Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 99-2




Bên trong xe ngựa, Mạc Sầu nhìn chủ tử, chỉ thấy nàng hai tròng mắt si ngốc nhìn Mai Tâm, không nói một lời.

Mạc Sầu cảm thấy bi thương, hiện tại các nàng là ba thích khách ám sát thái tử, tuy rằng ra khỏi Phượng Phần thành, thế nhưng vẫn là ở địa giới Thanh La quốc, chỉ sợ ngày mai liền có hoàng bảng thông báo truy nã. Cho nên bọn họ càng phải cẩn thận, mà tiểu thư thương tâm như vậy, đứa nhỏ phải làm sao bây giờ?

“Tiểu thư, ngươi đừng thương tâm, bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Mai Tâm đã chết, các nàng không thể vẫn mang theo cơ thể của nàng, như vậy rất dễ bị phát hiện.

Mộc Thanh Dao tuy rằng đau lòng, thế nhưng nàng không muốn cũng không nguyện liên lụy Mạc Ưu cùng Mạc Sầu, trọng yếu nhất là, nàng còn có đứa nhỏ, vì thế hiện tại nhất định phải đem Mai Tâm an táng, các nàng ba người mau ly khai địa giới Thanh La quốc.

“Mạc Ưu, ngươi tìm một chỗ dừng lại, chúng ta đem Mai Tâm táng, đợi được một ngày kia, ta sẽ trở về đem nàng mang về.”

Thanh âm của nàng lạnh như nước, Mạc Ưu trong lòng run lên, lên tiếng trả lời: “Dạ, tiểu thư.”

Xe ngựa một đường đi phía, tới tảng sáng, Mạc Ưu tìm được một chỗ dừng lại.

Tiết trời rạng đông lạnh lẽo như nước, sương mù nhàn nhạt càng khắc sâu vẻ âm u, trời bổng nổi trận mưa phùn, hạt mưa nhẹ rơi như trong mộng, sầu như tâm trạng con người, viễn sơn cận thủy (núi ở xa nước ở gần), bị bao phủ giữa một tầng ánh sáng mờ ảo không rõ của buổi sớm. Kia những mầm cây nhú lên, ở trong mưa hưởng thụ sự ban phát của đất trời, thiên nhiên một mảng xanh ngát.

Mùa xuân tới, thế nhưng vì sao lại lạnh như vậy.

Mạc Ưu đem thi thể Mai Tâm tới, tìm một nơi gần hồ, bốn phía hoa dại trải rộng, ba người bới một cái huyệt đem Mai Tâm chôn xuống, cũng dựng lên một khối mộc bài, viết lên dòng chữ, Thanh Dao trung thành nhất muội muội, Mai Tâm chi mộ.

Đến khi dàn xếp ổn thỏa hết thảy, Thanh Dao nhìn gò đất, cuối cùng nhịn không được khẽ nói.

“Mai Tâm, tiểu thư nhất định sẽ học được bản lĩnh, cuối cùng có một ngày sẽ san bằng Thanh La, đến đem ngươi mang về bên cạnh tiểu thư, ngươi hãy chờ ta.”

Trong yên sắc mông lung (khói trắng mịt mờ), ba người thần sắc ngưng trọng cuối cùng liếc mắt nhìn mộ Mai Tâm. Lúc đến bốn người, lúc đi chỉ còn ba người, kết cục thê lương, hơn nữa còn là cái tên nhát gan nhất, sợ hãi nhất – Mai Tâm, nàng một người ở chỗ này, sẽ không cảm thấy cô đơn chứ?

Mạc Ưu cùng Mạc Sầu nâng chủ tử đang thương tâm dậy, ôn nhu mở miệng: “Tiểu thư, đi thôi, trời đã sáng, không đi nữa sợ là có người đuổi theo tới.”

Thanh Dao gật đầu, lên xe ngựa, Mạc Ưu đánh xe, Mạc Sầu đỡ nàng cùng nhau vào xe ngựa, xe ngựa chậm rãi ly khai nơi này.

Thái tử bị loại chuyện như vậy, ở Thanh La quốc đã thành chuyện nhà nhà đều biết, trên phố lớn ngõ nhỏ dán đầy bố cáo, bộ dáng thích khách, một người cầm đầu, chính là Mộc Thanh Dao xinh đẹp như trích tiên (tiên giáng trần), thứ nhì là Mạc Ưu cùng Mạc Sầu, trên đường cái người ta tấp nập bàn luận chuyện này. Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu còn có Mạc Ưu, đứng lẫn trong đám người, lúc này ba người bọn họ cải trang qua đây, nghe ngóng tình hình.

Ở hiện đại Mộc Thanh Dao chính là tham mưu trưởng lục quân, mọi loại cải trang đều biết, vì thế dịch dung đối với nàng mà nói là chuyện dễ dàng.

Nàng bây giờ cho dù đứng ở trước mặt Trưởng Tôn Trúc, hoặc là trước mặt bất cứ người nào, chắc chắn bọn họ không thể nhận ra nàng. Vì thế dọc đường đi các nàng cũng không có khiến cho quá nhiều người chú ý, đã liên tục qua mấy thành, rồi tới Thanh La quốc biên quan – Nhạn Môn Quan, chỉ cần qua Nhạn Môn Quan, chính là địa giới Hoàng Viên quốc.

Vô tình cốc của Quỷ y vô tình ở ngay chỗ giao giới Hoàng Viên quốc cùng Huyền Nguyệt. Lần này, ba người quyết định trước đi vô tình cốc học nghệ.

Thời buổi loạn lạc, quân tử muốn phòng thân, chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ, trở thành đối tượng làm người ta e ngại, mới có thể bảo vệ bản thân. Giống như Quỷ y vô tình vậy, ai dám lấn đến trên đầu của hắn?

Nhạn Môn Quan.

Canh phòng nghiêm ngặt, chính là ban ngày, trên đường cái cũng không lúc nào không có binh sĩ mang trường thương đi lại, bách tính ký khẩn trương hựu đảm chiến (vừa căng thẳng vừa khiếp sợ), ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám. Cả phố tiêu điều u ám, ngay cả người bán hàng rong cũng không biết đã chạy đi nơi nào.

Toàn bộ Nhạn Môn Quan tràn ngập một cỗ vị đạo hít thở không thông, người người cảm thấy bất an, mỗi người cẩn thận, trong tửu lâu trà tứ, thỉnh thoảng có quan binh tiến tiến xuất xuất, kiểm tra khách nhân ở trọ.

Đứng lẫn trong hàng người là một lão nhân, tóc trắng xoá, khuôn mặt đầy nếp nhăn, đi theo phía sau là hai người nông dân thành thật chất phác. Ba người tất cả đều là quần áo vải thô, trên y phục là những chỗ vá nhỏ, hoàn là một bộ dáng bách tính bình thường.

Lão nhân kia xoay mình ngẩng đầu, con ngươi lạnh lẽo, hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt già nua kia, cảnh giới quét mắt một lần quanh mình, quay đầu trầm ổn mệnh lệnh hai người phía sau.

“Đi thôi, xuất quan.”

“Dạ, chủ tử, ” hai kẻ hoá trang thành nông dân kia chính là Mạc Sầu cùng Mạc Ưu, mà lão già chính là Mộc Thanh Dao. Bởi vì nàng mang thai, bụng hơn bốn tháng, nếu như phẫn thành những người khác rất dễ bị lộ, nàng liền phẫn thành một lão gìa tóc trắng xoá, lưng gù, móm mém, cầm theo một cây gậy như vậy có thể bớt được không ít phiền hà.

Ba người hướng cửa thành mà đến, sắc trời đã không còn sớm, ánh nắng chiều tàn mang theo màu máu nhuộm đỏ ửng, bao phủ cửa thành cao to uy vũ.

Trước cửa thành, đội ngũ binh lính xếp hàng thật dài, binh lính thủ cửa thành chừng mười mấy tên, bên cạnh có hai đội thị vệ khác, lục soát từng người một, đối chiếu bức họa. Một kẻ đều không buông tha. Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu còn có Mạc Ưu nhìn nhau, ánh mắt kiên định tiêu sái tiến vào trong đội ngũ, một, hai…

Rất nhiều người xuất quan, quan binh vặn hỏi tùng kẻ một, nghiêm túc mà chuyên chú, không dám khinh thường chút nào, mắt thấy đến phiên Mộc Thanh Dao các nàng, ba người đi tới.

Quan binh kiểm tra kia, nghiêm túc xem xét người đứng trước bàn, bên cạnh bàn còn có hai binh sĩ, một bên có người cầm bức họa, một bên có người kiểm tra đồ đạc, vài người phối hợp rất khá. Những người khác trông coi cửa thành, thần thái nghiêm cẩn, không hề qua loa, có thể thấy được lần này vụ án thái tử bị giết, Trưởng Tôn hoàng đế ra lệnh tuyệt đối không thể thả hung thủ.

Binh lính kiểm tra ngẩng đầu nhìn Mộc Thanh Dao liếc mắt một cái, lông mi cau lại một chút, vươn một tay bưng kín mũi, bởi vì trên người Mộc Thanh Dao tỏa ra một thứ mùi lạ, khó ngửi cực kỳ, là cái loại mùi đặc trưng của mấy ông lão bà lão, ngoại trừ cái quan binh kia, cũng có vài binh sĩ khác khó chịu khi thấy các nàng, sắc mặt rất lạnh.

Quan binh lạnh lùng hỏi: “Vì sao ra khỏi thành?”

Mộc Thanh Dao há cái miệng không còn chiếc răng nào: “A, trà? Ta còn không có uống nga. Quan gia cho ta uống trà sao?” (Dao tỉ chơi chữ ạk =.=)

Nàng nói xong liền chuẩn bị đưa tay với lấy cốc trà mà quan binh kia đặt trên bàn. Quan binh kia không nghĩ tới gặp phải người như thế, phẫn nộ trừng Mộc Thanh Dao: “Nguyên lai là một người điếc, ” quay đầu nhìn về binh lính ở một bên: “Ngươi tới hỏi hắn, lớn tiếng một chút! Hắn nghe không được.”

“Dạ, đại nhân, ” người binh lính kia cúi người một cái, quay đầu hỏi Mộc Thanh Dao: “Các ngươi ra khỏi thành làm gì?”

“Nha, các ngươi hỏi khỏe không a? Khỏe, khỏe lắm ” Mộc Thanh Dao liên tục gật đầu, khuôn mặt già nua lộ ra tiếu ý, tựa hồ rất hài lòng với người binh lính kia. Người binh lính kia thiếu chút nữa bị nàng làm tức chết, hơn nữa trên người nàng vị đạo khó ngửi cực kỳ, còn có những người phía sau đã bắt đầu khó chịu, liên tiếp hướng về đây, binh sĩ đã sớm mất kiên nhẫn, quay đầu nhìn quan binh ở phía bên kia: “Đại nhân, người nọ là một người điếc, căn bản nghe không được, coi như xong, để cho bọn hắn đi ra ngoài đi, thật tốn sức mà dễ lỡ việc.”

“Ân, ” quan binh gật đầu một cái, ngẩng đầu quét mắt liếc mắt Mộc Thanh Dao một cái, lại liếc về phía bức họa trong tay binh sĩ, xác thực không một điểm giống nhau, kia bức tranh thượng ba người trẻ đẹp a, thế nhưng người trước mắt, nghĩ đến là muốn điên, thực là sức mạnh của thời gian a.

Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu, Mạc Ưu nhìn động tác của bọn họ, nhất thời thở dài một hơi, chỉ cần ra khỏi Nhạn Môn Quan này, không phải địa giới Thanh La quốc thì tốt rồi.

Thế nhưng, bỗng nhiên từ trong cửa thành truyền đến tiếng vó ngựa, một kẻ cưỡi ngựa phóng đến, dừng lại, xoay mình nghe được một tiếng thấp mị, thanh âm như một kẻ không có linh hồn.

“Đều chú ý một chút, nhất định không được để cho thích khách chạy, bằng không các ngươi một người cũng đừng mong sống.”

Thanh âm này vừa vang lên, Mộc Thanh Dao cảm thấy đáy lòng như một cây cung bị kéo căng, người này đúng là Dận vương Trưởng Tôn Dận. Mặc dù nói mình bây giờ đã cải trang, Trưởng Tôn dận không có khả năng nhận ra các nàng, thế nhưng Trưởng Tôn Dận tuyệt đối không phải hạng người vô năng, vì thế chỉ sợ sẽ có chuyện xấu a!

Ba người đồng thời nắm chặt nắm tay, lúc này chỉ thấy quan binh kia không nhịn được phất tay: “Mau đi đi, mau đi đi.”

Nói xong đứng lên đi nghênh tiếp Dận vương gia, Mộc Thanh Dao thở dài một hơi, vội vàng dẫn Mạc Sầu cùng Mạc Ưu thẳng đến phía bên ngoài cửa thành. Tuy rằng trong lòng gấp đến độ hận không thể một bước chạy đi, thế nhưng vẫn cố gắng trấn định. Thật vất vả đi ra khỏi cửa thành, ba người vội vàng dùng tốc độ nhanh hơn, theo sóng người ly khai Nhạn Môn Quan.

Trên đường, dùng tiền mua một chiếc xe ngựa đơn giản, ba người thẳng đến giao giới Hoàng Viên quốc cùng Huyền Nguyệt quốc…

Nhạn Môn Quan.

Quan binh kia dẫn một đội người chính là đang trợ giúp Dận vương gia kiểm tra, cũng đang xem sổ ghi chép của bọn họ, đại thể không xảy ra chuyện gì. Trưởng Tôn Dận ngước mắt, nhìn ánh nắng chiều đã lui, trời sắp tối rồi, lập tức ngưng mi suy tư, dựa theo đạo lý, các nàng hẳn là đến Nhạn Môn Quan, vì sao không thấy đây?

Nữ nhân kia cũng không phải hạng người bình thường, nếu quả thật từ Nhạn Môn Quan đi ra ngoài, như vậy nhất định sẽ cải trang, cải trang?

Trưởng Tôn Dận dường như nhớ tới cái gì, vội xoay mình đến nơi vừa mới ghi tên, sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo, mang theo một mảnh sát khí, xoay người xuống ngựa, chỉ vào người vừa mới ghi sổ.

“Ba người này đi qua lúc nào?”

“Mới xuất quan không lâu lắm, ” quan binh kiểm tra tâm kinh đảm chiến mở miệng, không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn cố gắng nhớ lại, ba người kia là ông lão a, cùng trên bức họa người một điểm cũng không giống, thế nhưng Dận vương gia lại sinh khí (tức giận) gì a?

Trưởng Tôn Dận hắc đồng hiện lên hàn thị âm u, tức giận chỉ vào quyển sổ: “Ngươi nói là các nàng có dẫn theo một con hồ ly màu xám đúng không?”

Quan binh kia sợ hãi lên tiếng trả lời: “Đúng vậy, hình như là hồ ly.”

Nói xong liền nhìn về binh lính ở một bên: “Đó là con hồ ly màu xám nhỉ?”

“Dạ, vương gia, là một tiểu hồ li, lông màu xám, thật đáng yêu, ” người binh lính kia chứng minh, bọn họ tiếng nói vừa dứt, Trưởng Tôn Dận đã vung lên một roi. Roi kia vung xuống mang theo lăng hàn sát khí, chớp mắt quấn lấy quan binh kiểm tra, dùng sức vung, quan binh kia bay thẳng ra ngoài, đập vào cửa thành, phát ra " ba " một tiếng, rơi thẳng xuống đất, lăn lộn hai cái liền bất động.

Trước cửa thành, trong nháy mắt nhân tâm táo động, mọi người khủng hoảng rút lui qua một bên, những người chuẩn bị rời khỏi thành thì sợ đến tứ phân ngũ tán (bốn năm phần rời rạc = chạy loạn), trong chớp mắt không còn một người.

Mà Dận vương Trưởng Tôn Dận dẫn một đám thủ hạ phi thân lên ngựa, rất nhanh đuổi theo.

Lần này thái tử bị đâm, nghe nói đã hai ngày còn chưa tỉnh, phụ hoàng thương tâm không ngớt, hạ lệnh hắn nhất định phải bắt được hung thủ ám sát thái tử, đây chính là cơ hội tốt nhất của hắn, không nghĩ tới lão thiên cuối cùng lại đứng về phía hắn, không cần hắn phải ra tay liền có người giúp hắn trừ đi thái tử, xem ra giết được cái nha đầu kia thật đáng giá a.

Trưởng Tôn Dận đắc ý, một đường đuổi tới, ra khỏi Nhạn Môn Quan, phía trước là Hoàng Viên quốc, hắn không thể gióng trống khua chiêng lục soát, bất quá nữ nhân kia có một kẽ hở, chính là các nàng mang theo một tiểu hồ li. Dù cho người có thể biến (thay đổi), lông hồ ly có thể biến, nhưng lại không có khả năng đem hồ ly biến thành một con mèo, hoặc là biến thành một con chó, như vậy chính là cho hắn cơ hội.

Mộc Thanh Dao, chỉ cần bắt được ngươi, giấc mộng trở thành thái tử của bản vương có thể hoàn thành.

Có một việc Trưởng Tôn Dận không có nói sai, người là có thể biến, lông hồ ly cũng có thể biến, vì thế Mộc Thanh Dao cùng Mạc Sầu, Mạc Ưu, hiện tại đã không phải bộ dạng lão già cùng trang phục nông dân như lúc trước, mà là ba người có dáng dấp thư sinh, cầm trong tay chiết phiến, cũng có người cầm cây sáo trong tay, có một người khác trong lòng ôm tiểu hồ ly, lông hồ ly kia cũng không là bạch sắc, cũng không phải xám, mà là trắng đốm xám.

Thế nhưng tiểu hồ ly vĩnh viễn cũng là tiểu hồ ly, không thể đem nó biến thành tiểu miêu, cũng không thể đem biến thành tiểu cẩu, vì thế đây là kẽ hở, Trưởng Tôn Dận theo cái tin này một đường truy tung mà đi.

Thẳng đến khu núi rừng biên giới của Hoàng Viên quốc, mới mất đi đầu mối.

Núi này liên miên không dứt, khắp bầu trời đầy sương mù, suốt năm không gặp ánh mặt trời, bên trong có rất nhiều dã thú, Trưởng Tôn Dận dẫn một nhóm thị vệ đứng ở chân núi, sắc mặt ngưng trọng nhìn sương mù dày đặc bao lấy ngọn núi, rừng cây cao vút như đâm thẳng tới bầu trời, nhìn từ xa sắc bén như lưỡi đao, vách núi vách đá đựng đứng.

Trưởng Tôn Dận nghĩ không ra, nữ nhân kia dẫn hai người thủ hạ tiến ngọn núi này làm gì? Các nàng không muốn sống nữa sao?

“Vương gia, làm sao bây giờ?”

Có thị vệ lo lắng xin chỉ thị Trưởng Tôn Dận, bọn họ đều sợ hãi ngọn núi này, bởi vì ngọn núi này chẳng những có độc xà cuồng thú, còn có một làm người ta sởn tóc gáy – Quỷ y Vô Tình. Vô tình cốc ở trong núi lớn này, một chút cũng không tốt, bọn họ tiến vào chỉ sợ xương cốt không còn một mảnh. Nghe nói Vô tình lúc không có chuyện gì làm, thích ở Vô tình cốc xung quanh bày trận pháp, trong trận kia còn có một con đại mãng (trăn lớn), còn có cuồng thú, bọn họ nếu đi vào, chỉ sợ…

“Vào núi.”

Trưởng Tôn Dận vì ngôi vị hoàng đế, đã quyết tâm được ăn cả ngã về không, phụ hoàng thích thái tử hoàng huynh, lần này thái tử bị đâm, chỉ cần hắn bắt được hung thủ, phụ hoàng nhất định sẽ coi trọng hắn, như vậy ngôi vị này nhất định là của hắn.

Đám thị vệ vừa nghe Trưởng Tôn Dận nói, mỗi người đều hoảng hốt đến mặt mũi trắng bệch, chân tay run bần bật, biết rõ là đường chết, còn đi vào, không phải là chịu chết sao?

Rằng cây rậm rạp tươi tốt, hoa dại trải rộng khắp núi.

Ánh mặt trời xuyên qua cành lá rậm rạp, tạo nên từng sợi kim quang.

Mộc Thanh Dao dẫn Mạc Sầu, Mạc Ưu tới một nơi xanh biếc. Lúc này các nàng đã khôi phục diện mạo như cũ, Mộc Thanh Dao sắc mặt rất lạnh, mày lãnh ngưng thành thu sắc, con ngươi hiện lên âm ngao hàn khí. Trong núi lớn như vậy, đâu đâu cũng có nguy hiểm, cho dù mang vẻ bề ngoài như một tiểu hài tử, nàng dù gì cũng là tham mưu trưởng lục quân, cũng đã từng trải qua những kì huấn luyện ở nhưng nơi hoang dã. Trong rừng này tuy nói tầng tầng chướng khí tràn ngập, nhưng không làm khó được nàng. Ba người trong miệng lúc này đang nhai một loại cỏ dại gọi là Nguyệt Lan Hoa, loại này cỏ không chỉ có thể phòng độc chướng, còn có thể phòng rắn độc, nếu không phải cẩn thận bị độc xà cắn một cái, độc cũng không thể ngay lập tức phát tác.

“Tiểu thư! Cái rừng tối tăm u ám này thực dọa người nha.”

Cho dù có là kẻ to gan, ở vào nơi âm trầm sâm quỷ dị như vậy, vẫn sẽ bị hù đến tốc tốc phát đẩu (run run rẩy rẩy), các nàng lại phải ở cái nơi không người như vậy thực muốn chết quá.

Mộc Thanh Dao cùng Mạc Ưu sắc mặt cũng không để tâm, ánh nắng ban ban (lốm đốm, như vệt nắng ấy) chiếu trên mặt bọn họ, gương mặt trắng bệch không điểm huyết sắc, nhếch môi, nhưng lại cho thấy các nàng trong lòng khẩn trương cao độ.

“Được rồi, không sao, nếu có sức sợ hãi, còn không bằng dùng sức để chú ý động tĩnh xung quanh.”

Mộc Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, sưu một tiếng, đã phóng ra một cành cây, nhìn lên cao hơn 3 thước, chỉ thấy một con rắn đang lơ lửng giữa không trung, bị Mộc Thanh Dao dùng cành cây phi đính lên cây, đuôi rắn kia vần còn giật giật, nọc độc từng giọt rơi xuống.

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu sắc mặt càng trắng.

“Tiểu thư.”

“Đi, ” Mộc Thanh Dao ngưng mi lắng nghe một chút, sắc mặt đột nhiên trở nên trầm trọng, phất tay ra lệnh cho hai người phía sau. Có người vào núi. Bởi vì trong rừng này vô cùng vắng vẻ, chỉ cần có người vào núi, động vật gặp sẽ chạy trốn, nếu nghe kĩ, sẽ nghe được cước bộ hoảng loạn của dã thú.

“Có người vào núi, nếu như ta đoán không sai, nhất định là Trưởng Tôn Dận.”

“A, Trưởng Tôn Dận vậy mà theo chúng ta vào, ” Mạc Sầu hô to, vừa mới hô xong, ánh mắt đã mở to so với chuông đồng còn lớn hơn, chỉ thấy xa xa có một con lợn rừng mắt đỏ lòm, đang phẫn nộ nhìn chằm chằm các nàng, nơi này là thế giới của dã thú, con người lại xâm chiếm đến lãnh thổ của chúng, chúng sẽ thú tính đại phát.