Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông

Chương 76




Nguyên Tứ Nhàn nhìn lại y, ánh mắt thoáng lấp lóe.

Lục Thời Khanh tiếp tục giải thích:

– Cục diện chính trị trong nước Nam Chiếu hỗn loạn, Tế Cư luôn chưa thể ngồi vững vị trí thái tử. Chính vì như vậy, hắn ta mới ra sức chinh phạt, ý đồ đánh hạ Điền Nam, khiến trong thì thần dân tin phục, ngoài thì nước láng giềng sợ hãi. Nhưng từ năm nàng 14 tuổi, hắn ta lên kế hoạch cầu hôn nàng tới nay, dù ngoài sáng hay trong tối, Nam Chiếu chưa bao giờ đạt được ý đồ. Chiến tranh chẳng những không giúp Tế Cư ngồi vững vị trí thái tử, ngược lại còn khiến hắn ta nhiều lần bị thần tử kết tội, bách tính oán giận. Cho nên hiện tại, hắn ta quyết định thay đổi sách lược, cùng Đại Chu hóa thù thành bạn.

Có lẽ khối ngọc thô mà nhị hoàng tử Nam Chiếu dùng để lấy lòng Đại Chu đã nhắc nhở Tế Cư, có lẽ là vụ đàm phán giữa hắn ta và Lục Thời Khanh hồi tháng giêng đã đưa ra gợi ý, hắn ta phát hiện, trước mắt thực sự không phải thời cơ tốt nhất để chống lại Đại Chu.

– Việc cấp bách của Tế Cư là mượn sức Đại Chu để ổn định tình hình chính trị trong nước. Nhưng rất hiển nhiên, so với kẻ nhiều lần phát động chiến tranh, thánh nhân của chúng ta thích nhị đệ biết xun xoe bợ đỡ của hắn ta hơn. Để đề phòng có ngày nhị đệ được Đại Chu ủng hộ thay thế mình, Tế Cư buộc phải mau chóng cùng triều ta thiết lập quan hệ hữu nghị quốc gia vững chắc. Hòa thân là một con đường trong số đó.



– Lẽ ra với tình hình này, triều đình đồng ý để nữ nhi tông thất gả đến Nam Chiếu đã xem như ân điển, không lý nào gả đích công chúa, nhưng thánh nhân của chúng ta hám lợi. Nếu Tế Cư có thể đưa ra điều kiện trao đổi đủ khiến ông ta dao động, ông ta sẽ không chọn bảo vệ nữ nhi. Huống hồ Thiều Hòa dẫu sao cũng là tái giá. Cho nên, nàng ấy đương nhiên là lựa chọn hàng đầu của Tế Cư.

Một đích công chúa gả cho hầu phủ năm 16 tuổi, ở góa năm năm đến bây giờ, ít nhiều cũng đã rớt giá.

– Nhưng lựa chọn hàng đầu không được thì còn có lựa chọn thứ hai. Trừ đích công chúa Thiều Hòa, thân phận của nàng cũng rất đặc thù. Nếu nữ nhi độc nhất của Điền Nam vương gả cho Tế Cư, thì trong mắt thần dân Nam Chiếu, thái tử Tế Cư nắm chắc Điền Nam chỉ là chuyện sớm muộn. Cho nên, nàng cũng có thể khiến Tế Cư dựng nên uy tín to lớn trong nước. Lần này hắn ta không ra tay với nàng do có chướng ngại là ta. Nếu bây giờ, ta vì bảo vệ Thiều Hòa mà không tiếc quăng khôi bỏ giáp, đánh mất thánh tâm, thậm chí bị giáng chức, thì tiếp sau đó, khi Tế Cư vươn tay về phía nàng, ai có thể bảo vệ nàng?

Người không thích biểu lộ ra ngoài như Lục Thời Khanh, sau khi nói xong lời này, bàn tay nắm lấy Nguyên Tứ Nhàn cũng không kìm được run run, giống như đang sợ gì đó.

Như cảm nhận được sự bất lực và giãy giụa của y, Nguyên Tứ Nhàn kiềm chế cơn ê ẩm nơi đầu mũi, rút tay bị y nắm vào lòng bàn tay ra nắm ngược lại y.

Lựa chọn như vậy, nàng biết y càng khó khăn hơn nàng.

Lục Thời Khanh chấn động, thuận thế kéo nàng vào lòng, cúi đầu tì cằm lên vai nàng, trầm mặc rất lâu mới nói:

– Nguyên Tứ Nhàn, Lục Thời Khanh chỉ có một, cũng chỉ nhọc tâm đủ với một mình nàng.

Nguyên Tứ Nhàn gật đầu không nói, nhưng chớp mắt giọt lệ nóng hổi lăn dài.

Trong Tử Thần điện, Tế Cư đang tung mồi nhử về phía Huy Ninh Đế:

– Thứ nhất, Nam Chiếu sẽ khôi phục việc tiến cống định kỳ cho Đại Chu, đồng thời không cần qua tay Điền Nam vương mà trực tiếp đưa cống phẩm vào Trường An.

Trước đây khi Nam Chiếu tiến cống, đa phần phải trình cống phẩm cho Nguyên Dị Trực trước rồi mới tới tay Huy Ninh Đế, kỳ thực là biểu thị xem trọng Điền Nam vương và coi thường ông ta. Thay đổi này khiến trong lòng lão hoàng đế trở nên thoải mái.

Điều kiện thẳng thắn này là cởi bỏ khúc mắc đôi bên.

Tế Cư nói tiếp:

– Thứ hai, Nam Chiếu sẽ khôi phục giao thương qua lại giữa Nam Chiếu và Đại Chu đã đứt đoạn ba năm, đồng thời cam kết đơn phương giảm thuế bốn phần, cho phép thương nhân từ nước láng giềng Phiêu quốc qua cửa khẩu Nam Chiếu vào cảnh nội Đại Chu, mở cửa giao thương với Đại Chu.

Huy Ninh Đế hơi khựng lại.

Hành động này không chỉ là chuyện tiền bạc và của cải, mà còn khiến Đại Chu dễ dàng khơi thông giao lưu thương mại thậm chí chính trị từ Nam Chiếu xuống phía nam, đúng là cơ hội hiếm có.

Nhưng Tế Cư vẫn còn điều càng ngoài dự liệu hơn:

– Thứ ba, tôi nguyện cam kết, vào ngày đăng cơ chắc chắn sẽ đưa đích trưởng tử của mình đến Trường An nghiên cứu Hán học thời hạn ba năm, không học thành thì không được quay về.

Lời này có vẻ hàm súc, kỳ thực cơ bản là, chỉ cần hắn ta thuận lợi đăng cơ sẽ đưa đích trưởng tử đến Đại Chu ba năm làm con tin. Như vậy tương đương với cho lão hoàng đế uống thuốc an thần, nói rõ ít nhất trong ba năm đầu Tế Cư lên ngôi, Nam Chiếu không có khả năng gây ra sóng gió, thậm chí nếu Đại Chu có lòng kìm hãm thì có thể thu hoạch vô số trong ba năm này. Ngoài ra, ý nghĩa chính trị của bản thân chuyện này cũng là không thể đo đếm.

– Ba điều trên đây, một đổi lấy Thiều Hòa công chúa gả cho tôi, hai đổi lấy vật tư và dược liệu quý hiếm cung cấp cho Nam Chiếu trong việc giao thương qua lại với Đại Chu, ba đổi lấy bệ hạ hứa cắt đứt quan hệ với nhị đệ tôi, chuyển sang ủng hộ tôi đăng cơ. Không biết ý bệ hạ thế nào?

Huy Ninh Đế chấn động trong lòng nhưng ngoài mặt nhanh chóng hờ hững đáp:

– Thành ý của thái tử, trẫm đã hiểu rõ, nhưng chuyện này hệ trọng, trẫm cần suy xét.

Tế Cư gật đầu:

– Điều đó là đương nhiên. Có điều, nếu bệ hạ lo ngại ý của Thiều Hòa công chúa, tôi có một diệu chiêu.

Huy Ninh Đế hơi cau mày, ra hiệu hắn ta nói.

Tế Cư cong khóe môi:

– Nghe nói công chúa từng cảm mến Lục thị lang trong triều, nếu Lục thị lang sớm ngày thành hôn, há chẳng phải công chúa có thể hoàn toàn chặt đứt nhớ nhung sao?

Dù Huy Ninh Đế chưa công bố kết quả suy xét nhưng chuyện thái tử Tế Cư cầu hôn Thiều Hòa công chúa đã nhanh chóng đồn khắp đầu đường cuối ngõ thành Trường An.

Sáng hôm sau, Nguyên Tứ Nhàn vừa ăn sáng xong thì nghe nói Lục Sương Dư tới thăm. Nàng lấy làm lạ bây giờ Lục Thời Khanh còn chuyện gì không bỏ được sĩ diện mà phải nhờ muội muội làm thay, khi nàng đến chính đường, thấy dáng vẻ Lục Sương Dư rất gấp gáp, vừa thấy nàng là đứng phắt dậy, nghiêm mặt nói không hề quanh co:

– Huyện chúa đại phát từ bi, hãy giúp Thiều Hòa công chúa đi mà!

Hình như vì có việc nhờ vả nên Lục Sương Dư toàn xưng hô tôn kính. Nguyên Tứ Nhàn nghẹn, im lặng hồi lâu mới hỏi:

– A huynh của muội biết muội đến tìm tẩu không?

Lục Sương Dư cúi đầu xoắn ngón tay, lắc đầu:

– A huynh không chịu giúp, nên muội mới xin huyện chúa khuyên huynh ấy.

Nói xong, giống như sợ Nguyên Tứ Nhàn có khúc mắc với Thiều Hòa, muội ấy vội giải thích:

– Tuy trước đây công chúa thích a huynh nhưng chưa từng làm chuyện gì quá mức, hồi đó muội nói với huyện chúa hai người họ có tình cảm với nhau là nói dối… huyện chúa đừng so đo với cô ấy nhé?

Nha đầu này đại khái cho rằng Lục Thời Khanh không chịu giúp là vì sợ Nguyên Tứ Nhàn không vui.

Nguyên Tứ Nhàn thở dài:

– Đã lúc nào rồi mà còn huyện chúa huyện chúa, muội gọi một tiếng tẩu tẩu không được sao?

Dứt lời, nàng kéo muội ấy ngồi xuống bên cạnh.

Lục Sương Dư bĩu môi, bỏ xưng hô tôn kính:

– Muội gọi “tẩu tẩu” thì tẩu sẽ giúp sao?

Thấy Nguyên Tứ Nhàn không đáp, muội ấy lại giở bài tình cảm:

– Tẩu tẩu, công chúa thực sự rất đáng thương, năm năm trước gả cho hầu phủ không lâu thì phu quân mất, ở góa ba năm, khó khăn lắm mới có cơ hội tái giá, lại bị a huynh từ chối, còn vì vậy mà tính tình thay đổi lớn…

Muội ấy nói chưa xong thì bị Nguyên Tứ Nhàn ngắt lời:

– Tính tình thay đổi lớn gì, sao tỷ chưa bao giờ nghe chuyện này?

Vẻ mặt Lục Sương Dư hơi khó xử. Muội ấy lẽ ra không nên bàn tán về người ta sau lưng, nhưng trước mắt không còn cách nào khác, đành nói:

– Tẩu tẩu còn nhớ chuyện cứu muội ở cầu Lộc không? Lần đó công chúa rủ muội du ngoạn để nghe ngóng tâm ý của a huynh từ muội, sau khi muội nói thật, cô ấy không còn hứng du ngoạn nữa, đề nghị về thành, không ngờ lúc đi ngang cầu Lộc lại xảy ra tai nạn mà tẩu thấy. Sau khi rơi xuống nước, công chúa bị nhiễm phong hàn thật lâu mới khỏi, lúc gặp lại cô ấy, muội có cảm giác như cô ấy đã biến thành người khác.

Nguyên Tứ Nhàn cau mày:

– Là sao?

Muội ấy do dự chốc lát, đắn đo rồi nói:

– Trước đây tuy công chúa từng trải qua chuyện tang phu nhưng có vẻ như chưa bị đả kích nhiều, tính tình dẫu không quá hoạt bát nhưng cũng sảng khoái. Song sau lần đó, cô ấy trở nên trầm tính rất nhiều, cả người giống như… giống như thoáng chốc già đi mười mấy tuổi vậy, ánh mắt rất khác, giọng điệu nói chuyện cũng khác, trông cực kỳ lạ.

Mày Nguyên Tứ Nhàn cau càng chặt, chợt nhớ ra một chuyện:

– Tẩu nghe nói sau khi công chúa rơi xuống nước từng được thái y căn dặn nên thường xuyên cưỡi ngựa du ngoạn với quý tộc trong kinh, mượn đó để cường thân kiện thể. Chuyện này muội có biết không?

Lục Sương Dư thở dài:

– Không phải thái y dặn gì đâu, là tự công chúa muốn cùng mọi người cưỡi ngựa du ngoạn, nhưng tẩu không biết, thâm tâm các tiểu nương tử trong kinh đều không quá thích cô ấy, cảm thấy không chơi chung với cô ấy được, ở với cô ấy vô cùng mệt mỏi, khó chịu.

– Muội nói tính tình cô ấy trầm đi không ít, vậy vì sao cô ấy chợt muốn cùng mọi người cưỡi ngựa du ngoạn?

Nguyên Tứ Nhàn truy hỏi.

– Vì công chúa nói, có lẽ a huynh thích.

Dứt lời, muội ấy liếc Nguyên Tứ Nhàn:

– Mới đầu muội không tin, cảm thấy a huynh chắc chắn thích một tiểu nương tử văn nhã điềm đạm, nhưng giờ xem ra, công chúa đúng là nói không sai.

Nguyên Tứ Nhàn nghẹn, chợt đứng dậy:

– Tẩu có chút chuyện, muội về trước đi.

Lục Sương Dư cũng đứng dậy theo:

– Tẩu đi đâu vậy?

– Phủ công chúa.

Lúc Nguyên Tứ Nhàn đến phủ công chúa phường An Hưng, Thiều Hòa đang dâng hương ở Phật đường trong phủ, nghe nói nàng đến, Thiều Hòa thong thả đi tới chính đường, cười nhạt với nàng:

– Sao huyện chúa lại đến?

Ngữ khí không mảy may lên xuống, hỏi mà như không hỏi.

Nguyên Tứ Nhàn nhớ hôm qua ở Tự Vũ đình, nàng rõ ràng thấy tâm trạng Thiều Hòa dao động, nhưng bây giờ lại không hề thấy chút nào.

Cả dọc đường nàng đắn đo nên mở miệng thế nào để hỏi ra nghi vấn không thể dằn được trong lòng, nhưng giờ đây nàng quá mệt mỏi, chỉ cảm thấy không vòng vo nổi, liền hỏi thẳng:

– Đầu xuân hai năm trước, công chúa bị tai nạn rơi xuống nước ở cầu Lộc, sau đó có từng mơ giấc mơ kỳ lạ không?

Thiều Hòa như khựng lại, lắc đầu nói:

– Huyện chúa cảm thấy ta nên mơ giấc mơ kỳ lạ gì?

Nguyên Tứ Nhàn cau mày, tựa như đang phân biệt xem lời này của cô ấy là thật hay giả, thì thấy cô ấy bật cười, phủ định đáp án trước đó:

– Có lẽ cũng có thể xem là một giấc mơ.

Nguyên Tứ Nhàn ngập ngừng hỏi:

– Vậy trong giấc mơ của công chúa, Tế Cư đã cầu hôn người?

Thiều Hòa cười, lắc đầu.

Nàng bỗng như nghẹn trong cổ họng. Chính trong khoảng thời gian trầm mặc ấy, hạ nhân tới báo, thánh chỉ đến.

Thiều Hòa dường như rất bình tĩnh, chỉ nói “biết rồi”, sau đó tiếp tục nói với Nguyên Tứ Nhàn:

– Vu Lan năm ngoái, ta từng hỏi huyện chúa có tin luân hồi không, lúc đó huyện chúa không trả lời ta, bây giờ thì sao?

Nguyên Tứ Nhàn trầm mặc, sau đó ngước mắt lặp lại lời Thiều Hòa từng nói khi ấy:

– Tôi tin luân hồi, cũng tin nhân quả.

Thiều Hòa cười:

– Nhưng cô khác ta. Nhân quả mà cô tin là trồng nhân được quả, có báo ắt đền, có cảm ắt ứng, còn nhân quả mà ta tin… là số mệnh.

Dứt lời, cô ấy xoay người, chuẩn bị đi tiếp chỉ.

Nguyên Tứ Nhàn chợt không khống chế được, gọi cô ấy:

– Công chúa.

Chờ cô ấy dừng bước, nàng mới lưỡng lự nói:

– Người tin số mệnh chỉ biết cam chịu số mệnh, người không tin số mệnh mới có thể nghịch thiên cải mệnh, tại sao công chúa không thử? Nếu công chúa không muốn gả xa, có lẽ tôi có thể giúp công chúa. Hòa thân buộc phải đi qua Điền Nam, tôi có thể thử xin cha…

– Không cần.

Thiều Hòa xoay đầu cười:

– Huyện chúa tội gì phải mạo hiểm giúp ta? Đối với ta, không gả cho chàng thì gả cho ai cũng như nhau. “Số mệnh” mà ta nói, không phải là ta buộc phải gả cho Tế Cư, mà là chung quy ta không thể gả cho chàng.

Trùng sinh một đời, trông chàng hai kiếp, vẫn không địch lại nàng công thành chiếm đất đầy khí thế.

Đây là số mệnh.

Nói xong, Thiều Hòa bước từng bước một về phía cửa phủ.

Nắng ban mai chiếu lên búi tóc của cô ấy, loáng thoáng thấy được một lọn màu trắng nổi bật.