Toàn Thế Giới Đang Chờ Chúng Ta Chia Tay

Chương 16-1: Vọng tưởng (1)




Edit: Yin - Beta: Bơ
Ba Lâm Thủy Trình tên là Lâm Vọng, ông là huấn luyện viên đánh cận chiến ở khu cảnh sát thành phố nhỏ bọn họ.
Từ nhỏ Lâm Thủy Trình không biết rõ ba cậu phụ trách cảnh vụ gì, chỉ biết thỉnh thoảng ông sẽ hợp tác với cơ quan điều tra để đuổi bắt tội phạm, làm những việc nguy hiểm nhất, cũng thường xuyên tăng ca, hàng năm ông không có mặt ở nhà ngày tết là chuyện thường tình.
Mỗi ngày sau khi Lâm Vọng trở về, sẽ luyện võ và tập đánh bao cát ở nhà, còn gọi cậu và Lâm Đẳng đến sân nhỏ, dạy bọn họ cách đánh cận chiến.
Ông nội của Lâm Thủy Trình phụ trách nấu cơm, pha trà, đưa đón nhóm cháu nội về nhà.
Gia đình trong mắt cậu từ khi có ký ức đã là dáng vẻ —— bốn người một nhà, ông nội, ba, cậu, và em trai, không còn những người khác xuất hiện.
Lâm Thủy Trình ghi nhớ muộn, không có ấn tượng gì về mẹ.
Lâm Vọng có nói cho cậu: "Mẹ con đang đi làm ở nơi rất xa rất xa, ăn tết cũng không có cách trở về."
Vào mỗi cuối năm, Lâm Vọng sẽ mang một số món đồ chơi đắt tiền và đồ ăn vặt về cho họ, nói là mẹ mua.
Nhưng Lâm Thủy Trình biết, mẹ của cậu và Lâm Đẳng thật ra đã rời khỏi đây, không bao giờ trở lại.
Sau năm tuổi, cậu có thể biết rõ láng giềng trong xóm bàn luận chuyện gì.
Những người đó không hề kiêng dè cậu mà nói: "Giới thiệu cho lão Lâm đối tượng tốt, ít nhất có thể hỗ trợ lo liệu gia đình, ngày đó tôi thấy giày lão Lâm bị thủng một lỗ, không có ai nhắc nhở hắn."
"Thủy Trình và Đẳng Đẳng là hai đứa trẻ ngoan, rất hiểu chuyện và lễ phép, dạng mẹ nào có thể nhẫn tâm đến mức không cần chúng."
"Cô ta lớn lên xinh đẹp, sau khi sinh đứa lớn thân thể đã vượt quá giới hạn, rồi sau đó sinh thêm đứa nhỏ, thân thể đứa nhỏ kém, lúc còn nhỏ bị bệnh, mắt thấy lão Lâm không có tiền, tâm cô ta cũng nguội lạnh, liền cùng gã đàn ông khác lêu lổng. Ban đầu cô ấy là thành viên trong đoàn khiêu vũ tốt nhất thành phố, có tên đàn ông nào mà không muốn cưới cô ta? Thật đúng là......"
"Cũng không có cách nào, lão Lâm không muốn tái hôn, hắn đặt tên đứa nhỏ là Lâm Đẳng, còn không phải chờ vợ hắn trở về sao."
Lâm Thủy Trình nghe qua một lần, ghi tạc trong lòng.
Xác thật thân thể Lâm Đẳng không tốt, sau khi sinh ra đã mắc căn bệnh suy giảm miễn dịch nguyên phát*, đốt tiền mỗi ngày, nhiễm bệnh nhiều lần. May mắn thay khi đó tập đoàn Tiêu thị Liên minh đã phát động chiến dịch từ thiện chống lại căn bệnh này, không cần trả tiền đã trị hết cho Lâm Đẳng, lúc ấy Lâm Đẳng mới may mắn nhặt về một cái mạng.
(*)Rối loạn suy giảm miễn dịch nguyên phát là sự suy yếu hệ thống miễn dịch, cho phép bệnh nhiễm trùng và các vấn đề sức khỏe khác xảy ra dễ dàng hơn. Nhiều người bị suy giảm miễn dịch nguyên phát do bẩm sinh thiếu một số chất miễn dịch bảo vệ cơ thể làm cho họ dễ nhạy cảm với các vi trùng và bị các bệnh nhiễm trùng.
Hai anh em lớn lên đều đẹp, từ nhỏ Lâm Thủy Trình đã biểu hiện ra năng lực học tập và sức sáng tạo vô cùng mạnh, Lâm Đẳng trung quy trung củ, dựa vào nỗ lực đuổi theo cậu. Ông nội giáo dục bọn họ một cách căng giãn vừa phải, Lâm Vọng công việc thuận lợi, có hi vọng thăng chức.
Trên thực tế, không có phụ nữ trong gia đình này, họ vẫn có thể sống tốt.
Trong nhà không có mẹ, nhưng trước nay Lâm Thủy Trình không cảm thấy khuyết thiếu thứ gì.
Biến cố đột ngột xảy ra vào một năm mùa đông lạnh buốt.
Khi đó ông nội bọn họ - người cha của Lâm Vọng đã qua đời.
Lúc ấy khoảnh khắc giao thừa đang đến gần, Lâm Vọng thường xuyên đi công tác rất lâu, gia đình lập tức quạnh quẽ hơn nhiều.
Lâm Thủy Trình và Lâm Đẳng ăn ý không đề cập tới chuyện này. Bọn họ còn quá nhỏ để học được cách chống đỡ bi thương, điều duy nhất có thể làm là không thèm nghĩ.
Lâm Thủy Trình thay thế nhiệm vụ ông nội, mỗi ngày tan học về nhà thật nhanh nấu cơm, pha trà cho Lâm Vọng, một bên làm bài tập của mình, một bên phụ đạo Lâm Đẳng.
Làm xong bài tập, hai anh em ra sân múa tay múa chân đánh cận chiến, ngày đông, hai anh em mỗi người mặc chiếc áo lót ông nội làm cho, run run rẩy rẩy đi ra ngoài đá chân, đánh quyền quân đội từ bộ thứ nhất đến bộ thứ ba, đánh xong đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Khi đó Lâm Đẳng mới chín tuổi, cậu mười hai tuổi, tuy Lâm Đẳng trong trường ngoan ngoãn nhu nhược, nhưng không sợ bị bắt nạt chút nào.
Người khác bắt nạt hắn, hắn sẽ la: "Anh trai tao là người có máu mặt nhất trường trung học bên kia! Anh ấy đánh người rất lợi hại!" Lâm Thủy Trình cũng thật sự giúp hắn đánh nhiều người.
Giao thừa, hai anh em nghỉ ở nhà, ngồi trước TV chờ tới 12 giờ. Lâm Thủy Trình nấu sủi cảo đông lạnh, cùng Lâm Đẳng ăn sạch, để lại một chén cho Lâm Vọng, không biết khi nào ông mới về.
Trước lúc ngủ, Lâm Đẳng lôi kéo tay cậu nói: "Anh, anh nói xem năm nay mẹ sẽ mua cho em mắt kính VR không?"
(*)Kính VR: Kính thực tế ảo.
Lâm Thủy Trình nghĩ nghĩ: "Sẽ."
Hôm sau chưa đến 5 giờ, Lâm Thủy Trình cầm thẻ ID ra cửa.
Trên người cậu có 3000 tệ, là tiền tiêu vặt ngày thường cậu tích góp, còn có tiền thưởng nhận được từ việc tham gia cuộc thi toán. Cậu biết nơi để mua hàng chính hãng rẻ nhất, vì thế đi khắp hang cùng ngõ hẻm tìm chợ bán sỉ.
Cậu chọn một cái mắt kính VR, trả giá với người ta, từ 3400 giảm xuống còn 2500.
Dư lại 500 tệ, cậu mua một đôi giày mới cho Lâm Vọng.
Mới vừa trả xong tiền, đằng sau cậu truyền tới một tiếng kinh ngạc: "...... Trình Trình?"
Cậu xoay đầu lại xem, phát hiện là ba mình.
Lâm Vọng vừa tan tầm, mang theo vẻ mệt mỏi đầy người, trong tay cầm hai hộp đồ chơi, chuẩn bị lại đây tính tiền.
Khoảnh khắc ông nhìn thấy cậu, người đàn ông thậm chí còn có chút hoảng loạn, co quắp bất an cố gắng cất đi những thứ trong tay.
Ông mỗi năm sẽ tới đây, chọn một khoản tiền từ tiền lương ít ỏi của mình, mua đồ chơi xa xỉ và đồ ăn vặt mà ngày thường hai đứa con trai không dám nghĩ đến, sau đó nói cho bọn họ, đó là mẹ mua. Bởi vì ông biết rằng tình mẫu tử là không thể thiếu trong sự trưởng thành của những đứa trẻ.
Bây giờ lời nói dối của ông đã bị lộ tẩy.
Hai cha con đi về, một đường im lặng không nói gì.
Tuyết ở phía Nam lạnh lẽo ẩm ướt, băng tuyết hòa tan chui vào vết nứt của giày, đi một bước vang kẽo kẹt kẽo kẹt.
Lâm Thủy Trình cầm hộp giày trong tay đưa cho Lâm Vọng: "Ba ơi, năm mới vui vẻ."
Lâm Vọng theo bản năng mà vặn vẹo đầu, hốc mắt hơi cay, giọng nói cũng khàn đi: "Cảm ơn bảo bối."
Lúc bọn họ trở về, Lâm Đẳng còn chưa tỉnh.
Lâm Thủy Trình đem mắt kính VR đặt ở bên gối hắn, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc: "Tiểu Đẳng, ba ba đã về."
Lâm Đẳng dụi dụi mắt, đầu tiên là thấy Lâm Vọng rồi bò dậy lại thấy mắt kính VR, kinh hỉ mà kêu một tiếng.
Hắn không ngờ tới giấc mơ của mình sẽ thành hiện thực —— mắt kính VR là thứ mà gia đình họ không thể mua nổi.
Sau khi Lâm Đẳng ngạc nhiên vui sướng xong, nhanh chóng cẩn thận hỏi bọn họ: "Cái này, là ai mua cho con?"
Lâm Vọng đang chuẩn bị nói, Lâm Thủy Trình đã cười sờ sờ đầu hắn: "Là mẹ mua cho em, để em học tập, rèn luyện thân thể thật tốt."
Lâm Vọng ngây ngẩn cả người.
......
Chuyện xảy ra rất lâu trước đây hiện lên trong đầu giờ phút này, hiện lên ngày sương mù mùa đông, không khí lạnh lẽo, canh hầm vang lộc cộc lộc cộc, bắt đầu từ ngày đó, cậu cảm thấy mình đã trở thành một người đàn ông đỉnh thiên lập địa.
Lâm Thủy Trình nhấc chân hung hăng đá một cái, đùi phải móc về sau, đồng thời khuỷu tay phải đập mạnh về phía trước, nhanh đến cơ hồ không thấy rõ động tác, dao trong tay Dịch Thủy đã bị cậu cướp đi, lưỡi dao xoay ngược lại, nhằm thẳng về phía Dịch Thủy, gã sợ tới mức kinh hãi hét lên: "Địt mẹ nó!!"
Đoạt dao, sử dụng bộ quyền thứ hai trong quân đội.
Trước kia Lâm Vọng không chịu dạy chiêu này cho họ, ông nói: "Các con còn nhỏ, về sau gặp nguy hiểm, đừng tiến lên đoạt dao đánh nhau, mà tìm cơ hội chế ngự, có thể chạy được bao xa thì chạy. Mãng phu mới liều mạng, hiểu không?"
Sau đó vẫn dạy, vì không chịu nổi bọn nhỏ cảm thấy chiêu thức "Đoạt dao" này nghe thôi đã thấy rất ngầu rồi.
Lâm Thủy Trình tự mình khắc một con dao nhỏ, mỗi ngày đổi với Lâm Đẳng chơi.
Dịch Thủy vừa lui, nhanh chóng làm Lâm Thủy Trình bắt được khe hở, cậu đột nhiên đứng dậy xông ra ngoài, ném thẳng hộp tiện lợi trong tay, sử dụng tất cả các phương pháp có thể chặn tầm mắt và tốc độ của kẻ địch.
Một địch nhiều, cậu không thể nào là đối thủ.
Thời điểm Lâm Thủy Trình sắp sửa chạy ra ngoài, bỗng nhiên cảm thấy có người đuổi theo, túm chặt cổ áo cậu, hùng hùng hổ hổ muốn kéo cậu về, Lâm Thủy Trình quyết định nhanh chóng, trực tiếp ném áo khoác kim thiền thoát xác*, thuận tiện tàn nhẫn đạp người nọ một cước.
(*)Kim tiền thoát xác = Lặng lẽ chuồn mất: ví với việc dùng mưu trí trốn thoát không kịp phát hiện.
Càng nhiều người hơn đuổi theo, Lâm Thủy Trình xoay người đi đường tắt đến tòa nhà phòng thí nghiệm, giẫm đạp bước vào bãi cỏ bị cấm, nhặt một cục đá, hung hăng ném nó vào cửa sổ phòng thí nghiệm đầu tiên!
Mức độ bảo mật của tòa nhà thí nghiệm là cao nhất.
Tiếng cảnh báo chói tai lập tức vang lên, không quá năm phút đồng hồ, chiếc xe tuần tra an ninh trong sân trường chạy tới, Lâm Thủy Trình bị người vây quanh: "Làm gì? Cậu là sinh viên trường này sao?"
"Đúng vậy." Lâm Thủy Trình thở dốc chưa ổn định, phản ứng đầu tiên muốn nói "Có người muốn tấn công tôi", nhưng trước khi thoát ra lời nói, trong nháy mắt đại não cậu nhanh chóng vận chuyển, sau đó gằn từng chữ một mà nói.
"Có người cướp bóc, tôi phải báo cảnh sát."