Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 49: Ta chỉ có nàng...




Lần này lão thái thái xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ở trong hầu phủ này có kẻ mừng có người lo, lại thêm chuyện Tế Bình hầu sống lại từ cõi chết, hai chuyện lớn cùng lúc xảy ra, vì thế bữa cơm tối đêm giao thừa năm nay cũng không ai có tâm tư ăn uống gì cho nên kết thúc rất sớm. Lão thái thái bị trúng gió, mọi người cũng không thể tụ tập ở Thọ An đường gác đêm chờ qua hết năm như thông lệ bình thường được, cho nên chỉ hàn huyên vài câu, sau đó tự phân nhau ra trở về.

Trên đường đi ánh sáng từ nhưng chiếc đèn lồng treo hai bên lối đi sáng bập bùng, mông lung, Diệp Thiên một tay nắm tay mẫu thân, một tay nắm tay phụ thân, cao hứng vừa đi nhảy nhót, Mạnh thị cùng Diệp Thừa Nguyên đưa mắt nhìn nhau, đều cảm nhận được từ trong mắt đối phương có vô vàn lời muốn nói.

Diệp Lệ chậm rãi đi theo ở phía sau, tâm tình của hắn lúc này cũng đã dần trấn tĩnh lại, may mắn là Dự vương đã sớm nói với bọn họ về chuyện phụ thân vẫn còn sống, nếu không thì hôm nay hắn cũng nhất định không thể tin được đây lại là sự thật. Hắn vừa đi vừa nhìn thật kỹ ba người đang đi phía trước mình, trong đôi mắt tràn đầy ôn nhu và ấm áp, lúc này hắn mới lên tiếng gọi: "Thiên Thiên, vì sao không nắm tay ca ca?"

Diệp Thiên sửng sốt, nàng chỉ có hai cánh tay, nắm tay mẫu thân và phụ thân rồi liền không còn tay để nắm tay ca ca nữa, thế nhưng bây giờ ca ca đều đã mở miệng hỏi rồi, nàng cũng không thể làm cho ca ca đau lòng được, nghĩ nghĩ một chút nàng liền quyết định, buông tay phụ thân và mẫu thân ra, chạy đến bên người ca ca, cầm lấy bàn tay đầy vết chai sạn do thường xuyên luyện tập cưỡi ngựa múa đao kia, "Ca ca, chúng ta cùng đi thôi."

Không có tiểu nha đầu chen ở giữa nữa, Mạnh thị cùng Diệp Thừa Nguyên cùng nhau sóng vai đi, hai người càng đi càng gần, hai cánh tay ngẫu nhiên va chạm nhau một cái, dần dần sau đó biến thành, hai tay chạm sát vào nhau, cũng không biết là ai chủ động, chỉ một lúc sau thôi hai bàn tay kia liền nắm vào cùng một chỗ.

Diệp Lệ nhéo nhéo tay nhỏ của muội muội, ra hiệu cho nàng nhìn phía trước, Diệp Thiên chăm chú nhìn nhìn cuối cùng nhỏ giọng " a ~" một tiếng, phảng phất giống như hiểu ra, bảo sao khi không ca ca lại gọi mình lui lại đằng sau đi chứ, thì ra là vì như thế này nha. Nàng ngẩng đầu nhìn ca ca một cái, thấp giọng nói: "Ca ca, thật sự là quá tốt rồi!"

Diệp Lệ cười một tiếng, đem nàng bế lên cao, "Đúng vậy, thật quá tốt rồi, cả nhà chúng ta cuối cùng cũng đã đoàn tụ rồi." Mẫu thân có thể đứng lên, phụ thân còn sống trở về, bản thân hắn cũng không vì bị ám sát mà chết, bảo bối muội muội vẫn còn ở ngay trong ngực hắn, đây thật là quá tốt rồi. Những chuyện này đều bởi vì có Dự vương mà thành, Phùng ma ma do hắn phái tới phát hiện mẫu thân bị trúng độc, hắn sớm phát hiện ra âm mưu của Diệp Thừa Hồng, phái thị vệ tới cứu mình, hơn thế nữa hắn còn phái người đến tận Nữ La quốc, cứu phụ thân đang bị giam lỏng đã lâu trở về. Thật ran gay từ đầu Diệp lệ hắn đối người muội phu này cực kỳ không hài lòng, cảm thấy hắn ta căn bản là không xứng với muội muội mình, tương lai cũng chắc chắn sẽ khiến cho muội muội phải chịu khổ, không nghĩ tới, Dự vương lại là quý nhân của cả nhà bọn, hiện tại hắn đã không còn cảm thấy Dự vương là một vị hoang tử ngang ngược càn rỡ, chỉ biết chơi bời ăn chơi nữa, mà đã đổi thành tràn đầy cảm kích cùng tín nhiệm hắn rồi.

Cả nhà bốn người hai người đi trước hai người theo sau, cùng trở về Tư Viễn đường. Diệp Thừa Nguyên đứng ngay trước cổng viện, đưa mắt nhìn biển tên treo trên cổng viện, đèn lồng xung quanh phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chữ bên trên cũng không quá rõ ràng, nhưng hắn chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra ngay, đây là chữ do chính tay thê tử của hắn viết. Tư Viễn đường, Tư Viễn, ngụ ý của nàng là "Tư nguyên" đi. (Tư trong tương tư, nhớ nhung). Hắn cúi đầu nhìn về phía thê tử, bốn mắt nhìn nhau, Mạnh thị liền có chút ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác.

Ở phia sau, Diệp Thiên ôm cổ Diệp Lệ, cằm nhỏ đặt trên vai hắn, nhỏ giọng cười vui vẻ. Mẫu thân luôn nhớ thương phụ thân, cuối cùng bây giờ phụ thân cũng đã trở về rồi.

Bốn người tiến vào viện tử, tất cả các nha hoàn bà tử trong viện lập tức trở nên kích động, xôn xao, cùng nhau hành lễ, Diệp Thừa Nguyên khoát khoát tay cho họ lui xuống, sau đó lôi kéo Mạnh thị nhanh chân đi vào phòng.

Khi nãy bầy không khí trong bữa cơm đón giao thừa không thích hợp, cho nên Diệp Thiên cũng không ăn được bao nhiêu, nàng xoa xoa bụng nhỏ, đi thẳng đến bàn nhỏ bàn cầm lấy một khối điểm tâm, nắm trong tay, lại chạy đến chỗ phụ thân, tựa cả người mình vào bên chân hắn, ân cần hỏi han: "Cha, người có đói bụng không, có muốn ăn một chút điểm tâm hay không?"

Diệp Thừa Nguyên lắc đầu, "Thiên Thiên ăn đi, ta không đói bụng." Nhìn dáng vẻ bụ bẫm của tiểu nữ nhi, nhất định là một tiểu hài tử rất thích ăn.

"Dạ!" Diệp Thiên thật sự cầm lấy điểm tâm đưa lên miệng cắn từng ngụm nhỏ, nàng cũng không đi ra chỗ khá mà, tiếp tục dựa vào chân phụ thân, vừa ăn điểm tâm vừa không quên ngẩng đầu nhìn hắn.

Dáng vẻ vừa ỷ lại vừa hiếu kỳ của nàng làm cho nội tâm Diệp Thừa Nguyên vô cùng thỏa mãn, dễ chịu, hắn ôm nàng ngồi trên chân mình, Diệp Thiên đem điểm tâm nuốt xuống, lại hỏi: "Cha, người từ Nữ La quốc trở về, chỗ đó có phải là rất rất xa hay không? Con nhìn trên bản đồ của Ngôn ca ca, Nữ La quốc so với Bồng Diệp còn xa hơn nhiều đâu, đoạn đường này người có vất vả, mệt mỏi hay không?"

Ngôn ca ca? Diệp Thừa Nguyên vừa định hỏi Ngôn ca ca là ai, đột nhiên lại nhớ tới tên của Dự vương chính là Tiêu Ngôn Phong, hơn nữa những thứ như bản đồ loại này cũng không phải là thứ mà người thường có thể có. Hai hàng chân mày của Diệp Thừa Nguyên không tự giác nhướng lên, lúc Dự vương phái người đến cứu hắn đã có nói, hắn đã định thân cùng Thiên Thiên, cho nên chịu sự nhờ vả của Thiên Thiên, ở khắp nơi nghe ngóng tin tức về hắn, biết hắn đang ở Nữ La quốc, liền bắt đầu suy nghĩ biện pháp cứu viện.

Lúc ấy hắn còn cảm thấy kỳ quái, nữ nhi mới có tám tuổi làm sao lại định thân rồi, hơn nữa loại chuyện tìm người ở một nước khác, cứu người lại tiêu hao không ít tiền tài cùng nhân lực, lại còn không hề dễ dàng vậy mà Dự vương cũng chịu làm. Hiện tại nghe thấy nữ nhi gọi Dự vương là "Ngôn ca ca", xem ra quan hệ hai người bọn họ vô cùng thân mật. Bản đồ thứ này vốn là đồ cơ mật, bình thường đều sẽ đặt ở nơi cẩn mật nhất trong thư phòng, xem ra nữ nhi của hắn nay cả thư phòng của Dự vương cũng đều có thể tùy tiện đi vào, như vậy Dự vương xem ra rất yêu thương, coi trọng Thiên Thiên.

Diệp Thừa Nguyên âm thầm cảm thấy kỳ quái, nữ nhi chỉ là một tiểu nha đầu tám tuổi thôi, ở trong mắt người phụ thân như hắn, tất nhiên là vô cùng đẹp mắt, cũng mười phần đáng yêu, nhưng dù sao không thể gọi là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương gì, Dự vương lại yêu thương coi trọng nàng như thế, đến cùng là vì cái gì chứ? Nếu như nói là thật lòng yêu thích, nữ nhi vẫn còn nhỏ, theo lý thuyết cảm tình cũng không thể nồng đậm đến loại trình độ này. Nếu như nói có mưu đồ thì lúc định thân kia bối cảnh của Thiên Thiên cũng không tốt đẹp thế nào, bản thân hắn là hầu gia của Tế mình hầu được cho là đã chết, ca ca lại vẫn chưa đủ tuổi kế thừa tước vị.

Nghĩ mãi mà vẫn không rõ cho nên đành tạm thời để ở trong lòng, Diệp Thừa Nguyên cầm lấy tách trà trên bàn, đưa tới bên miệng Diệp Thiên, chờ nàng uống xong một hớp nước lớn, mới trả lời: "Phần lớn thời gian trên đường đi là ngồi thuyền, trong thuyền lại có chỗ nghỉ ngơi, ngoại trừ có chút lắc lư, cũng không mệt mỏi gì nhiều."

Diệp Thiên rất tán đồng gật gật đầu nhỏ, "Con cũng ngồi thuyền ở Dự vương phủ rồi, cái thuyền nhỏ quả thật có chút lay động, có điều thuyền hoa của Ngôn ca ca ở Lâm Bình hồ thì lại rất vững vàng an ổn, không có bị chao đảo lắc lư đâu."

Diệp Thừa Nguyên nhìn thấy nàng nói đến Dự vương đều mười phần tự nhiên, trong lòng nghi hoặc càng sâu, thử dò hỏi: "Thiên Thiên vẫn thường đến Dự vương phủ sao?"

(Hầu gia về muộn, cả nhà người bị con rể tương lai mua chuộc hết rồi còn đâu =)))

"Dạ cũng không có thường đi, mà cách một đoạn thời gian mới đi một lần, chỉ ở lại một hai ngày liền trở về rồi ạ." Diệp Thiên lắc đầu, trong suy nghĩ của nàng đây chính là không thường đi, "Có điều lần trước lúc con đến vương phủ chơi bị phát thủy đậu, cho nên đã ở lại vương phủ ở hơn mười ngày lận."

Chuyện này Diệp Thừa Nguyên có biết đến, Dự vương không muốn để cho hắn trở về hầu phủ mà hoàn toàn mờ mịt không biết gì, không hiểu rõ tình huống mấy năm nay, cho nên đã đem những chuyện quan trọng đều nói cho hắn biết. Diệp Thừa Nguyên đau lòng giữ chặt tay nhỏ của nữ nhi, đem tay áo vén lên nhìn một chút, trông thấy cánh tay trắng trẻo không tỳ vết như ngó sen, một chút sẹo rỗ hay dấu vết đều không lưu lại, lúc này mới tin tưởng Dự vương đã chăm sóc chiếu cố cho nàng rất tốt."Thiên Thiên bị phát thủy đậu có khó chịu không?" Hắn có chút áy náy, thê tử, nhi tử, nữ nhi đều xảy ra chuyện, hắn lại không thể ở bên cạnh chăm sóc, bảo vệ bọn họ, hắn không có làm tốt trách nhiệm của một người trượng phu, cũng không có hoàn thành trách nhiệm của một phụ thân, qua ngày mai Thiên Thiên sẽ bước qua tuổi chín, ấy vậy mà hắn lại chưa từng dạy dỗ nàng bao giờ, may mắn, nàng là một đứa bé hiểu chuyện, nhu thuận.

"Không khó chịu." Diệp Thiên lắc lắc đầu, "Nho ở vương phủ đúng lúc đang chin rộ, ăn cực kỳ ngon, Khang công công mỗi ngày đều chọn cắt cho bọn con một chùm to lớn, đẹp mắt ngon miệng nhất, con và Ngôn ca ca đều rất thích ăn, ừm, cả A Hoàng cũng thích ăn nữa."

"A Hoàng? Chó thích ăn nho?" Diệp Thừa Nguyên hơi kinh ngạc, Dự vương quả là một người rất lợi hại, ngay cả chó của Dự vương phủ cũng không tầm thường chút nào.

"Thế nào lại là chó?!" Diệp Thiên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn phụ thân, quả thực không hiểu được mạch suy nghĩ của phụ thân, "A Hoàng là một con chim cơ, một con chim cực kì đẹp đẽ, vô cùng thông minh!"

"A, A Hoàng... là một con chim sao? Cái tên này vô cùng... độc đáo." Diệp Thừa Nguyên có chút buồn cười, gượng giọng nói.

Mạnh thị cùng Diệp Lệ ở một bên đều cười vui vẻ, không trách được hầu gia lại nghĩ sai, thật sự là cái tên "A Hoàng" này có chút không thích hợp đặt cho chim. (Bình thường đặt cho chó không á.)

Diệp Thiên không hiểu gì ngơ ngác nhìn ba người bọn họ, không rõ bọn họ đang cười cái gì, có điều, cái này không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của nàng, cho nên cũng cười theo.

Mạnh thị cùng Diệp Lệ nhìn nàng cười đến ngây ngốc, càng vui vẻ hơn. Đợi cười đủ rồi Diệp Lệ vẫy tay, Diệp Thiên đã ăn xong điểm tâm trong tay, từ trên đầu gối phụ thân trượt xuống, chạy đến chỗ ca ca, "Sao ạ?"

Diệp Lệ nắm tay nàng, "Hiện tại cũng không còn sớm nữa, bình thường lúc này Thiên Thiên đều đã ngủ rồi, Thiên Thiên có buồn ngủ không?"

"Không phải đêm trừ tịch phải gác đêm sao?" Diệp Thiên kỳ quái hỏi, lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm giác được ca ca đang nhéo nhéo tay mình, nàng là do ca ca một tay nuôi lớn, hai người tâm ý tương thông, nàng mặc dù không rõ vì cái gì, nhưng cũng biết ý tứ của ca ca, liền khoa trương ngáp một cái, "Ân, buồn ngủ, buồn ngủ rồi, rất là muốn đi ngủ."

Diệp Lệ ngước mắt, "Cha, mẹ, Thiên Thiên còn nhỏ, không chịu được mệt mỏi, con đưa nàng trở về đi ngủ thôi."

Mạnh thị dĩ nhiên nhìn ra được nhi tử là muốn để nàng cùng hầu gia đơn độc ở chung đây mà, sắc mặt nàng phiếm hồng, có chút xấu hổ, Diệp Thừa Nguyên lại thản nhiên vung tay lên: "Vậy mau đi thôi."

Diệp Lệ dẫn Diệp Thiên rời khỏi Tư Viễn đường, bọn nha hoàn cũng rất có ánh mắt đều lui đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có một đôi phu thê cửu biệt trùng phùng (*).

(*) cửu biệt trùng phùng: xa cách bấy lâu nãy mới được gặp lại.

"A Cẩm, đến đây." Diệp Thừa Nguyên vươn tay về phía Mạnh thị.

Mọi người đi cả rồi Mạnh thị lại bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, e ngại, bảy năm không gặp, nàng tất nhiên là rất nhớ hắn, có điều lúc này đột nhiên gặp lại, vừa cảm thấy quen thuộc lại có chút lạ lẫm, có cảm giác hoảng hốt không chân thực.

Diệp Thừa Nguyên thấy Mạnh thị không đi qua, liền đứng dậy đi đến bên người nàng ngồi xuống, thở dài: "Thôi được rồi, cho dù xa cách thiên sơn vạn thủy ta cũng tìm trở về, lại không kém thêm mấy bước này." Hắn giữ lấy bờ vai Mạnh thị, thấp giọng nói: "A Cẩm, nàng có nhớ ta hay không? Riêng bản thân ta ngày ngày đều rất nhớ nàng, nghĩ đến nàng lại không thể gặp được nàng, nàng không biết là ta khó chịu biết bao nhiêu đâu."

"Thật chỉ nhớ đến ta, không nhớ đến người khác sao?" Mạnh thị liếc nhìn hắn một cái, xâ cách bảy năm, không biết bên cạnh hắn có người nào khác hay không? Nam nhân ngoại trừ thê tử, tự nhiên còn có thể nạp thêm mấy vị thiếp thất, đây là thói đời thường tình, huống chi hắn độc thân lưu lạc bên ngoài, tìm một nữ nhân chiếu cố mình là rất bình thường, tuy là nói như thế, nhưng vừa nghĩ tới hắn có thể có nữ nhân khác, trong lòng Mạnh thị vẫn có chút không thoải mái, dễ chịu.

"Tất nhiên là cũng nhớ đến người khác rồi." Diệp Thừa Nguyên nheo mắt nhìn sắc mặt của nàng đang dần biến sắc lại tiếp tục chậm rãi thêm, "Nhớ đến nhi tử của chúng ta."

Mạnh thị hận đến mức dùng sức bấm một cái thật mạnh trên người hắn, "Ta là nói chàng có nhớ nữ tử nào khác hay không?!" Nàng cũng không tin hắn thông minh như vậy lại không biết ý tứ của mình là gì, đã không rõ nói với nàng, ngược lại còn giở trò vòng vo đùa giỡn nàng!

"Ai u ai u, ta nói ta nói!" Diệp Thừa Nguyên bày ra một bộ thẳng thắn "Ta cũng có nhớ tới nữ tử khác." Hắn nói xong, ngừng lại một chút, quan sát sắc mặt của Mạnh thị đã trở nên trắng bệch, mỉm cười, "Cô nương khác, chính là nữ nhi bảo bối chúng ta, ta mỗi ngày nhớ nàng, nhớ nhi tử, nhớ nữ nhi, chỉ nhớ đến ba người mà thôi, liền đem lòng ta đều lấp đầy rồi, nơi nào còn có vị trí cho người khác chứ."

Hắn cũng không phải cố ý trêu đùa Mạnh thị, mà là rời đi bảy năm, hắn cũng không có tự tin như trước kia nữa, không biết ở trong lòng thê tử có còn vị trí của hắn nữa không, bây giờ nhìn thấy thái độ ghen tỵ của Mạnh thị, trong lòng của hắn mới có thể an ổn."A Cẩm, yên tâm, ta chỉ có nàng, trước kia chỉ có nàng, về sau cũng chỉ có nàng, mãi mãi cũng chỉ có nàng mà thôi."