không nghĩ vừa đến lầu ba, có người dám can đảm ngăn cản lối đi của bọn họ, sắc mặt lập tức có chút khó coi, một chuỗi lời khó nghe liền phát ra.