Tôi Ghét Thần Tượng

Chương 77: Chương 77





Dương Ca quản lý của Hoàng Quân dẫn Thanh đến phòng thay đồ, anh ta bảo mấy người lo thay phục trang.
_Thay cho cô gái này một bộ thật đẹp, làm tóc và trang điểm cho cô ấy luôn nhé…!!
Cô gái thay phục trang gật đầu.
_Vâng…!!
Thanh giãy nảy.
_Em không muốn thay phục trang đâu. Em mặc như thế này cũng được rồi…!!
Dương Ca phì cười bảo Thanh.
_Em mặc như thế này có khác gì dân đi bụi ở ngoài đường. Em nghĩ là người ta đến đây làm gì, đến để xem dân du mục à…??
Thanh ương bướng cãi.
_Nhưng mà em không quen mặc váy, và đi dày cao gót. Em sợ bị ngã và sợ chúng làm em bị lúng túng. Thôi thì cứ để em ăn mặc như hàng ngày, em còn tự tin, còn có dũng khí trả lời họ…!!
Dương Ca xoay Thanh đứng thẳng người, anh ta nhìn thẳng vào mắt Thanh. Dương Ca nói từng lời một.
_Nghe này cô nhóc…!! Bây giờ em là bạn gái của Hoàng Quân. Mà Hoàng Quân là ai nào, cậu ta là một ca sĩ, diễn viên, người mẫu nổi tiếng. Hình tượng bên ngoài quan trọng không kém gì tài năng bên trong, từ nay về sau em phải học cách làm quen với nó, học cách thay đổi, học cách nghĩ em thực sự là bạn gái của cậu ấy….!!
Thanh thở dài.
_Em biết, em hiểu,nhưng thực tế cuộc sống còn có những thứ khác quan trọng hơn. Anh ấy là một ngôi sao nổi tiếng, là một thần tượng trong lòng mọi người, em quá mệt mỏi vì cái hư danh làm bạn gái hờ của anh ấy lắm rồi, anh có biết từ sáng đến giờ em bị bao nhiêu người làm phiền không…?? Bị các bạn gái trong trường đối xử như thế nào không…??
Thanh ôm đầu.

_Em chưa từng nghĩ là em sẽ là bạn gái của ai, và càng không nghĩ em sẽ là bạn gái của một ngôi sao. Em chỉ muốn được sống một cuộc sống bình thường, được đi học, được hòa đồng với các bạn trong lớp, chỉ có vậy thôi sao mà khó quá...!!
Dương Ca lắc đầu.
_Em không nên nghĩ theo cách đó. Nếu ai cũng nghĩ như em, cũng muốn sống như em thì ai sẽ là người hy sinh cuộc sống tự do của mình để phục vụ cuộc đời này đây. Em có hiểu là làm ngôi sao bị áp lực như thế nào không…?? Có khi cuộc sống riêng tư, cá nhân bị đảo lộn hoàn toàn, thậm chí họ còn không có được hạnh phúc riêng nhưng cái mà họ có được, đạt được người bình thường không thể hiểu, không thể với tới được….!!
_Em nên vui, nên cảm thấy hạnh phúc và nên cố gắng đóng cho đạt vai diễn của em. Nếu em chán, nếu em mệt mỏi, nếu em thở dài, mọi người xung quanh em sẽ biết được sự thật, lúc đó em còn phải đối diện với sự khắc nghiệt, sự tẩy chay của mọi người hơn bây giờ nhiều…!!
Anh ta hạ giọng.
_Vì thế em hãy cố vui vẻ, nếu trong đầu em hạnh phúc, trái tim em sẽ rộng mở, không có khó khăn nào con người ta không thể khắc phục, không có con đường nào là dẫn con người ta vào ngõ cụt cả, chỉ cần em hiểu em đang làm gì, đang muốn gì là em có thể đạt được những gì mà em muốn…!!
Thanh mỉm cười, hít một hơi thật sâu. Những lời nói của Dương Ca đã cho Thanh thêm dũng khí, cho Thanh thêm tự tin. Thanh bảo.
_Em hiểu rồi. Em sẽ cố gắng…!!
Thanh dơ tay lên.
_Cố lên…!! Chúc mọi điều tốt đẹp….!!
Dương Ca bật cười, tuy chỉ mới gặp Thanh có hai lần nhưng mà anh ta nhận ra, Thanh là một cô gái đáng yêu, tốt bụng, trong sáng và quá ngây thơ, chuyện thế này mà cô bé cũng có thể dễ dàng đồng ý, dễ dàng nhận lời.
Đầu tiên Dương Ca tưởng Thanh đồng ý vì thích được làm bạn gái của Hoàng Quân, thích làm bạn gái của một người nổi tiếng nhừng càng tiếp xúc lâu, anh ta càng hiểu về Thanh nhiều hơn.
Thanh làm thế chỉ vì tình bạn, chỉ vì không muốn Hoàng Quân bị báo chí dòm ngó, chỉ vì sợ sự nghiệp đang đi lên của Hoàng Quân bị sụp đổ vì tai nạn không đáng có này.
Thanh run rẩy bước vào trong, chị thay phục trang xoay Thanh một vòng, chị ngắm nhìn Thanh từ đầu xuống chân, chị lắc đầu bảo người bên cạnh.
_Đưa cô bé này đi tắm….!!

_Chúng ta cần phải làm cho cô bé mới lạ hoàn toàn…!!
Thanh lắp bắp.
_Mới….mới lạ nghĩa là…là sao… ??
Chị mỉm cười.
_Em đừng sợ…. !!
Thanh chưa kịp hiểu gì, một chị nhân viên khác lôi Thanh đi. Ở bên ngoài Dương Ca thỉnh thoảng nghe những tiếng hét của Thanh, không hiểu họ làm gì Thanh mà Thanh có vẻ sợ như thế.
Hoàng Quân được một người khác thay phục trang phục và lo trang điểm còn Thanh được hai chị nhân viên lo thay quần áo, trang điểm, lo dạy Thanh cách nói chuyện, lo hướng dẫn Thanh nên làm gì khi đối diện với báo chí.
Mười phút, hai mươi phút, hai lăm phút, chiếc rèm được vén sang một bên. Thanh rụt rè bước xuống.
Cả hai người đàn ông đứng ngây người ra nhìn Thanh, trông Thanh bây giờ giống hệt một nàng công chúa trong chuyện cổ tích, đúng là chỉ cần trang điểm, chỉ cần thay đổi phục trang một chút đã làm Thanh lột xác hoàn toàn, từ một cô gái mạnh mẽ biến thành một cô gái dịu dàng, đầy nữ tính.
Thanh thấy mọi người nhìn ghê quá, mặt Thanh nóng bừng, trái tim Thanh đập thật nhanh, đôi chân Thanh run rẩy, dũng khí và tự tin lúc nãy đã bay đi đâu mất cả, đây là lần đầu tiên Thanh mặc váy, lần đầu tiên Thanh đi giày cao gót, lần đầu tiên trang điểm, lần đầu tiên uốn tóc, hình như họ còn xịt cả nước hoa lên người Thanh.
Thanh thấy khó chịu vô cùng, bức bối vô cùng, Thanh muốn xé bỏ váy, muốn vứt bỏ giày, Thanh muốn được mặc như hàng ngày, được thoải mái như mọi khi.
Thanh vừa bước xuống, Thanh đã vội bước lên, Thanh muốn kéo rèm lại, Thanh muốn thay trang phục. Dương Ca hỏi.
_Em định làm gì thế…??
Thanh thở dài đáp.

_Em muốn thay quần áo, bộ váy này bó sát vào người quá, em không quen…!!
_Ha ha ha…!!
Hoàng Quân đứng im nhìn Thanh từ nãy đến giờ, bỗng cười thật to.
_Em đừng có ngốc, em mặc bộ này đẹp lắm. Anh nghĩ nó như được may để dành cho em. Em mà thay bỏ nó ra không phải tội nghiệp cho nó ư…??
Lời nói bông đùa của Hoàng Quân đã giúp Thanh bớt được một chút căng thẳng. Thanh đáp trả.
_Anh nói cứ như thể nó được may chỉ để dành riêng cho em…?? Em nghĩ ai mặc nó mà chả được, chỉ cần đúng size, chỉ cần vừa với nó là xong. Hôm nay em mặc nó nhưng ngày mai, ngày kia, sẽ có người khác mặc….!!
Hoàng Quân nhíu mày nói.
_Ai bảo em là bộ váy này để cho người khác mặc…?? Bộ váy này thuộc về em, và chỉ có mình em mới được phép mặc nó…!!
Thanh kinh ngạc, Thanh vội xua tay.
_Không cần đâu. Vì dù anh có cho em, em cũng không thể mặc, em ghét mặc váy lắm, vì nó rất bất tiện và rất khó chịu, em chỉ thích mặc quần jean, áo phông, đi dày thể thao, với em như thế là thoải mái nhất, hạnh phúc nhất…!!
Hoàng lại cười thật to, chưa có lúc nào Hoàng lại vui vẻ như lúc này, ngay cả Dương Ca, mấy chị nhân viên cũng không nhịn được cười vì lời nói ngây ngô, và ngây thơ của Thanh. Thanh điên tiết vì tự nhiên lại bị biến thành trò hề ọi người xung quanh. Thanh hét Hoàng.
_Anh có thôi đi không hả…?? Sao anh dám cười nhạo em…??
Hoàng vội phân trần.
_Anh nào dám cười em. Chỉ là anh đang nghĩ đến một truyện cười anh đã đọc vào tối hôm qua nên anh cười thôi…!!
Thanh nhăn mặt.
_Anh đừng có nói dối. Rõ ràng anh đang cười nhạo em, anh còn cố cãi nữa…!!
Dương ca vỗ hai tay vào nhau.

_Thôi nào hai cô cậu, cứ đứng ở đây cãi nhau thì muộn giờ họp báo mất. Nhanh lên nào…!!
Thanh tái mặt, nói chuyện phiếm với Hoàng làm Thanh tạm quên đi nhiệm vụ bất khả thi của mình nhưng bây giờ Thanh không còn trốn tránh được nữa, không ai có thể thay Thanh đóng giả làm bạn gái của Hoàng, nếu có một cô gái giống hệt Thanh như chị Thu ở đây thì tốt quá. Thanh sẽ nhờ cô ấy thay Thanh lên trên kia, nhờ cô ấy trả lời báo chí, nhờ cô ấy phát biểu hộ Thanh.
Nhưng trên đời này có ba cô gái giống nhau đã là hiếm rồi, làm sao xuất hiện thêm người thứ tư nữa.
Hoàng nắm lấy tay Thanh, giọng hắn ấm nồng.
_Em đừng sợ, có gì để anh trả lời thay em cho. Em chỉ cần ngồi im và mỉm cười là được rồi, họ sẽ không thể làm khó được em đâu. Hãy tin anh…!!
Thanh nhăn nhó.
_Em biết là anh có thể giúp được em nhưng trái tim em, lòng em đang rối loạn. Em sợ tất cả mọi thứ, sợ ánh đèn sân khấu, sợ máy ảnh , sợ ống kính của họ đang chĩa vào em làm sao có thể thanh thản được đầu óc, làm sao em không lo, không sợ…!!
Hoàng ôm lấy Thanh, Thanh sững sờ không ngờ hắn lại làm thế. Bàn tay hắn vỗ nhẹ vào lưng Thanh, hắn bảo.
_Em hãy nhắm mắt lại, trong đầu em hãy nghĩ đến một kỉ niệm nào đó khiến em vui vẻ, khiến em hạnh phúc, hãy chỉ nghĩ đến nó thôi đừng nghĩ gì đến cái khác. Em chỉ có quên được em là ai, em đang làm gì, điều gì khiến em sợ hãi em mới thật sự có được tự tin, mới thực sự có được dũng khí đối diện với hiện tại…!!
_Đôi khi người ta sống vì những kỉ niệm hạnh phúc xưa cũ, không phải là hiện tại đau khổ này. Em có thấy những người đau ốm và tàn tật không, tại sao ánh mắt họ vẫn ngời sáng, ý trí, lòng quyết tâm chữa khỏi bệnh vẫn không bao giờ làm họ chùn bước vì họ tin vào ngày mai, tin vào một ngày không xa họ có thể được khoa học, được các bác sĩ chữa khỏi bệnh cho họ…!!
_Còn em, em hãy nghĩ đến những điều, những kỉ niệm làm em thanh thản, làm em hạnh phúc, hãy quên hết đi, quên hết những áp lực mà vô tình họ gây ra cho em đi…!!
Thanh nhắm mắt lại,hít một hơi thật sâu, Thanh đang nghĩ về những kỉ niệm đã có giữa Thanh và chúng bạn ở quê nhà, trên môi Thanh nở một nụ cười, lòng Thanh đang mở rộng, trái tim Thanh bình yên. Lời nói của Thanh vang lên như gió thoảng.
_Cảm ơn anh…!!
Giọng hắn nghèn nghẹn.
_Không…!! Người nên cảm ơn là anh mới đúng…!! Anh cảm ơn em…!! Cảm ơn em nhiều lắm…!! Bé con chúng ta đi thôi…!!
_Dù hôm nay có xảy ra chuyện gì anh cũng không sợ, không buồn vì anh có em, với anh như thế là đã quá đủ, quá mãn nguyện rồi…!!
Tình cảm bộc phát của Hoàng Quân khiến mấy cô gái xung quanh đỏ mặt, khiến Dương Ca mở to mắt kinh ngạc, họ không hiểu là Thanh và Hoàng Quân đang đóng kịch hay hai người đã thực sự thích nhau .