Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Chương 86: Tài nghệ cô nhi




"Bảo Lam Quận chúa, Lý Như Yên tiểu thư, Trương Kim Ngọc tiểu thư vào điện!"

Thanh âm Lý Đức vừa hô, lập tức liền hấp dẫn lực chú ý của tất cả người trong đại điện, mấy vị đại thần trong nhà có nhi tử càng thêm trợn to hai mắt, chỉ sợ là bỏ lỡ lần đầu gặp gỡ ba vị mỹ nhân!

Dù là trong nhà nhi tử đã cưới thê, cũng là cố gắng giương cổ đến, đưa đến một loạt ánh mắt khing bỉ!

Những người này phải làm như không thấy chứ, ai nói nhi tử chỉ có thể cưới lấy một người!

Cái ánh mắt này thiếu chút nữa khiến cho những người này máu tung tóe tại chỗ!

Ý của ngươi là người chúng ta nâng niu ở trong lòng bàn tay, để cho các ngươi cưới về làm thiếp? Ngươi đây không phải là muốn chết đó sao?

Các ngươi thế nào có thể nhìn thấy ta có ý tưởng này? Nhìn thấy không? Nhìn thấy không? Nhà ta không phải là còn có tiểu nhi tử đó sao? Không có tiểu nhi tử, ta không phải là còn có chất tử đó sao? Không có chất tử, ta không phải là còn có thể nhận thức làm con gái nuôi sao? Tóm lại ta là nhận thức!

Mọi người ngay cả khinh bỉ cũng lười phải!

Làm thế nào ngươi chắc chắn người ta sẽ coi trọng gia đình...ngươi đây? Cũng không mở mắt to ra một chút mà xem, người nào không phải là ngàn dặm mới tìm được một!

Tâm Băng Tịch cũng gào to, Lam Lam nha, làm thế nào mà ngươi vẫn còn tới đây? Nơi này là địa ngục đứng đầu ăn thịt người không nháy mắt ngươi có biết hay không nha!

Băng Tịch chỉ có thể kinh hồn bạt vía, cẩn thận, vẫn quan sát Bảo Lam, tùy thời chuẩn bị cứu người!

"Thần Lý Như Yên| Trương Kim Ngọc| Bảo Lam tham kiến Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, tham kiến Ngọc Quý Phi, Lý Quý Phi, Minh Quý Phi, Cầm Quý Phi!"

Không biết có phải hay không Lý Như Yên nóng lòng thể hiện thanh âm quá vang dội, còn Tiểu Ngọc Nhi âm thanh trong vắt nghe rất cảm động, tóm lại không có ai chú ý tới Bảo Lam có phải hay không nói như vậy!

Băng Tịch còn âm thầm buồn bực, thân thể Lam Lam vậy mà thuận theo khom lưng! Đôi mắt vừa vặn giống như lay động!

"Ngẩng đầu lên, cho trẫm nhìn xem thật kỹ!" Thanh âm Hoàng Thượng vang dội cả đại sảnh, uy nghiêm như vậy, chấn nhiếp như vậy! Chẳng qua là nghe thanh âm có thể kết luận đây không phải là một người bình thường!

Ba vị thiếu nữ xinh đẹp chậm rãi đứng thẳng người, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên!

Nhất thời, lấn át tất cả ánh mặt trời đi qua trong phòng!

Ba vị mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, lại biểu hiện phong cách khác biệt: Lý Như Yên đứng ở bên trái phía trên, y phục màu đỏ, vóc người yểu điệu, eo nhỏ nhắn, diện mạo ẩn tình, nụ cười yêu mị, trời sanh chính là một tội phạm ưu tú quyến rũ nam nhân! Nhất thời để cho hai mắt của một phần đại thần sáng lên, nữ nhân này chỉ có cất giấu ở nhà mình mới là lựa chọn sáng suốt!

Bên phải Tiểu Ngọc Nhi mới mười bốn mười lăm tuổi, vóc dáng ước chừng một thước sáu, y phục xanh nhạt, khuôn mặt phù hợp nét ngây thơ hồn nhiên, khi cười hiện rõ ra má lúm đồng tiền, có thể nói nữ tử này là cở nào hồn nhiên ngây thơ, cở nào đơn thuần đáng yêu! Điều này làm cho các đại thần chướng mắt vẻ đẹp già dặn của Lý Như Yên nhất thời đại phát tình thương của cha, thật là hận không được đem tất cả bảo bối tâng bốc tiến lên đây, chỉ vì lưu lại một chút trong sáng chân thật này!

Bọn họ đang ở vị trí người trên, đã không có bao nhiêu lương tâm đáng nói, chính là bởi vì như thế, "Thanh Thủy xuất Phù Dung, Thiên Nhiên khứ Điêu Khắc" cảm giác mời này làm cho bọn họ cảm động!

Lại hướng nhìn chính giữa Bảo Lam, tất cả mọi người không nhịn được ngừng lại hô hấp, chỉ cảm thấy trái tim đã không phải là của mình, làm thế nào thế gian có thể kết hợp giữa yêu mị cùng tinh khiết, phức tạp cùng đơn giản, dã tính cùng dịu dàng, lạnh lùng cùng ấm áp ở trên một người? Rõ ràng là tồn tại mâu thuẫn, nhưng lại để cho người cảm thấy thuận lý thành chương (hợp lẽ) như vậy!

Bảo Lam lựa chọn màu tím yêu thích, đây là màu sắc mị hoặc, cũng là cực ít có người đem màu tím mặc thỏa đáng giống như Bảo Lam! Bên hông phối hợp chính là đai lưng thiêu hoa sen màu hồng trẻ trung, đai lưng rất dài, nhẹ như lụa, nhàn nhã tung bay trên đôi chân thon thả, cho đây vốn là thừ người ra ở đại sảnh, một chút tức giận! Đôi mắt này là lạnh lẽo, làm cho người ta không dám nhìn thẳng, nhưng đợi đến ngươi quyết định hảo hảo tìm tòi một phen, nhưng lại thấy được trống rỗng, cái gì cũng không có, không có vui mừng, không có ưu sầu. Nhưng lúc ngươi cảm thấy trống rỗng không có gì, rồi lại thấy được rộng lớn, giống như là vạn vật, thân ở trong đó, vĩnh viễn cũng không thấy được giới hạn!

Đây là một cô gái từng trãi, giống như là một ly rượu ngon lâu đời, không nỡ nhấm nháp, rồi lại là không ngừng tịch mịch, không nhịn được muốn nhấm nháp, càng thưởng thức chính là thời gian vô tận!

Bảo Lam Quận chúa này tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản, một nữ nhân cực kỳ thông minh, thường thường là then chốt quyết định chuyển biến, chỉ cần nhìn vào nữ nhân này là lựa chọn gặp sao hay vậy hoặc người khôn giữ mình!

Nữ nhân như thế nhất định là trở thành hồng nhan họa thủy, cũng nhất định là vật hy sinh của chính trị, chủ tử nhà mình cũng không nên lầm đường lỡ bước mới phải!

Hoàng Thượng cười nhẹ nhàng, hình như là nhìn hiểu một chút, lại giống như cái gì cũng không có chẳng qua là đơn giản thưởng thức thôi.

"Không tệ, người đâu, ban thưởng ngồi!"

"Tạ chủ long ân!" Ba người nhẹ nhàng bước chân trở lại chỗ ngồi, cả sảnh đường ánh mắt đại thần cũng theo vòng xoay chuyển động, ba người mặt không đổi sắc bình tĩnh ngồi xuống!

Hoàng Thượng không khỏi lại âm thầm gật đầu một cái, Lý Như Yên cùng Tiểu Ngọc Nhi từ nhỏ là thấy các mặt của xã hội lớn lên, trong nhà giáo dục càng thêm tốt nhất, sớm thành thói quen ánh mắt đuổi theo, điều này cũng chẳng có gì lạ, thế nhưng Bảo Lam này không những có bản lĩnh, cử chỉ càng thêm tự nhiên hào phóng, đây không phải là tiêu chuẩn của một đứa cô nhi nên có đi? Cô nhi nước ta lúc nào thì có đầy đủ tài nghệ, ta cũng liền có thể an tâm...ngao du thiên hạ