Thiên Vu

Chương 1106: Cái uy của nữ thần




Bạch Phiêu Phiêu nhìn chằm chằm Lưu Sa, chửi rủa:

- Ỷ vào có Trung Ương học phủ chống lưng, ai nấy ngông cuồng hếch cằm lên trời. Các ngươi không đi tiểu soi gương xem bộ dáng của mình đi! Ăn hiếp lão nhân có gì giỏi? Nếu ngon thì đi lên mặt với Trần Lạc, bảo đảm đánh không chết đmá khốn nạn các ngươi!

Lưu Sa quát:

- Trần Lạc là cái thứ gì? Ngươi nghĩ Lưu Sa ta không dám sao?

Nếu Bạch Phiêu Phiêu không phải đường tỷ của Bạch Kiếm thì Lưu Sa sớm không kiềm được xử nàng.

Bạch Phiêu Phiêu khinh thường cười nói:

- Chỉ bằng vào ngươi?

Bạch Phiêu Phiêu trào phúng:

- Đừng nói Trần Lạc, mình Mạc Vấn Thiên đủ đánh ngươi kêu phụ gọi mẫu.

- Bạch Phiêu Phiêu! Ngươi tìm cái chết!

Lưu Sa dù gì là một trong Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt nổi tiếng như cồn, từ khi gã ra đời đã bao giờ gặp nhục nhã như vậy? Hiện tại bị Bạch Phiêu Phiêu chửi thẳng vào mặt, Lưu Sa nổi khùng thật, gã không nhịn được nữa. Lưu Sa tát mặt Bạch Phiêu Phiêu, gò má nàng hằn dấu tay đỏ ửng, khóe môi tràn máu.

Không ai ngờ Lưu Sa đột nhiên ra tay, Bạch Kiếm cũng bất ngờ đến ngây người.

Bạch Kiếm nhìn Lưu Sa chằm chằm, trầm giọng quát:

- Lưu Sa, Bạch Phiêu Phiêu là đường tỷ của ta, ngươi dám đánh tỷ ấy?

- Bạch Kiếm, ta nể mặt ngươi nên nhịn lâu rồi, nhưng nàng nói năng tùy tiện nhục nhã ta trước mặt bao người, chẳng lẽ ta không nên cho nàng bài học sao?

Lưu Sa dứt lời, Đường Kỳ chêm vào:

- Bạch Kiếm, ngươi cũng thấy Bạch Phiêu Phiêu chửi rủa danh tiếng Trung Ương nhân kiệt ta, nếu không nể mặt ngươi thì hôm nay Bạch Phiêu Phiêu không chỉ ăn cái tát.

Bạch Kiếm không thể phản bác, gã biết Lưu Sa đánh Bạch Phiêu Phiêu là dằn mặt gã, nhưng rõ ràng lần này nàng chửi rủa Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt ngay trước mắt mọi người thật quá đáng. Đối với chính nhân quân tử biết đại nghĩa như Bạch Kiếm thì giữa tình thân và danh tiếng, gã nghiêng về danh tiếng hơn. Bạch Kiếm xoay người nhìn Bạch Phiêu Phiêu, bất ngờ là nàng không tức giận la hét, ngược lại trở nên vô cùng bình tĩnh.

Bạch Phiêu Phiêu nhìn Bạch Kiếm, bình tĩnh nói:

- Bạch Kiếm, giải cấm chế trên người ta.

- Đường tỷ, tỷ thật sự không nên bôi nhọ danh tiếng Trung Ương nhân kiệt chúng ta, lần này đường tỷ sa...

Bạch Kiếm đầy miệng nhân nghĩa đạo lý lớn khuyên nhu Bạch Phiêu Phiêu.

Bạch Phiêu Phiêu bình tĩnh đột nhiên nổi điên gào thét:

- Bạch Kiếm, tổ cha nhà ngươi có giải câm chế không thì bảo? Nghe không!? Giải cho ta! Mau!!!

- Đường tỷ, làm ơn bình tĩnh lại... Nghe ta nói...

Bình tĩnh?

Bạch Phiêu Phiêu mặc dù không phải loại người thích sĩ diện nhưng bị tát trước mặt công chúng, bị đánh miệng chảy máu, bảo nàng bình tĩnh thế nào được?

Bạch Phiêu Phiêu bật cười nói:

- Tên khốn kiếp đó tát ta ngay trước mắt của ngươi, còn ngươi thì kêu ta bình tĩnh. Bạch Kiếm, ngươi còn là đường đệ của ta không?

- Đường tỷ, ta không có ý đó, nhưng vừa rồi try bôi nhọ danh tiếng chúng ta nên... ta đã...

Bạch Phiêu Phiêu thấy Bạch Kiếm vẫn muốn khuyên nàng, Bạch Phiêu Phiêu cười to bảo:

- Tốt, tốt, tốt! Ta không cầu ngươi được phải không?

Bạch Phiêu Phiêu ngửa đầu lên, điên cuồng vận chuyển linh lực trong người rít gào:

- Hoa tỷ, Ngự Nương, Anh Tử! Có một đám khốn nạn đánh ta này, các người ở đâu? Ở đâu vậy???

Tu vi của Bạch Phiêu Phiêu đã là đại thần thông vu sư, nàng điên cuồng vận chuyển linh lực tăng mạnh uy lực chưa từng có.

Bạch Kiếm ovọi ngăn cản:

- Đường tỷ làm gì vậy? Try muốn gây lớn chuyện sao?

Tiếc rằng đã muộn. Nguyên Ngự Nương tràn ngập tiếng hét của Bạch Phiêu Phiêu. Bạch Kiếm cứng người, Đường Kỳ và Lưu Sa lo sợ. Đặc biệt Lưu Sa, gã lấy lại tinh thần, vẻ mặt lo lắng nhìn bốn phía.

Thoáng chốc!

Mọi người thấy bảy, tám bóng người bay ra từ Hồng lâu lao nhanh hướng bên này, nhìn kỹ thì là một đám nữ nhân. Các nữ thần Táng Hoa, Cổ Du Nhiên, Ngự Nương, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền.

Nữ nhân dẫn đầu là Lạc Anh hao gặp hoa nở, yêu diễm quyến rũ khiến thiên địa lu mờ. Các nữ thần xuất hiện, mọi người ngửi được mùi rượu nồng nặc, nhìn kỹ thì thấy các nữ thần mặt ửng hồng, hơi say.

Nhất là Lạc Anh, nàng chỉ mặc váy ngắn dây lưng đỏ rực, lõa vai, ngực sữa căng tròn, cộng thêm đôi mắt sương mù hút hồn người. Các nam học viên không kiềm nổi chảy máu mũi.

- Ô, náo nhiệt thật.

Lạc Anh bay nhanh đến trước mặt Bạch Phiêu Phiêu, nâng cằm nàng lên. Lạc Anh thấy dấu tay đỏ máu hằn trên gò má Bạch Phiêu Phiêu, nàng nhướng cao chân mày.

Lạc Anh hỏi:

- Ta còn tưởng ngươi phá phách chơi, xem ra bị đánh thật.

Táng Hoa tiến tới:

- Sao trên người còn có cấm chế?

Táng Hoa phất tay, ánh sáng nở rộ. Vang một chuỗi tiếng giòn vang, câm chế trên người Bạch Phiêu Phiêu tan nát.

Táng Hoa hỏi:

- Có chuyện gì? Ai đánh ngươi?

Bạch Phiêu Phiêu chỉ vào Lưu Sa:

- Là hắn!

Các nữ thần liếc mắt nhìn sang.

Tim Lưu Sa rớt cái bịch, vẻ mặt lúng túng. Một người tới gần Lưu Sa, là Lạc Anh.

Bạch Kiếm bước ra giải thích:

- Lạc tiểu thư xin hãy nghe ta giải thích, chuyện hôm nay do đường tỷ của ta có lỗi trước, hơn nữa...

Bạch Kiếm chưa nói xong đã bị Lạc Anh hất văng, nàng lười nghe, cũng không muốn nghe. Khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười ma mị, khiến người rét run, khiến Lưu Sa hồi hộp.

Lạc Anh bước tới nâng cằm Lưu Sa lên, mập mờ hỏi:

- Tiểu ca nhi, là ngươi ra tay sao?

- Ta...

- Khuôn mặt cũng đẹp trai, tiếc ghê.

Đột nhiên năm ngón tay Lạc Anh bóp mạnh.

Răng rắc!

Lưu Sa bị bóp nát cằm, tiếp tục Lạc Anh bóp chặt cổ gã, tát mạnh một cái.

Bốp!

Nửa khuôn mặt Lưu Sa bị Lạc Anh đánh nát, máu thịt bầy nhầy, hoàn toàn hủy dung.

Không ai biết tại sao mới rồi Lạc Anh còn cười tủm tỉm giây sau đã đánh người, ra tay tàn nhẫn như thế, chỉ một giây đã bóp nát cằm Lưu Sa một trong Trung Ương học phủ Thập Nhị Nhân Kiệt, má phải bầy nhầy.

- Nhãi ranh, mọc đủ lông chưa? Ai cũng dám đánh?

Lạc Anh một tay bóp cổ Lưu Sa, lại tát thêm cái nữa. Gò má trái của Lưu Sa cũng bị đánh nát.

Lưu Sa bị đánh ngây người, gào rú thảm thiết. Sau đó Lưu Sa phản ứng lại, gã tức giận gầm lên, ánh sáng quanh người bùng phát, kinh khí bao la khuéch tán.

Người Lạc Anh rực cháy ngọn lửa, tiếng phượng thó yêu dị vang lên. Một con phượng hoàng lửa khổng lồ bay ra từ cơ thể Lạc Anh vọt thẳng lên trời. Phượng hoàng khổng lồ gần như che khuất ưnả bầu trời, thoáng chốc Trung Ương học phủ hắc ám bị ánh lửa chiếu sáng rực.

Cho đến nay mọi người nghĩ rằng Lạc Anh nổi tiếng thiên hạ vì khuôn mặt xinh đẹp, yêu diễm quyến rũ. Mãi khi chính mắt nhìn Lạc Anh ra tay các học viên mới biết một sự thật đáng sợ. Lạc Anh không chỉ có khuôn mặt tuyệt trần, nàng cũng có lực lượng vô song, mạnh đến nỗi không thua gì lực lượng nhân linh của Lưu Sa, thoạt trông còn mạnh hơn gã.

Đúng là vậy. Ban đầu mọi người nghĩ Lạc Anh chỉ chiếm tiên cơ, đánh Lưu Sa không kịp trở tay. Nhưng không ngờ khi Lưu Sa bộc phát lực lượng nhân linh mà gã luôn kiêu hãnh lại bị lực lượng phượng hoàng của Lạc Anh trấn áp.

Không thể nào!

Thật khó tin.