Trăng Sa Đáy Vực

Chương 44: Thần Tử




Khi thần tử gảy dây đàn hạc đầu tiên, toán người quá khích bỗng dưng im lặng.

Vì thế, ca từ trong trẻo và đẹp đẽ tiếp tục cất xuống từ trên cao.

"Ở núi tuyết cực Bắc, dưới vực sâu tối tăm

Ma tộc xấu xí sinh sôi nảy nở, cùng với Ma Vương tà ác nhất;

Ngọn lửa thai nghén ra nó, tôi luyện ra một trái tim tham lam,

Tàn nhẫn, lạnh lùng và xảo trá, hóa thành răng nanh, vảy cứng và móng vuốt sắc nhọn,

Nó vốn là dòng máu tội lỗi và ác nghiệt, dòng giống xấu xa;

Đức Mẹ đã phong ấn nó ở biên giới Gasol

Cho đến khi ác ma tái sinh, chiến tranh đốt cháy tường thành;

Mang đến cái bóng của tử vong, nỗi đau buồn bất tận,

Con dân hằng mong được cứu rỗi, tiếng khóc làm cho người ta đứt ruột đứt gan..."

Ngón tay gảy dây thon dài và trắng noãn, so với cây đàn hạc Ngân Diệp ấy càng giống hàng thủ công mỹ nghệ hơn.

Vì vậy, mọi người cũng không kìm lòng được mà hát theo.

"Thần tử kế thừa ý chí của Đức Mẹ, kéo ra trường cung,

Bắn chết Ma Vương tà ác ghim vào vách núi cao đóng băng;

À ơ, Đức Mẹ toàn tri toàn năng của con, mặt trời vàng rực rỡ của con..."

Trong đó có tín đồ thành kính, có cụ già đội khăn xếp, có thương nhân mặc lụa sa tanh, có ăn mày, có bệnh nhân, có bé gái và bé trai nắm tay nhau, và những đứa trẻ mới tập nói được cha mẹ bế trong lòng.

Tất cả bọn họ đều tập trung tại quảng trường, nơi gần nhất với tháp cao của thần điện Brett.

Đây là thời tiết đầu thu năm 891 theo lịch Đại Quang Diệu, trước khi thần tử đại nhân ôm đàn hạc bước lên tháp cao, mọi người đã phát điên cả đêm rồi.

Chính giữa quảng trường, cũng tức là phía dưới cùng, dựng một tượng đồng.

Nó bị điêu khắc thành bộ dáng của ác ma, lồi mắt thè lưỡi, khuôn mặt dữ tợn, đầu có sừng cuộn tròn, một chiếc vòng sắt lớn xuyên qua cái đuôi phía sau, tượng trưng cho tội lỗi của nó đã bị phong ấn mãi mãi —— nghe bảo, Ma Vương sinh ra ở trong vực sâu trông như thế này.

Đêm qua, vô số người đã tụ tập ở quảng trường, bọn họ ca ngợi Đức Mẹ, thoá mạ tội nghiệt và ném đá vào người "Ma Vương".

Đây là "nghi thức thanh tẩy tà ác" được cử hành hàng năm tại thần điện Brett. Tương truyền rằng ai đánh trúng ác ma sẽ gặp nhiều may mắn trong năm tới.

Mọi người thích nó đến mức vào thời điểm này trong năm, thần điện đều phải phái kỵ sĩ đến duy trì trật tự, tránh cho dòng người kích động đẩy ngã tượng đồng ác ma, ảnh hưởng đến nghi thức tiếp theo, nhưng buổi lễ năm nay cũng đã kết thúc.

Vì thần tử Langmuir Brett đã xuất hiện.

Vị thiếu niên ấy có làn da trắng như tuyết, lông mi dài lại xoăn, sống mũi cao thẳng, mái tóc vàng sẫm mềm mại như lông chim non, trên đó đội một vòng hoa huệ, hoa hồng và cành ô liu kết thành vòng hoa, vẻ đẹp ấy làm cho thiên sứ cũng phải ngợi khen.

Y mặc trường bào thuần trắng, chân trần tĩnh tọa ở đỉnh thần tháp, phong thái điềm tĩnh hơn toán người phát cuồng, không hợp với vạn vật phía dưới.

Thiếu nữ chưa chồng chắp tay, ngước lên với ánh mắt thành kính kính yêu, lẩm bẩm: "Ah, thần tử đại nhân..."

Cụ già rưng rưng nước mắt, run run bộ râu bạc trắng: " Langmuir đại nhân, thần tử của chúng ta!"

Vì thế, một góc nhỏ trong toán người nhìn lên thần tử, vang lên một số âm thanh cảm khái: "Ta nhớ, Langmuir đại nhân năm nay mười lăm phải không."

"Qua ba năm nữa, ngài ấy sẽ lên ngôi với tư cách là Thánh Quân bệ hạ."

"Phải, phải, thời gian trôi nhanh quá. Ta còn nhớ rõ năm thần tử đại nhân sinh ra. Thần tử xuất thân từ hoàng tộc là điều chưa từng có..."

"Hôm nay xem ra, đúng như lời trưởng lão tiên tri đã nói, quả nhiên Langmuir đại nhân là đứa trẻ được Đức Mẹ yêu thương nhất."

Những lời xì xào bàn tán này nhanh chóng bị một người đàn ông khỏe mạnh ở phía trước cắt ngang.

"Yên lặng đi, phía sau." Người đàn ông cao lớn giận dữ quay đầu lại: "Đừng ảnh hưởng bọn ta lắng nghe lời của thần tử đại nhân!"

Không bao lâu, Langmuir sắp gảy khúc nhạc xong, khép lại bằng một âm tiết rất êm tai.

Một thanh niên kỵ sĩ mặc giáp bước tới, quỳ một gối phía sau thần tử, cung kính dâng lên một chiếc mâm vàng.

"Thần tử đại nhân, xin hãy bắn tên."

Trong đĩa có một cây trường cung, ba mũi tên nhỏ.

Langmuir ngước mắt lên để lộ đôi ngươi màu tím nhạt.

Y đặt cây đàn hạc bên cạnh, cầm trường cung bên tay trái, còn tay phải lấy một mũi tên, gật đầu cười khẽ với kỵ sĩ: "Cảm ơn."

Vì vậy, kỵ sĩ ngầm hiểu cầm khay vàng lui ra với vẻ mặt đầy tự hào.

—— nghi thức thanh tẩy tà ác sẽ kết thúc bằng việc thần tử gảy một khúc hát và bắn ba mũi tên vào bức tượng đồng của ác ma.

Từ khi Langmuir chủ trì nghi thức chưa bao giờ dùng mũi tên thứ hai, chứ đừng nói đến mũi tên thứ ba.

Dưới vô số ánh mắt, thiếu niên tóc vàng chậm rãi giương cung, dưới ánh mặt trời, cánh tay của y trắng nõn mà có lực.

"Ta thực hiện ý chí của Đức Mẹ, xua tan tội lỗi dưới ánh mặt trời."

Langmuir rút cung không quá nghiêm túc, việc này đối với y quá đơn giản.

Sau khi niệm chú theo thông lệ, mũi tên mang theo pháp lực, hóa thành sao băng xẹt qua không trung, xuyên thẳng vào trái tim của bức tượng đồng ác ma.

Ánh sáng vàng tượng trưng cho pháp lực lan rộng chỉ trong vài giây, làm cho bức tượng đồng xấu xí ấy nhanh chóng nứt ra, "bùm" vỡ thành vô số mảnh vụn.

Khắp nơi rộn lên ——

Ngay lập tức, đám đông reo hò như những con sóng sôi, vô số cánh tay huơ loạn, ánh nắng chói chang chiếu xuống những đỉnh đầu lắc lư.

Bọn họ thành khẩn gọi tên Đức Mẹ, gọi tên thần tử rồi nhắm mắt lại, chắp tay lẩm bẩm cầu nguyện.

—— hễ nơi nào có ánh mặt trời chiếu rọi, không ai không tín ngưỡng Đức Mẹ Quang Minh.

Hễ là người tín ngưỡng Đức Mẹ Quang Minh, không ai không kính yêu thần tử Langmuir.

=========

Không ai biết rằng trên đường trở về thần điện, thần tử đại nhân đang âm thầm sám hối.

Lễ thanh tẩy năm nay, y không tập trung như những năm trước, lẽ ra không nên như vậy.

Trong xe, Langmuir chột dạ điểm nhẹ vào ngực, cắn mô/i dưới thầm niệm tên Đức Mẹ.

Có lẽ Đức Mẹ sẽ tha thứ cho y, thần tử nhỏ tuổi nghĩ thầm, mình cũng không phải lười biếng hay bất kính ——

Chỉ có điều, sau khi y biết được tin Ma Vương thực sự đã sinh ra ở vực sâu, "Ma Vương bằng đồng" trong nghi thức liền có vẻ không quan trọng đến vậy.

Xe ngựa được các kỵ sĩ hộ tống trở lại thần điện, hai bên đều là con dân cầm hoa tươi đến đón thần tử, trong đó có một người còn cầu cạnh y.

Trong lòng Langmuir có việc, thực ra muốn trở về thần điện càng sớm càng tốt, nhưng mỗi lần được gọi tên, y vẫn dừng xe lại. Trên đường đi, y bố thí cho hơn chục người nghèo khổ, chữa trị cho ba bệnh nhân bằng pháp trận Quang Minh, an ủi bảy người đang hoang mang bằng lời dạy của Thánh Huấn... Mấy việc này chắc chắn sẽ luôn xảy ra hàng năm.

Cuối cùng, Langmuir còn can ngăn một sự kiện bạo lực.

Lúc đó, hai thanh niên đang đuổi theo đánh một bà lão. Bọn họ đuổi theo từ nơi phố xá sầm uất, túm lấy áo choàng của bà lão ở góc phố rồi đè bà xuống đất, ra vẻ muốn đấm đá.

Vị kỵ sĩ trẻ tuổi bên người thần tử tinh mắt phát hiện, lập tức lên tiếng quát dừng. Langmuir cũng bị đả động đến, toan mở rèm xe bước xuống.

Kỵ sĩ Gilbert vội can ngăn: "Thần tử đại nhân, ngài đừng để bị nhiễm bẩn!"

Langmuir nhíu mày bèn nói: "Dẫn bọn họ tới trước mặt ta."

Gilbert làm ngay. Chẳng mấy chốc, bà lão đã được người dìu tới, mái tóc hoa râm đầy vết bẩn, hốc mắt trũng sâu, thoạt nhìn giống như một kẻ quái gở u ám.

Langmuir lạnh lùng răn: "Tại sao đánh người?"

Hai thanh niên phạm tội cúi đầu như chim cút —— ăn năn vì hành vi bạo lực và t/hô tục đã làm phiền thần tử đại nhân, nhưng bọn họ lại cảm thấy bà lão trước mặt nhất định mắc tội nặng hơn nên cứng cổ giải thích:

"Thần tử đại nhân! Bà lão này chẳng những không tham gia vào nghi thức thanh tẩy tà ác, hơn nữa còn chưa bao giờ cầu nguyện với Đức Mẹ, nhất định trong lòng bà ta đầy việc xấu."

"Đúng, đúng, bà ta chắc chắn đã bị ác ma mê hoặc, mình mẩy đầy ô uế!"

Langmuir trầm giọng nói: "Đức Mẹ dạy chúng ta biết yêu thương, trong Thánh Huấn nói: Mọi người trên thế giới đều có chung dòng máu."

Thanh niên: "Nhưng mà, bà ta không chịu ném đá vào tượng đồng Ma Vương ——"

Langmuir: "Ngươi cũng biết, Ma Vương trong nghi lễ thanh tẩy tà ác chỉ là một bức tượng đồng. Chẳng lẽ ngươi lại vì một ác ma hư cấu mà gây hại đến đồng bào thực sự của mình sao?"

"Còn việc cầu nguyện hay không, đó không phải là dấu hiệu phân biệt thiện và ác, chẳng lẽ người câm không nói được cũng không thể tính là thành kính thiện lương?"

"Ai có tội thì luận tội, còn ai vô tội thì đừng suy đoán lung tung, hãy xin lỗi bà cụ này."

Hai thanh niên nghe vậy ngạc nhiên bèn nhìn nhau. Langmuir lại kiên nhẫn khuyên nhủ vài câu, cho đến khi trên mặt hai người hiện ra vẻ xấu hổ được đánh tỉnh.

Một người nói: "Trời ạ, thần tử đại nhân, hóa ra ta mới là người bị ác ma mê hoặc."

Một người khác nói: "Hỡi thần tử đại nhân, xin hãy tha thứ cho sự ngu muội và rửa sạch tội lỗi vô ý của bọn ta!"

Langmuir điểm nhẹ ngực:

"Trong Thánh Huấn có câu: Không ai sống trên đời mà không mang tội lỗi."

"Những người tỉnh ngộ, biết sai, ăn năn và sửa lỗi sẽ được ánh sáng dẫn dắt. Nguyện Đức Mẹ tha thứ cho các ngươi."

Hai thanh niên thành thật xin lỗi bà lão, lấy ra hai ba đồng tiền từ trong túi, miễn cưỡng đút vào bàn tay bẩn thỉu của bà lão.

Bà lão nhìn bọn họ bằng ánh mắt cổ quái, rồi liếc nhìn Langmuir. Bà ta không nói lời cảm ơn, cũng không ca ngợi thần tử mà cầm đồng xu lẩm bẩm rời đi.

"Bà lão này..."

Sắc mặt của Gilbert có chút khó coi, nơi này là thủ đô còn gần thần điện Brett, hiếm khi gặp phải kiểu người vô lễ như vậy, nhưng Langmuir không để ý chút nào, y nhìn bà lão bận đồ rách rưới trái lại có hơi lo lắng, thấp giọng dặn dò kỵ sĩ sau này săn sóc bà cụ một chút.

Sau đó không còn rắc rối gì nữa, xe ngựa trở về thần điện vào buổi trưa.

Khi Langmuir xuống xe, vừa khéo có năm thiếu nữ mặc váy trắng, đội hoa trắng trên đầu đi ngang qua, bọn họ vui vẻ nói: "Thần tử đại nhân trở về rồi."

Các nàng là thánh nữ hầu hạ ở thần điện, mỗi người đều có dáng vẻ duyên dáng như tinh linh.

Một người lớn tuổi hơn nói: "Thần tử đại nhân, Tiên Tri đại nhân đang chờ ngài trong điện thờ."

Langmuir lễ phép gật đầu: "Ta biết rồi."

Thần tử đi dọc hành lang có trần hình vòm, đôi chân trần giẫm lên tấm thảm ấm áp, dưới chân không hề có một vết bẩn nào.

Đến bên ngoài nhà nguyện, Langmuir bảo Gilbert đợi ở cửa chờ mình, còn mình thì đẩy cửa đi vào ——

Dưới những ô cửa sổ kính màu đỏ, xanh lam, xanh lục và tím, trưởng lão tiên tri đang chờ ở đó.

Cụ ông mặc một trường bào có hoa văn hình mặt trời màu vàng, nở nụ cười hiền từ với Langmuir: "Thần tử đại nhân, cảm ơn con đã vất vả thanh tẩy."

"Mọi thứ vẫn như những năm trước, không hề vất vả."

"Nhưng nghi lễ chỉ có thể xoa dịu tâm linh của tín đồ, chứ không thể giế.t chết hiện thân của cái ác."

"Đó là lý do tại sao ta ở đây."

Cụ ông nhìn sâu vào đôi mắt thiếu niên tóc vàng trước mặt: "Sợ à, con trai của ta?"

Langmuir lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Trưởng lão đại nhân, ngài từng nói, con là thần tử có thiên phú về pháp lực cao nhất trong lịch sử vương quốc."

"Mà Ma Vương cũng sinh ra ở trước mắt con. Con luôn tự hỏi, đây là số phận mà Đức Mẹ ban cho con sao? Con... sinh ra vì điều này sao?"

Trưởng lão cảm thán một tiếng, áp lòng bàn tay lên đỉnh đầu Langmuir: "Đứa con làm ta tự hào, nếu con nghĩ vậy, ngay cả Đức Mẹ cũng lấy làm vui mừng vì con."

Langmuir khẽ dạ một tiếng.

"Vậy thì, thần tử ——"

Cụ ông nhắm mắt lại, vẻ hiền từ biến mất, gương mặt của ông trở nên nghiêm túc, ánh sáng lạnh giá trong mắt xoáy tới.

"Con đã sẵn sàng chưa?"

Langmuir trịnh trọng nói: "Vâng, con đã sẵn sàng."

"Xin hãy trao cho con thần cung Quang Minh ấy, con sẽ thực hiện ý chí của Đức Mẹ, xua tan tội lỗi thực sự dưới ánh mặt trời."

...

Năm ấy, thần tử Langmuir vừa mới mười lăm, bằng tuổi với Ma Vương Hôn Diệu.

Y đẹp đẽ, thuần khiết và không nhiễm một hạt bụi, ai ai cũng yêu quý y và y cũng vậy, y tin vào thần linh, tin vào số phận, tin vào mọi thứ tốt đẹp dưới ánh mặt trời.

Bởi vậy, khi y mỉm cười đôi mắt của y không hề hoài vẻ u buồn kéo dài suốt mười bốn năm mai sau. Khóe mắt cũng không có lớp vảy giống như giọt nước mắt.

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu nói Hôn Diệu không hiểu yêu là gì, đó là vì từ nhỏ hắn chưa từng được ai yêu thương, vậy Langmuir không hiểu yêu là gì, thì không bằng nói rằng thời thơ ấu có quá nhiều người "yêu" y. Hai người này không hiểu khái niệm rõ ràng yêu và được yêu là gì, hơn nữa một người thì mạnh miệng một người thì dễ lừa, nên...