Tôn Thượng

Chương 41: Số phận an bài




“Cổ tiểu tử, bây giờ đã không còn như ngày xưa ngươi rời khỏi thế tục quá lâu rồi, căn bản không biết sau kiếp nạn thế tục đã thay đổi lớn như thế nào, sau kiếp nạn vạn vật phục sinh các thiên tài cũng như măng mọc sau cơn mưa xuân.”

“Cái thời của chúng ta, một trong số một trăm người có thải sắc linh căn đã khá lắm rồi? Nếu như có nhất thải linh căn thì đã là thiên tài, nếu có nhị thải linh căn là vạn người hiếm có thiên tài trong số các thiên tài.”

“Còn bây giờ, haha! Mười người thì chín người đã có thải sắc linh căn, đừng nói là nhất thải linh căn, nhị là chuyện bình thường, tam thải cũng không ít, tứ thải linh căn chỉ có thể xem lại vượt trội hơn người, ngũ có thể miễn cưỡng xem là thiên tài, lục thất bát thải linh căn… tuy không nhiều nhưng cũng không ít.” 

Linh căn.

Mỗi người được sinh ra từ trong bụng mẹ hoặc nhiều hoặc ít đều có linh căn.

Thứ này là bẩm sinh, còn được gọi là thiên tư. 

Linh căn cũng phân mười màu.

Trong đó số lượng màu càng nhiều chứng tỏ linh căn càng lớn mạnh càng tốt, sự tương hợp giữa linh khí của trời đất càng tốt và càng dễ dàng hấp thu linh khí.

Trong cùng một điều kiện, linh khí mà nhất thải linh căn đệ tử khổ luyện một tháng hấp thu được có thể không nhiều bằng ngũ thải linh căn đệ tử tu luyện một ngày. 

Không cần nghi ngờ, sự thực quả thật tàn khốc như thế hấp thu linh khí càng dễ dàng thì tốc độ tu luyện càng nhanh.

Điều này Cổ Thanh Phong là người hiểu rõ rất, năm xưa hắn cũng vì linh căn không màu nên mới bị phái Vân Hà từ chối nhận, không những không màu mà còn là loại linh căn rác rửi.

Nay nghe Hỏa Đức nói tứ thải linh căn hiện nay chỉ có thể coi là bình thường? Điều này thực sự khiến hắn kinh ngạc. 

Đúng như Hỏa Đức nói, thời điểm họ còn trẻ nếu như có nhất thải linh căn thì đã là chuyện đáng mừng.

“Đây chỉ là linh căn mà thôi, các loại bảo thể mấy năm nay xuất hiện nhiều vô số nào là Hỏa Linh bảo thể, nào là Phong Linh bảo thể…”

“Ngươi tưởng chỉ có thể thôi sao? Nay những ranh con trúc cơ cũng lắm trò, nào là Thanh Liên căn cơ, nào là Ngân Nguyệt căn cơ, nào là Liệt Dương căn cơ… đủ loại căn cơ nhiều vô số kể.” 

“Còn chân thân nữa… chân thân cũng không thể xem thường, nào là Như Ý chân thân, nào là Hỏa Vân chân thân, nào là Đại Nhạc chân thân… Ầy!”

“Các loại bảo thể đặc biệt, các loại căn cơ đặc biệt, các loại chân thân đặc biệt… quả thật, ngươi nói xem cái thời chúng ta tu luyện làm gì có những thứ này, toàn chẳng phải chỉ có trong truyền thuyết thôi sao? Trước khi kiếp nạn xảy ra lão phu sống mấy trăm năm cũng chỉ gặp được vài người, còn sau kiếp nạn thì các loại bảo thể căn cơ chân thân xuất hiện nhiều đến đếm không hết, ngay cả phái Vân Hà nhỏ này cũng có không ít.”

“Ngoài những thứ này ra còn có huyết mạch, tiên duyên… quả thật… quả thật không biết nên nói sao.” 

“Ầy! Sinh bất phùng thời. Nếu như lão phu sinh ra sau kiếp nạn thì có thê thảm như thế này không chứ?”

Hỏa Đức không khỏi thở dài, thở dài cho sự khó khăn trong tu luyện cho tạo hóa trêu ngươi và cũng cho số phận an bài.  

Cổ Thanh Phong bên cạnh cũng nhíu mày, tính ra hắn cũng tu luyện năm trăm năm từng vấn đỉnh Tiên Ma vương tọa, phi thăng Thiên Giới cũng từng vấn đỉnh Cửu U đế tọa, có thể được xem là người từng trải. 

Nhưng nay Hỏa Đức kể lại những thay đổi sau kiếp nạn khiến hắn không khỏi kinh ngạc, hắn biết rằng sau kiếp nạn, thiên địa vạn vật phục sinh các loại kỳ tích cũng theo thời thế mà sinh ra.

Hắn biết.

Chỉ là không ngờ lại khôi phục mạnh mẽ đến vậy. 

Các loại bảo thể, căn cơ, chân thân, huyết mạch, tiên duyên…

Đều xuất hiện hết rồi?

Nghe ý của Hỏa Đức thì dường như còn rất nhiều, ngay cả phái Vân Hà nhỏ này đã có không ít… 

Nếu thật là như thế thì quá điên cuồng rồi.

Thấy Cổ Thanh Phong im lặng không nói gì, Hỏa Đức lại thở dài, nói: “Sau kiếp nạn, vạn vật phục sinh linh mạch khắp nơi linh khí tràn đầy, tốc độ tu luyện của những ranh con kia có thể nói là nhanh, trước kia chúng ta tu luyện từ tầng một của Hậu Thiên cảnh giới đến tầng chín rồi bước vào Tiên Thiên cảnh giới phải mười năm đúng không? Nhanh nhất cũng phải hai ba năm đúng không? Dù cho là kỳ tài hiếm có thì chí ít cũng một năm đúng chứ?”

“Bây giờ những ranh con từ Hậu Thiên cảnh giới tu luyện đến Tiên Thiên cảnh giới một năm đã là chậm rồi, có một số người vài tháng đã đột phá. Tốc độ này… quả thật… quả thật khiến lão phu ngưỡng mộ chết đi được.” 

Thần sắc Hỏa Đức có chút u sầu, ngẩng đầu hớp một ngụm rượu: “Trước kiếp nạn, lão phu ỷ vào Kim Đan nuôi dưỡng mấy trăm năm mà có chút danh tiếng, dù cho gặp phải Đạo Tôn ta cũng có thể so tài vài ba chiêu, nhưng nay đừng nói chi Đạo Tôn, mấy ranh con ngoài kia lão phu gặp cũng phải vòng đường khác.”

“Trước kia ra trải nghiệm là dựa vào thực lực, những thứ như thực lực cảnh giới tu vi, trình độ tiên nghệ pháp bảo mạnh yếu nay đã không quan trọng nữa… bây giờ ra đời trải nghiệm là dựa vào các bảo thể, căn cơ, chân thân… “

“Cứ lấy tên tiểu tử đã đả thương ta mà nói người ta có bảo thể phát uy, căn cơ đặc biệt ngay cả chân thân của người ta ta cũng không làm gì được, lúc đó nếu không phải lão phu dựa vào linh lực Kim Đan tu luyện bảy tám trăm năm thì chắc đã mất mặt to rồi, cho dù là thế lão phu cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn bị chân thân của tiểu tử kia phản chấn, khiến Kim Đan xuất hiện một vết nứt đến nay vẫn chưa hồi phục.” 

“Có quỷ quái như ngươi nói vậy không?”

Nói thật, tuy Cổ Thanh Phong trải qua không ít chuyện, nhưng đối với những bảo thể căn cơ và chân thân đặc biệt kia, hắn vẫn chưa hiểu rõ lắm, bởi vì khi hắn còn ở thế tục tu luyện tuy cũng có người mang trong mình bảo thể, nhưng không nhiều còn Thiên Giới, không phải Tiên thì là Ma, họ càng không quan tâm điều này.

“Cổ tiểu tử, lão phu không dọa ngươi, cũng biết rằng không dọa được ngươi huống chi năm xưa lúc ngươi tu luyện, nếu nói là đột biến thì tiểu tử ngươi cũng là người trước chưa từng có ai sánh được, sau này có người hơn hay không thì chưa biết được.” 

“Lão phu nói những điều này chỉ muốn bảo với ngươi rằng đừng bao giờ xem thường những đứa trẻ kia, có một số chuyện e là ngươi không biết? Đã có mấy đại năng luân hồi chuyển thế ở thời đại chúng ta đã bị mạt sát và người mạt sát họ chính là những đứa trẻ kia.”

“Nghe nói những chuyển thế đại năng kia trước khi luân hồi đều là đại tiên của Thiên Giới, nếu như đã có thể phi thăng Thiên Giới trở thành đại tiên thì nhất định rất lợi hại đúng không? Đừng nói tư chất ra sao, tiên đạo thập nghệ tuyệt đối là thuần thục đúng không? Nhưng thế thì đã sao? Sau khi chuyển thế vẫn bị những đứa trẻ kia tiêu diệt.”

“Khốn kiếp! Mấy nhóc con bây giờ lợi hại thế sao? Ngay cả đại tiên luân hồi chuyển thế cũng dám mạt sát?” 

Cổ Thanh Phong nheo mắt, có chút khó tin bưng chén rượu đưa lên miệng.

“Lão phu lừa ngươi làm gì.”

“Nghe ngươi nói vậy, ta quả có chút sợ hãi.” Cổ Thanh Phong uống cạn chén rượu cười nói: “Đừng đến khi ấy chưa giúp được ngươi giành lại chiếc ghế chưởng môn thì đã bỏ mạng ở nơi này, nếu thế sẽ thành trò cười lớn.” 

“Thôi đi, ngay cả Thiên Đạo còn không phán quyết được ngươi, ngươi còn sợ cái quái gì!”

Sợ hãi?

Hỏa Đức biết trong từ điển nhân sinh của tiểu tử Cổ Thanh Phong này trước nay chưa từng có hai chữ sợ hãi này. 

“Ta nói Hỏa Đức này, lão tử có thể sống sót từ phán quyết của Thiên Đạo không phải là vì lão tử có năng lực gì mà là do may mắn.” Cổ Thanh Phong cười mắng: “Huống hồ chi nay lão tử suy yếu, những ranh con bây giờ lại điên cuồng như thế này, ngay cả đại tiên luân hồi chuyển thế còn có thể giết, ngươi không lo lão tử bị họ thịt sao?”

“Nếu như lo lắng thì lão phu đã không nịnh nọt ngươi nhiều ngày như vậy.”

Hỏa Đức bĩu môi, trừng mắt tức giận nói: “Những ranh con bây giờ tuy điên cuồng nhưng so với tiểu tử ngươi năm xưa thì họ cũng chỉ có thể xem là bình thường, việc họ mạt sát đại tiên chuyển thế trong mắt lão phu có lẽ là một chuyện đáng gờm, nhưng trong mắt tiểu tử ngươi thì chẳng khác gì trẻ con nghịch bùn đúng không?” 

“Năm xưa đại gia đây không hề mạt sát luân hồi đại tiên đấy.”

“Tiểu tử ngươi không mạt sát luân hồi đại tiên, nhưng ngươi trực tiếp giết luôn đại tiên, giết xong chưa đã còn diệt luôn tiên triều, trên tiên triều có hàng ngàn hàng vạn đại tiên, đều bị một mình ngươi giết sạch, nhát kiếm năm xưa ngươi vung ra ngươi còn nhớ không?”

“Nhát kiếm nào?” 

“Nhát kiếm kiếm ngươi trảm diệt cung điện tiên triều đấy, năm xưa nhát kiếm ấy không những diệt tiên triều mà bầu trởi cũng bị tiểu tử ngươi chém rách, ngươi có biết lỗ hổng ấy tồn tại bao lâu không? Tròn hai trăm năm đấy. Mãi cho đến sau kiếp nạn Chư Thiên lỗ hổng kia mới khép lại, đến tận bây giờ mỗi khi bầu trời âm u thì thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy vết rách ấy.”

“Có chuyện đó sao?”

Chuyện này Cổ Thanh Phong sớm đã không nhớ rõ. 

“Được rồi, đừng giả hồ đồ với lão phu nữa, tóm lại tiểu tử ngươi đã đồng ý rồi thì phải làm cho thỏa đáng vào hơn nữa việc này không thể chờ đợi, bên đồng minh Cửu Hoa gần đây không ngừng có hành động, lão phu sợ đêm dài lắm mộng.”