Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 107: 107: Mượn Mạng Xài Tạm 1





Hứa Ứng ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy cái đầu của hồn phách Chu Tề Vân bay lên, Tam Muội chân hỏa bắn ra, thiêu đốt loan đao kia.

Hồn phách của hắn liên kết lại, tự khôi phục như lúc ban đầu.Trong lòng Hứa Ứng chấn động mãnh liệt, ngay cả hồn phách cũng có thể tái tạo, nếu Chu Tề Vân tu thành nguyên thần chẳng phải là nguyên thần cũng sẽ bất tử bất diệt?Quái vật khổng lồ che kín không trung, đi tới trước người Chu Tề Vân, một to một nhỏ đối lập hoàn toàn.Khi bọn họ lao vào nhàu, bầu trời trở nên cực kỳ bất ổn, yếu ớt dễ vỡ như tấm gương.Hứa Ứng thấy từ trong không gian vỡ vụn có lôi hỏa bắn ra, dọc theo vết rạn và khe hở trên không trung lan tỏa khắp bốn phía, tiếp đó lại đột nhiên nổ tung, còn lộng lẫy hơn cả pháo hoa!Ngay khoảnh khắc con quái vật khổng lồ va chạm với Chu Tề Vân, bộ xương kia đứng dậy, xuất kiếm đâm ra.Kiếm của bộ xương dường như còn có lực uy hiếp lớn hơn đòn tấn công của quái vật khổng lồ, biển hỗn độn sau lưng Chu Tề Vân rung chuyển, cửu đại động thiên cùng xuất hiện, cắm vào trong biển, điều động tất cả lực lượng, chống lại chiêu kiếm này.Đột nhiên quầng sáng rực rỡ trên không trung nổ tung, trong lúc nhất thời đủ loại tiên quang từ khe hở trên bầu trời chiếu rọi xuống, không ngờ Hứa Ứng lại chứng kiến những màu sắc trong khu vực Hi Di, vốn không hề tồn tại ở nhân gian.Hào quang chiếu rọi, cõi âm bốn phía xung quanh cây hòe lớn cũng rung chuyển kịch liệt.

Bây giờ đang là buổi tối, cũng là lúc cõi âm xâm lấn nghiêm trọng nhất, thế nhưng tiên quang chiếu rọi đến đâu, cõi âm lại nhanh chóng thối lui, thậm chí Nại Hà cũng theo đó khô cạn!Không gian bất ổn giữa hai giới âm dương lại càng rung chuyển kịch liệt, tiên quang từ trên trời giáng xuống này lại có uy lực can thiệp tới tranh chấp giữa hai giới!Hứa Ứng thấy rất rõ nguồn gốc của tiên quang, chỉ thấy tiên quang từ trong cơ thể Chu Tề Vân chiếu rọi ra ngoài, hắn như tiên nhân phi thăng trong truyền thuyết, bồng bềnh trên không trung, độc lập với thế gian.Một tòa tiên cảnh lấy hắn làm trung tâm mở rộng ra bốn phía.Hứa Ứng nhìn thấy sơn hà xã tắc của Thần Châu đại địa, bức tranh như kéo dài ra bốn phương, thoáng chốc như tiên cảnh!Quái vật khổng lồ và cung chủ Hòe Hoa cung đều bị kéo vào sơn hà xã tắc này.


Trên đỉnh đầu quái vật khổng lồ, bộ xương người đột nhiên nhảy lên, bay ra ngoài như một vệt sáng, định nhân lúc sơn hà xã tắc Thần Châu chưa mở hoàn toàn trốn khỏi nơi này.Nhưng tốc độ mở rộng của sơn hà xã tắc Thần Châu còn nhanh hơn tốc độ phi hành của hắn, khi hắn bay được mấy trăm dặm, chỉ thấy sơn hà xã tắc Thần Châu đã hoàn toàn dung hợp với thiên địa này, hoàn toàn không còn ranh giới.Bộ xương người kia đứng trên không trung, nhìn ra phía ngoài, không thấy vùng đất mới, không thấy cây hòe khổng lồ, cũng không thấy Nại Hà, trong lòng thầm hiểu nếu mình không giết chết Chu Tề Vân thì không thể rời khỏi nơi này.Bộ xương kia quay đầu lại, nhanh chóng chạy tới bên cạnh quái vật khổng lồ, đứng trên đỉnh đầu con quái vật.

Hắn và quái vật tách ra chẳng bằng hợp lực giao chiến, như vậy còn có phần thắng.Lúc trước quái vật và Chu Tề Vân giao chiến ở Vô Vọng sơn, cả hai bên đều khá vội vàng, chưa chuẩn bị đầy đủ, không kịp thi triển thủ đoạn cuối cùng thì mỗi người đã tự rời khỏi.Không ngờ cục diện lần này trông như tất thắng mà Chu Tề Vân lại thi triển hình thái ẩn cảnh ẩn hóa cuối cùng, kéo bọn họ vào tiên cảnh của bản thân quyết chiến!Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, thấy bạch cốt đại đế cũng bị kéo vào Thần Châu tiên cảnh, không khỏi biến sắc.Địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa là phương thức tu luyện đặc biệt của na sư, là tuổi thọ của bọn họ đến điểm cuối cùng, buộc phải tạo một tiên cảnh trường sinh bất tử để đặt chân, ẩn hóa tàng hình, trường sinh vĩnh thọ.Nhưng phương thức tu hành của Chu Tề Vân lại hơi khác biệt, địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của hắn dường như không cần ẩn hóa tàng hình!Hắn lại muốn đem địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của bản thân dung hợp với toàn bộ Thần Châu đại lục, biến Thần Châu thành tiên cảnh, không cần ẩn thân giữa kẽ hở hai giới âm dương như na tiên áo trắng!Hắn muốn đường đường chính chính sống tại nhân gian, muốn đường đường chính chính làm một tiên nhân trường sinh bất diệt!Xét riêng điểm này thôi, hắn đã vượt qua na tiên áo trắng vô số lần!Thần Châu tiên cảnh của Chu Tề Vân lan tỏa, máu thịt mọc ra trên người đám quỷ binh cõi âm kia lập tức mục nát héo tàn, từng tên âm binh tỉnh táo lại, gầm thét một tiếng rồi lao về phía Hòe Hoa cung.Mười ba vị lão nhân của Chu gia lập tức lao lên trời, nghênh tiếp âm binh.Mười ba vị lão nhân này có thực lực cực kỳ cường đại, sau lưng mỗi người đều có động thiên tỏa ánh sáng rực rỡ, bóp méo không gian.


Có ẩn cảnh hóa thành con sông, khuấy động giữa không trung, đảo qua đảo lại, hất bay hàng trăm âm binh.Có ẩn cảnh là dãy núi, cực kỳ nặng nề, bay lên trời xanh rồi đột nhiên giáng xuống, đập cho đám âm binh người ngã ngựa đổ tan xương nát thịt!Có ẩn cảnh là cầu vồng, lão nhân đứng trên cầu vồng, đại sát tứ phương!Nhưng quỷ binh cõi âm quá đông đảo, lại có không ít âm binh vòng qua bọn họ, lao về phía Hòe Hoa cung.“Hứa yêu vương, giờ là thời cơ tốt cho chúng ta rời khỏi.”Hứa Ứng quay đầu lại, chỉ thấy Nguyên Vị Ương và Kiêu bá đang đứng cách đó không xa.

Nguyên Vị Ương ánh mắt trong veo, nhìn về phía y nói: “Bây giờ các cường giả Chu gia là ốc còn không lo nổi mình ốc, những cao thủ khác trong Chu gia cũng khó mà bảo toàn cho bản thân, không ai có thể ngăn cản chúng ta rời khỏi.

Nếu Hứa yêu vương đồng ý, Kiêu bá có thể hộ tống chúng ta chạy trốn.”Hứa Ứng chần chừ một lát rồi lắc đầu nói: “Cám ơn ý tốt của ngươi.


Ta còn hai vị bằng hữu trên cây hòe khổng lồ kia, không thể cứ thế mà đi được.”Kiêu bá cười lạnh nói: “Biết người là trí tuệ, biết mình là sáng suốt.

Hứa Ứng, ngươi không tự biết mình cũng chẳng biết người, ta lo ngươi sẽ chết ở đây.

Đi theo lão phu, lão phu có thể đưa ngươi ra ngoài!”Nguyên Vị Ương nở một nụ cười khó lòng phát hiện, nói: “Không hổ là Hứa yêu vương.


Kiêu bá, chúng ta đi thôi.”Cô và Kiêu bá lao ra khỏi Hòe Hoa cung, lão đầy tớ áo xanh giết ra khỏi vòng vây, giết liền vài chục âm binh, thực lực kinh người, chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn đêm.Con cháu Chu gia cũng nối đuôi nhau lao ra, va chạm giao chiến với âm binh.

Hứa Ứng không tới ngăn cản âm binh mà nhân lúc hỗn loạn quay lại trong Hòe Hoa cung, nhìn bốn phía tìm kiếm bảo vật đáng giá.Lúc ở Thủy Khẩu miếu y đã thấy Chu gia lật miếu bóc ngói, cảm thấy cực kỳ chấn động, vì vậy định nhân lúc hỗn loạn vơ vét chút của cải.Hứa Ứng nhanh chóng đi vào thư phòng tĩnh dưỡng của Chu Tề Vân, đang định tìm chút bảo bối thì thấy trên bàn đọc sách có một cái ấn ngọc, trong lòng biết là vật báu, bèn cầm vào trong tay.Đúng lúc này, trên bầu trời chấn động kịch liệt, cứ như có một dãy núi nguy nga từ trên trời đập xuống, khiến mặt đất lay động không ngừng.Hứa Ứng vội vàng đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy một dãy núi dài tới trăm dặm đập xuống nãy núi của cõi âm, thế núi liên miên trập trùng, rõ ràng là thân thể của quái vật khổng lồ!Hứa Ứng ngẩng đầu lên, chứng kiến trong tiên cảnh của Chu Tề Vân, đầu của quái vật khổng lồ đang rơi xuống!Y tiếp tục ngẩng đầu nhìn quanh, Hứa Ứng lại thấy lọng che bao phủ vài mẫu đã bị bẻ gãy, bay ngược về phía sau, bị hào quang ác liệt làm cho chia năm xẻ bảy.Ngay sau đó, bạch cốt đại đế vỡ vụn, nguyên thần rách rưới bùng cháy, mang theo ánh lửa bỏ chạy.Hứa Ứng thấy vậy lập tức khép song cửa sổ lại, đặt ngọc ấn về chỗ cũ, lau sạch vân tay của bản thân, lùi ra khỏi thư phòng, đóng cửa lại.“Nhân lúc cháy nhà mà hôi của cũng phải phân biệt có hôi được hay không.” Thiếu niên chất phác thầm nghĩ.Giữa bầu trời, cái đầu của quái vật khổng lồ đập xuống, mang theo ngọn lửa hừng hực, lăn mấy vòng dưới đất, chỉ mấy vòng thôi mà lăn liền mười mấy dặm, chắn trước mặt Nguyên Vị Ương và Kiêu bá đang bỏ trốn.Nơi này đột nhiên có thêm một ngọn núi nguy nga, chân núi vẫn đổ máu ồ ạt, tạo thành một con sông máu rộng tới năm sáu trượng..