Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 39




Phó Thịnh cùng những người khác nhanh chóng đi tới ngồi xuống sofa, có người bưng trà bánh lên sau đó lùi ra ngay.

Cát Tuấn và Tô Ảnh quy củ chờ ở bên ngoài.

Thi thoảng anh ta sẽ nhìn Tô Ảnh, Tô Ảnh bị anh ta nhìn không được tự nhiên, sau đó không nhịn được hỏi anh ta: “Trợ lý Cát Tuấn, anh có chuyện muốn nói với tôi sao?”

Cát Tuấn chỉ chớp chớp mắt chứ không trả lời.

Ngay lúc Tô Ảnh cho rằng Cát Tuấn sẽ không trả lời thì anh ta lại nói: “Phó gia cố ý làm Tổng giám đốc và Ngu Đình Huyên liên hôn, Ngu gia nắm trong tay kỹ thuật độc quyền, Ngu gia đồng ý chỉ cần Ngu Đình Huyên gả đến Phó gia thì sẽ đưa cho Phó gia kỹ thuật độc quyền này.”

Tô Ảnh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Cát Tuấn, không hiểu anh ta nói vậy là có ý gì.

Cát Tuấn tiếp tục nói: “Phó gia cần kỹ thuật đồng quyền này.”

Dư lại anh ta sống chết không chịu nói một lời.

Tô Ảnh vẫn chẳng hiểu gì.

Nếu hôm nay có trợ lý Mộc Minh ở đây thì tốt rồi, anh ta sẽ nói rõ ràng cho cô hiểu mà Cát Tuấn này…. Nói nhiều một câu thì chết sao?

Cát Tuấn quay đầu đi mà không nhìn Tô Ảnh, căn bản không có ý định phản ứng lại cô.

Bên kia, Phó Thịnh và đám người kia trò chuyện rất lâu, bước đầu định ra được mục đích hợp tác.

Những người khác nhìn Ngu Đình Huyên đầy thưởng thức.

Phó Thịnh đứng dậy muốn rời đi, Ngu Đình Huyên lại vươn tay kéo tay Phó Thịnh, nghiêm túc nhìn anh nói: “Phó tổng, nếu Phó gia cần kỹ thuật độc quyền của chúng tôi như vậy vì sao anh không đồng ý người nhà kết hôn với tôi? Là tôi không đủ đẹp sao? Hay là kỹ thuật độc quyền của Ngu gia chúng tôi không đủ? Tôi là con gái duy nhất của Ngu gia, sau này Ngu gia sẽ là của tôi, Chỉ cần chúng ta kết hôn...”

Phó Thịnh lập tức gạt tay Ngu Đình Huyên ra, gương mặt đẹp trai hiện lên sự hài hước: “Ngu tổng cảm thấy Phó Thịnh tôi lưu lạc tới mức cần bán sắc để đổi lấy lợi ích gia tộc hay sao?”

Nghe giọng điệu của anh chuyển lạnh cũng biết anh tức giận rồi.

Tròng mắt Ngu Đình Huyên chuyển động, lập tức thay đổi giọng điệu làm nũng nói: “Phó tổng thật biết nói giỡn, rõ ràng chúng ta là cường cường liên hợp…”

“Tôi không cảm thấy Ngu gia có tư cách cùng Phó gia cường cường liên hợp.” Phó Thịnh nửa nói giỡn nửa nghiêm túc nói với Ngu Đình Huyên: “Hôn nhân của tôi còn chưa tới lượt người khác làm chủ, dù ba mẹ tôi cũng không thể.”

Nói xong, Phó Thịnh xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng tiêu sái của Phó Thịnh, Ngu Đình Huyên cắn răng.

Phó Thịnh này thật đúng là mềm cứng không ăn.

Nhưng Ngu Đình Huyên này chỉ coi trọng anh ta.

Phó Thịnh, mặc kệ anh trốn tránh như thế nào cũng vô ích mà thôi, Ngu Đình Huyên tôi nhất định trở thành thiếu phu nhân Phó gia.

Phó Thịnh vừa ra khỏi cửa đã thấy Tô Ảnh ghé vào trên bàn ngủ rồi.

Cát Tuấn nhìn thấy Phó Thịnh đi ra, vừa muốn mở miệng, Phó Thịnh lại giơ tay ngăn trở, nhìn Tô Ảnh ngủ thơm ngọt như vậy, khóe miệng anh nhếch lên, giơ tay ôm ngang Tô Ảnh xoay người đi ra ngoài.

Cát Tuấn thiếu chút nữa bị dọa rớt cằm, chờ Phó Thịnh bước đi lúc này mới như trong mơ tỉnh lại rồi nhanh chóng chạy theo.

Mặc kệ là Phó Thịnh hay vẫn là Tô Ảnh, bọn họ cũng không biết một màn này vừa lúc bị Ngu Đình Huyên nhìn đến.

Lúc cô ta nhìn thấy Phó Thịnh chủ động bế Tô Ảnh lên, móng tay tỉ mỉ cắt sửa bị cô ta bẻ gãy.

Phó Thịnh, anh cự tuyệt tôi chính là vì cô gái này sao?