Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1157




Chương 1157:

 

“Cháu, cháu thật là!” Uất Trì Thần bị anh chọc tức cho cả người đều run rẩy, không nói thành lời.

 

Ngay lúc này, Hàn Minh Thư nắm lấy tay Dạ Âu Thần, sau đó đứng trước mặt ngăn anh lại nhẹ giọng nói: “Ông ngoại, cháu đi vào phòng sách với ông.”

 

Dạ Âu Thần nhíu mày, nắm chặt lấy cổ tay của cô, Hàn Minh Thư nhéo nhéo lòng bàn tay của anh ra hiệu anh buông mình ra, khẽ nói: “Không có gì đâu, chỉ là nói mấy câu mà thôi, em cũng không bị đánh đâu, anh căng thẳng cái gì hả?”

 

Đúng vậy, chỉ nói mấy câu mà thôi.

 

Nhưng mà cho dù là nói mấy câu, Dạ Âu Thần cũng lo lắng ông ngoại anh sẽ nói ra những lời khó nghe làm tổn thương Hàn Minh Thư, vì vậy muốn bảo vệ cô, không muốn cho cô đi.

 

Bởi vì vừa nãy trong lúc cô đi vào nhà vệ sinh, nên không biết bên này đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nói: “Vừa nãy lúc em đi vào nhà vệ sinh tìm dì, anh đã nói với ông ngoại là chúng ta muốn về nước rồi.

 

Nghe lời này, Hàn Minh Thư có chút kinh ngạc, lúc nãy còn tự hỏi sao Uất Trì Thần lại dùng ánh mắt sắc như dao thế mà nhìn cô, hóa ra là Dạ Âu Thần đã nói ra chuyện đó rồi.

 

Thảo nào…

 

“Được rồi, em đã biết rồi.”

 

Hàn Minh Thư gật đầu, cũng không có tức giận, chỉ an ủi mà vỗ lên tay Dạ Âu Thần: “Em đi vào trong một lát, nếu như anh cảm thấy lo lắng cho em thì cứ đứng canh ngoài cửa, đợi em ra là được.”

 

Sau khi Hàn Minh Thư đi theo Uất Trì Thần vào trong phòng sách, Dạ Âu Thần liền nghe lời cô mà canh ở cửa, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm túc, Tống An đứng cách đó không xa nhìn thấy một màn đó, nhịn không được mà cúi người nói với Đậu Nhỉ: “Đậu Nành à, cháu xe bộ dạng bây giờ của cha cháu đi, có giống một con cún canh nhà nghe lời không?”

 

Đậu Nành: “…

 

Hàn Thanh đang đứng yên lặng một bên: “…

 

Sau khi nghe thấy lời này, khóe môi anh cũng nhịn không được mà run rẩy một chút, sau đó liếc mắt nhìn Tống An một cái.

 

Người này thực sự là dì ruột của Dạ Âu Thần sao?

 

Có dì ruột nhà nào lại nói xấu cháu mình như thế không cơ chứ?

 

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thật là khó thể tin được.

 

Đậu Nành chớp chớp ánh mắt, vẻ mặt đơn thuần mà nói: “Bà dì vừa nói, thực sự có chút giống đấy “

 

Hàn Thanh lại nhìn Đậu Nành một cái.

 

Được, có một người dì nói xấu anh còn không đủ, đến con trai anh cũng nói xấu anh.

 

Người làm anh trai của Hàn Mộc Thanh như anh ấy, Hàn Thanh cảm thấy không sao cả. Nhưng cùng là người đàn ông, Hàn Thanh liền cảm thấy có chút đáng thương.

 

Uất Trì Thần ngồi trước bàn đọc sách, vẻ mặt âm trầm nghiêm khắc, ánh mắt vẫn sắc như kiếm mà dừng trên mặt cô.

 

Lúc trước ở trên bàn cơm, Hàn Minh Thư đã bị ảnh mắt ấy làm cho sợ sệt, lúc này xung quanh lại không có ai khác, ánh mắt này càng trở nên đáng sợ hơn nữa.

 

“Chắc hẳn Âu Thần đã nói với cô chuyện lúc nãy nó nói với tôi ở trên bàn ăn rồi đúng không.”

 

Hàn Minh Thư gật đầu: “Vân thưa ông ngoại.”

 

“Hừ, nó thực sự là yêu thương cô mà!” Hàn Minh Thư: “…..

 

“Ngay cả người làm ông ngoại như tôi nó cũng không tin tưởng, chỉ sợ tôi ngược đãi cô!”

 

“Không phải thể đầu ông ngoại.”

 

Hàn Mộc Từ nhẹ những giải thích: “Âu Thần không phải không tin ông dầu, mà là không tin cháu, anh ấy sự tỉnh cách của cháu hơi bằng bột sẽ xúc phạm đến ông, đến lúc đó lại làm cho quan hệ vốn không tốt lại trở nên xấu đi, ông là ông ngoại của anh ấy, còn là người trước đây đã vớt từ dưới biển lên mà cứu anh ấy một mạng. Đã là người thân lại là ân nhân nữa, cháu và Âu Thần càng kính trong ông ngoại hơn, không thể nghĩ ông ngoại như vậy được.”

 

Những lời nói này trực tiếp nói ra trongjd điểm, Uất Trì Thần nhìn thẳng vào ánh mắt chân thành của cô, không hề có chút dối lừa, ngọn lửa còn đang nổi lên cao giờ đã bị dập tắt đi một chút.

 

“Hừ, cô biết là được rồi.”

 

Thực sự thì những lời này không những làm cho Uất Trì Thần bớt giận, mà cũng thay đổi cả ấn tượng của Hàn Minh Thư, mặc dù Đậu Nành vẫn luôn nói tốt cho cô, ông cụ cũng nghe được cô đã phải trải qua những tháng ngày rất vất vả, ông cụ không thể làm khó cô nữa.