Thốn Mang

Chương 182: Cường Thủ Hào Đoạt




Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Lý Dương lập tức cảm thấy sững sờ.
Không ngờ lại có kẻ dám phá bỏ cấm chế trên phần mộ người yêu của nghĩa phụ.
Trong lòng hắn không khỏi bừng bừng lửa giận. Hiển nhiên, đây là do một vài tu chân giả vì muốn tìm được bảo vật mà khai quật mộ phần. Dù sao cũng có không ít tu chân giả khi chết đã chôn theo phi kiếm hoặc các thứ bảo vật khác.
Nếu Lý Dương biết được có người đào mộ Khương Tuyết, khẳng định là hắn cũng sẽ trở nên điên cuồng.
Lý Dương cũng hoàn toàn hiểu rõ, Tiêu Diêu tán nhân đã rời khỏi nơi đây.
Thời gian trôi qua quả thực rất chậm.
Mỗi giờ Lý Dương lại chạy ra nhìn đóa Hạnh Linh Thất Sắc hoa đến mấy lần.
Đêm, bầu trời đầy sao.
Lý Dương không hiểu tại sao Côn Luân tiên cảnh này cũng có sao, chẳng lẽ cũng giống với ở tục thế?
Nhưng lúc này Lý Dương chẳng còn tâm trí để nghĩ đến điều này. Hắn bên bên cạnh ao nước, cứ như vậy mà ngắm nhìn Hạnh Linh Thất Sắc hoa, nếu tính toán không sai thì khi trời sáng Hạnh Linh Thất Sắc hoa sẽ phát ra hào quang thất sắc. Đó chính là lúc có thể hái được nó.
Lý Dương cứ chờ đợi như vậy….
Tằng Ngạn trong đám đệ tử đồng bối tại Thượng Thanh cung là một nhân vật nổi trội, hơn nữa phụ thân của hắn chính là trưởng lão của Thượng Thanh cung Tằng Thăng. Tằng Thăng trưởng lão chính là Đại Thành kỳ cao thủ, nói không chừng đã sắp phi thăng.
Tằng gia từ khi Thượng Thanh cung ra đời cho tới nay luôn được xem là danh gia vọng tộc, thân phận thập phần cao quý.
- Phụ thân cũng thật là, một tiểu tông phái như Minh Hiến tông đến mà cũng phải phái ta đi, thật vô vị. Bất quá còn may, người của Minh Hiến tông chiêu đãi ta cũng không tồi.
Tằng Ngạn trong lòng đang thầm nghĩ.
- Trần Danh, Trần Tâm hai vị sư đệ. Chúng ta đã liên tục bay cả một ngày rồi, hãy tìm một nơi rồi nghỉ ngơi trước đã.
Tằng Ngạn nói với hai vị sư đệ đồng hành của mình.
Trần Danh, Trần Tâm lập tức cung kính nói:
- Tất cả đều theo sư huynh!
Hai người này cũng hiểu rằng, cứ nghe theo Tằng Ngạn là tốt nhất. Dù sao địa vị của Tằng Ngạn ở Thượng Thanh cung cũng vượt xa bọn họ, cho dù là ở Tiên giới thì Tằng gia cũng là một trong những gia tộc khai phái của Thượng Thanh cung, thế lực tại Tiên giới cũng không nhỏ. Cho nên, có thể đi theo vị sư huynh này cũng tuyệt đối không tồi.
Tằng Ngạn liếc mắt cái đã chọn được một nơi, hắn liền dẫn đầu và ngự kiếm bay tới.
- Hai vị sư đệ, đến đây, thưởng thức mỹ tửu mà Minh Hiến tông tặng!
Tằng Ngạn tỏ ra rất phóng khoáng, y hiểu rất rõ thế lực gia tộc mình không nhỏ, nhưng kết giao với một số đệ tử chưa theo bất kỳ phe phái nào đối với gia tộc cũng có chỗ tốt.
Trần Tâm và Trần Danh hai người cười híp mắt lại và nhận lấy mỹ tửu, ba huynh đệ cứ ngồi trên đỉnh núi mà uống rượu. Qua một tuần trà thời gian, đột nhiên bầu trời biến đổi.
Một đám mây bảy màu xuất hiện trên không trung và chậm rãi xoay chuyển.
- Linh vật sinh ra, thiên địa tất có điềm báo. Đám mây bảy màu này xuất hiện nhất định là đại biểu cho sự xuất hiện của một thiên tài địa bảo hiếm thấy. Hai vị sư đệ, vận may tới rồi, chúng ta mau đến phạm vi bên dưới đám mây bảy màu mà tìm kiếm nào!
Dứt lời Tằng Thăng lập tức bóp nát truyền tấn ngọc bội.
- Ta đã truyền tin về tông phái rồi, bất quá khoảng cách từ Thượng Thanh cung đến đây cũng phải mất nửa ngày phi hành. Phải phát ra tín hiệu của Thượng Thanh cung để thị uy, tránh cho các tông phái khác đến đây tranh đoạt bảo vật.
Tằng Ngạn lập tức quyết định.
Ba đệ tử của Thượng Thanh cung liền lập tức phát ra tín hiệu.
Tiếp đó ba người chia ra ba hướng và lao xuống núi tìm kiếm.
Điềm báo của thiên địa, đám mây bảy màu xuất hiện. Cơ hồ tất cả các tu chân giả tại Côn Luân tiên cảnh đều biết đến, thiên địa có điềm báo thì nhất định kỳ trân dị bảo sẽ xuất hiện. Trong lịch sử Côn Luân tiên cảnh đã từng xuất hiện một vài bảo bối, hoàn cảnh xuất hiện cũng tương tự như bây giờ.
Lập tức vô số các tông phái đổ xô đến địa phương xuất hiện đám mây bảy màu. Bất quá một số tiểu tông phái nhìn thấy tín hiệu đại biểu cho Thượng Thanh cung liền lập tức bỏ đi, chỉ còn một vài tu chân giả hiếu kỳ đến xem rốt cuộc lần này xuất hiện bảo bối gì.
Khoảng cách từ nơi này đến Tinh Cực tông là khá xa, cho nên tuy họ cũng phái người đến nhưng nếu không có một ngày thì chẳng thể tới nơi được.
Vô luận là có dã tâm hay chỉ muốn xem náo nhiệt, một lượng lớn nhân mã tại Côn Luân tiên cảnh đã đi đến nơi đây. Thậm chí còn có một vài tu yêu giả cũng đến. Bất quá tu yêu giả và tu tiên giả phân đôi giang sơn, cho nên những tu yêu giả muốn đi đến nơi xuất hiện bảo vật thì cũng phải mất hai ngày.
Lý Dương vẫn luôn ngồi chăm chú ngắm nhìn đóa Hạnh Linh Thất Sắc hoa giữa ao.
Đột nhiên…
Vô số đạo hào quang bảy màu phát ra, bầu trời đột nhiên nổi gió, vô số đám mây bảy màu kỳ dị bắt đầu xuất hiện. Trên không trung, những ánh hào quang bảy màu cơ hồ như đã che phủ cả mấy chục đỉnh núi.
Lý Dương hai mắt lập tức sáng ngời.
Hạnh Linh Thất Sắc hoa đã đến lúc hái được rồi.
Tằng Ngạn lúc này đã phát hiện ra sơn cốc bên dưới chính là nơi phát ra những ánh hào quang bảy màu. Hắn lập tức bay đến, quả nhiên hắn nhìn thấy giữa một ao nước có một đóa hoa liên tục phát ra hào quang.
- Trời ạ! Hạnh Linh Thất Sắc hoa!
Tằng Ngạn lập tức kích động nghĩ.
Cho dù là ở Tiên giới thì Hạnh Linh Thất Sắc hoa cũng là bảo vật vô giá, Tằng Ngạn cũng không ngờ vận khí của mình lại may mắn như vậy. Hạnh Linh Thất Sắc hoa có thể chế luyện thành Hạnh linh đan, mặc dù Thượng Thanh cung không thể chế luyện nhưng các tiền bối của Thượng Thanh trên Tiên giới thì có thể chế luyện được.
- Ngừng tay!
Tằng Ngạn đột nhiên nhìn thấy một thanh niên mặc hắc y đang đưa tay ra như muốn hái Hạnh Linh Thất Sắc hoa. Hắn lập tức quát lớn, đồng thời phi kiếm cũng phóng xuất ra ngoài.
Mặc kệ hắn là ai, cho dù là đệ tử của Thục Sơn kiếm phái, giết thì đã sao nào? Trước mặt là Hạnh Linh Thất Sắc hoa, Tằng Ngạn không còn ngần ngại gì nữa, dù thế nào hắn cũng phải đoạt được bảo vật này.
Tằng Ngạn là Độ Kiếp tiền kỳ cao thủ, hơn nữa phi kiếm của hắn chính là đỉnh cấp phi kiếm, phi kiếm vừa xuất ra, một đạo hàn quang liền bắn về phía Lý Dương, đồng thời hắn còn liên tục ném ra ba viên Thí Khiển lôi.
Lý Dương lập tức bừng tỉnh, hắn có thể cảm ứng được uy lực của phi kiếm này, lập tức một đạo đao mang liền bắn ra. Nhìn thấy ba viên Thí Khiển lôi đã hoàn toàn ngăn cản đường tiến của mình, Lý Dương chỉ còn cách là bay lại bên bờ ao.
- Bùm!
Đao mang và phi kiếm va chạm, Tằng Ngạn bất giác biến sắc.
Hắn lập tức thu lại phi kiếm.
- Ngươi là đệ tử Tinh Cực tông!
Tằng Ngạn trong lòng xoay chuyển liên tục, theo hắn chứng kiến thì đệ tử Tinh Cực tông trước mặt này đã phát hiện ra Hạnh Linh Thất Sắc hoa trước hắn. Theo đạo lý thì đóa Hạnh Linh Thất Sắc hoa này phải thuộc về đệ tử Tinh Cực tông trước mặt.
Nhưng Tằng Ngạn không cam tâm. Mắt hay xoay chuyển một hồi, một kế sách đột nhiên xuất hiện.
- Phải!
Lý Dương lạnh lùng nhìn người thanh niên trước mặt:
- Ngươi là người ở phương nào?
Tằng Ngạn mỉm cười nói:
- Ta là đệ tử của Thượng Thanh cung! Tinh Cực tông đạo hữu, có lẽ đạo hữu không biết Hạnh Linh Thất Sắc hoa này là do Thượng Thanh cung chúng ta chăm sóc.
Lý Dương bất giác cười lạnh một tiếng.
- Cứ một trăm năm một lần, Thượng Thanh cung đều phái đệ tử đến đây chăm sóc. Trải qua năm nghìn năm, Thượng Thanh cung cung chủ đã tính ra hôm nay Hạnh Linh Thất Sắc hoa sẽ nở hoàn toàn. Cho nên phái ta đến đây hái. Đạo hữu nên để cho vật quy cố chủ.
Tằng Ngạn lúc này không chút khinh mạn, qua chiêu vừa rồi hắn cũng phát hiện ra công lực của Lý Dương so với hắn cũng không chênh lệch bao nhiêu, hơn nữa khoảng cách của Lý Dương với Hạnh Linh Thất Sắc hoa gần hơn hắn.
Nếu ép người quá, Lý Dương chỉ cần một đao là có thể tiêu hủy hoàn toàn Hạnh Linh Thất Sắc hoa, đến lúc đó Tằng Ngạn có hối cũng không kịp.
Lý Dương tu luyện ba năm nay, đao phách đã hoàn toàn bước vào chanh sắc cảnh giới, lại thêm lực công kích của đao mang vốn vô cùng mạnh, cho dù Lý Dương không dùng đến "Phá Sơn Liệt Không" cũng có thể bình thủ với Tằng Ngạn. Nếu như hắn dùng "Phá Sơn Liệt Không", đối phương căn bản không có chút lực kháng cự nào.
- Thật là hồ ngôn loạn ngữ!
Âm thanh lạnh lẽo của Lý Dương vang lên:
- Nếu như Hạnh Linh Thất Sắc hoa là của Thượng Thanh cung các ngươi thì sao không cho người ở đây mà canh giữ, đúng là chuyện cười!
Nghĩa phụ Tiêu Diêu tán nhân của hắn đã ở đây mấy ngàn năm, nếu như có người của Thượng Thanh cung ở đây thì nhất định người đã phát hiện ra. Huống chi, vài tháng trước sơn cốc này đã bị nghĩa phụ sử dụng một ảo trận cực lớn che lại, ngoại giới căn bản không thể biết đến.
Tằng Ngạn nghe đối phương nói vậy, sắc mặc lập tức biến đổi liên tục.
- Tinh Cực tông đạo hữu, đóa Hạnh Linh Thất Sắc hoa này là của Thượng Thanh cung chúng ta. Nếu vì chuyện này gây thù kết oán với Thượng Thanh cung chúng ta thì chắc chắn Ảo Quang chân nhân cũng không nguyện ý đâu.
Tằng Ngạn nói ra câu này, sắc mặt Lý Dương lập tức lộ ra vẻ khó coi.
Không ngờ đối phương lại không xem Tinh Cực tông vào đâu, như vậy đúng là hơi quá đáng rồi.
- Sư đệ, đoạt lấy Hạnh Linh Thất Sắc hoa!
Nhìn thấy sư đệ Trần Tâm đã đến gần, Tằng Ngạn lập tức đại hỉ mà truyền âm đi. Hắn cố nói chuyện đến giờ chẳng qua là vì kéo dài thời gian mà thôi. Một mình hắn không nắm chắc, nhưng có hai người thì hắn đã chắc chắn rồi. Thân hình Tằng Ngạn chớp lên rồi lao thẳng về phía Lý Dương.
Những viên Thí Khiển lôi khó khăn lắm mới luyện ra được, vậy mà Tằng Ngạn phảng phất như chẳng biết tiếc tiền, một hơi ném luôn ra ba viên.
Tiếp đó hắn lập tức ngự phi kiếm lao thẳng tới Lý Dương. Khoảng cách giữa hai người khá gần, khoảng cách như vậy so với tu chân giả mà nói thì cũng giống như cách nhau ba bước chân của người thường vậy.
Lý Dương căn bản không có thời gian để tránh né.
Phải đối mặt với ba viên Thí Khiển lôi và cao thủ đã đạt tới Độ Kiếp tiền kỳ Tằng Ngạn, Lý Dương nhất thời không dám sơ xuất. Lúc này Thượng Thanh cung đệ tử Trần Tâm đã hóa thành một đạo lưu quang, loáng một cái đã hái được Hạnh Linh Thất Sắc hoa. Lý Dương trong lòng lập tức quýnh cả lên.
Hạnh Linh Thất Sắc hoa là do nghĩa phụ hắn chờ đợi ở đây mấy ngàn năm, bây giờ nghĩa phụ vừa rời khỏi đã có người tới cướp đoạt. Tuy Tiêu Diêu tán nhân không sợ Thượng Thanh cung, nhưng Lý Dương cũng biết Thượng Thanh cung chính là một đại tông phái, thực lực nhất định không nhỏ, muốn lấy lại đồ từ trong tay chúng cũng vô cùng khó khăn.
- Bùm! Bùm! Bùm!
Đạo đạo đao mang mà Lý Dương bắn ra đã lập tức phá tan Thí Khiển lôi, thân hình hắn giống như mãnh hổ lao tới Tằng Ngạn.
- Dừng tay!
Thanh âm băng lãnh vang lên, một trung niên nhân đột nhiên xuất hiện bên cạnh, một luồng ánh sáng âm lãnh ngăn cản Lý Dương lại.
Tằng Ngạn vừa nhìn thấy thì lập tức mừng rỡ nói:
- Sư điệt bái kiến sư thúc.
Trung niên nhân trước mặt hắn chính là một trong các trưởng lão của Thượng Thanh cung là Nguyên Minh trưởng lão, một tán tiên đã vượt qua lần thiên kiếp thứ nhất, tương đương với Đại Thành kỳ cao thủ. Nguyên Minh cũng đang ở ngoài, đột nhiên lão nhìn thấy tín hiệu của Thượng Thanh cung, do đó liền tìm tới đây luôn.
Lý Dương lập tức cảm thấy không ổn, hắn không khỏi giận dữ nói:
- Hừ, không ngờ lại dám chiếm đoạt vật của Tinh Cực tông, lẽ nào đây là phong phạm của đại phái hay sao?
Nguyên Minh đối với Tinh Cực tông cũng có chút ác cảm, dù sao một tiểu tông phái không có chỗ dựa nào sau lưng lại đột nhiên phát triển nhanh chóng, thậm chí có thể so sánh với Thượng Thanh cung, điều này làm hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Nhưng Nguyên Minh trưởng lão tính tình vẫn có thể coi là chính trực, lão ghét Tinh Cực tông chẳng qua là vì bản thân là trưởng lão của Thượng Thanh cung mà thôi.
- Tằng Ngạn, nói cho rõ ràng xem nào! Rốt cuộc là có chuyện gì thế?
Nguyên Minh hỏi sư điệt của mình.
Lý Dương thấy vậy thì nhìn qua Tằng Ngạn cười lạnh. Hắn muốn xem tên Tằng Ngạn sẽ nói thế nào, vừa rồi còn nói dối là một trăm năm tới xem một lần, có lẽ lời nói dối này mà nói trước mặt trưởng lão của Thượng Thanh cung thì sẽ bị vạch trần ngay.
Tằng Ngạn tiếp lấy Hạnh Linh Thất Sắc hoa từ tay Trần Tâm rồi quay sang nói với Nguyên Minh:
- Sư thúc, đóa hoa này vốn là do sư điệt phát hiện ra trước, nhưng Tinh Cực tông đạo hữu muốn dựa vào phi đao lợi hại của Tinh Cực tông để cướp đoạt. May là Trần Tâm sư đệ tới kịp nên mới có thể lấy được đóa Hạnh Linh Thất Sắc hoa này trước.
Tằng Ngạn lại nói Lý Dương là kẻ cướp.
- Câm mồm! Đúng là không biết xấu hổ, ta chưa từng nhìn thấy kẻ nào vô sỉ như ngươi!
Lý Dương lúc này thực sự muốn giết ngay tên tiểu nhân Tằng Ngạn này.
Hạnh Linh Thất Sắc hoa của mình bị cướp đoạt, không ngờ còn bị vu khống, Lý Dương làm sao có thể nhẫn nhịn được?
Bất quá Lý Dương cũng khống chế được bản thân, bốn người của Thượng Thanh cung trước mắt thực lực vượt xa hắn. Tằng Ngạn là Độ kiếp tiền kỳ, Trần Tâm và Trần Danh là Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa còn có một trưởng lão vượt qua một lần thiên kiếp tán tiên.
Lý Dương lập tức vận lực bóp nát ba khối truyền tấn ngọc bội trong ngực.
Một khối là truyền tấn của Tinh Cực tông, một khối là của Thục Sơn kiếm phái Trần Kiếm Phong đưa, khối còn lại là do nghĩa phụ Tiêu Diêu tán nhân đưa.
Không phải chỉ cần nhẫn nhịn một chút sao? Phải đợi nghĩa phụ quay trở lại, trước mặt đám người này ta chẳng có chút lực phản kháng nào!
Lúc này, quanh sơn cốc các tu chân giả xuất hiện càng ngày càng nhiều, ban đầu là vài chục người, sau đó là mấy trăm người, đó đều là các tu chân giả đang ở bên ngoài của các tông phái.
- Hạnh Linh Thất Sắc hoa!
Từng loạt những tiếng kinh hô truyền ra.
Phàm là tu chân giả có kiến thức đều nhận ra tuyệt thế kỳ trân này, những tu chân giả không biết đến Hạnh Linh Thất Sắc hoa nghe người bên cạnh nói cũng đã biết rồi. Người nào người nấy trên mắt đều phát ra quang mang, nhưng nó đã nằm trong tay Thượng Thanh cung, chẳng có ai dám lao lên cướp đoạt.
- Nguyên Minh đạo hữu, ở đây rút cục có chuyện gì vậy? Tựa hồ các vị và đạo hữu của Tinh Cực tông này có chút vấn đề?
Trong một vài tu chân giả xuất hiện xung quanh đã có một trung niên nhân lên tiếng. Người có gan lên tiếng lúc này cũng không phải là một tiểu nhân vật, đó chính là một trưởng lão của Ngũ Hành tông.
Tập 5: Côn Luân tiên cảnh